đánh gần chết đây này! Thầy ra cho mau mà coi". Tôn Tẫn ngó thấy mặt mày sưng
vù, dầu tích rất nặng hỏi rằng: "Vì sao mào để cho người đánh thân thể như vầy?".
Lý Tòng bèn đem liệng chùy đánh nhằm đạo nhơn, rồi rượt theo nó, không đề
phòng, bị nó đánh một cục đá, mà thuật lại cho Tôn Tẫn nghe. Tôn Tẫn nói: "Không
hề chi". Bèn kêu: "Khoái Văn Thông, cháu hãy ra đây bác biểu". (vì sao mà Tôn
Tẫn kêu Văn Thông bằng cháu, vì Văn Thông là học trò của Mao Toại, còn Tôn Tẫn
cùng Mao Toại kết làm anh em bạn nên xưng là bác cháu) Tôn Tẫn dạy rằng: "Cháu
mau vào lấy một hờn linh đơn, hòa với nước mà thoa cho Lý Tòng. Văn Thông vân
mạng, lấy thuốc thoa nơi dấu sưng, tức thì tiêu hết như cũ; Lý Tòng tạ ơn lui ra, Tôn
Tẫn thấy Lý Tòng bị thua, trong lòng buồn bực chẳng vui, với Tôn Tẫn là vị bốc tiên
tri, há đi chẳng biết Huỳnh Thúc Đương xuống núi hay sao? Nguyên vì năm nạn
chưa mãn, nạn thứ nhứt là chặt chân, nạn thứ nhì là Bàng Quyên dùng binh đầu thất
tiễn, nạn thứ ba là Liệt tịch trận, ấy là số mạng Tôn Tẫn phải chịu lấy mấy nạn đó,
cho nên chẳng dám trái trời.
Nói về Thủy Hoàng ở nơi bửu trướng, bày yến cùng Châu Huệ Trân ăn mừng,
ngày thứ Vương Tiễn vào ra mắt tâu rằng: "Bệnh tôi đã lành nay xin ra đối trận,
quyết bắt Tôn Tẫn trả thù một gậy ngày trước". Chưa dứt lời, Thúc Đương bước ra
cản rằng: "Điện tây hầu chẳng cần ra trận làm chi, tôi xuống núi chưa lập đặng công
gì, hôm nay xin ra mắt bắt thằng Cụt đặng giao cho Điện tây hầu, chém tha mặc tình
liệu định". Vương Tiễn vội vàng xưng tạ rằng: "May nhờ phép lực tổ sư, mà trả thế
cái thù một gậy cho tôi, thì ơn ấy chẳng dám quên". Thủy Hoàng mừng thầm hỏi
rằng: "Chơn nhơn ra trận muốn dùng bao nhiêu người ngựa? '. Huỳnh Thúc Đương
nói: "Binh đủ ba ngàn mới dùng bao nhiêu ngựa?". Huỳnh Thúc Đương nói: "Binh đủ
ba ngàn mới dùng?". Thủy Hoàng truyền chỉ chọn ba ngàn binh, giao cho Huỳnh
chơn nhơn điều khiển, Thúc Đương lãnh chỉ ra trướng, nói với Nguyên Soái rằng:
"Xin Nguyên soái hãy dẫn năm trăm binh mai phục phía đông, còn điện tây hầu lãnh
năm trăm binh mai phục phía tây, Triệu tướng quân, lãnh năm trăm binh mai phục
phía bắc, kim quân sư, lãnh năm trăm giữa trung ương mai phục, nay tôi quyết cùng
Tôn Tẫn giao chiến, nếu mà thắng đặng, thì chúng tôi kéo binh phá vào đại dinh
của nó, còn như thua thì ắt nó rượt theo, chúng tương cũng đánh vào dinh nó, làm
cho nó đầu đuôi không tiếp ứng đặng, ắt là một trận phá đặng thành công". Kim Tư
Lăng, Chương Hàng, Vương Tiễn, Triệu Cao và Vương Bôn đều lãnh lệnh chia nhau
mai phục, Huỳnh Thúc Đương từ giã Thủy Hoàng rồi lãnh năm trăm người ngựa
cùng Châu, Tần hai vị chơn nhơn, tay cầm trà điều trượng, ra dinh tuyền lệnh phất cờ
gióng trống, nhắm dinh Yên kêu lớn rằng: "Quân bây vào báo nói: Có quân sư nước
Tần, thỉnh ba động chơn nhơn, ở núi Dược Lâm tới đánh, hãy mời Nam quân vương
ra đây ta hỏi". Quân vào phi báo. Tôn Tẫn nghĩ thầm rằng: "Nay nó đến đấy ắc việc
chẳng lành, nếu lành thì không đến, vậy mình phải đề phòng hay hơn". Nghĩ rồi
mình rút binh tiễn sai Tôn Yên, Lý Tòng, Triển Năng, Triển Lực, Triển Thắng, lãnh
binh ra dinh năm dặm, mai phục bốn phía, hễ nghe tiếng sấm nổ làm hiệu, nhắm
trong dinh đánh vào. Vây khổn binh Tần, giết cho nó chẳng còn manh giáp. Chúng
tướng vân kế chia nhau: "Cháu hãy lãnh bùa này, ra khỏi dinh năm dặm lên chỗ gò
cao, hễ bên dinh Tần lập bày đội ngũ, thì chúa hãy đốt đạo phù này, nghe giữa thinh
không tiếng sấm nổ lên thì chạy về dinh". Văn Thông lãnh mạng lui ra, Tôn Tẫn
bước ra xuống thanh sa trướng sửa áo thanh bào, cột dây tư điều, cầm gậy thót lên
lưng trâu, dẫn Mã Trân, Giải Tính cùng tám vị môn đồ, trăm năm gia tướng, phát
pháo mở hoặc cửa dinh, lúc ấy Huỳnh Thúc Đương nghe pháo nổ, ngước mặt xem,
thấy hai cây cờ dẫn tiên kỳ rẽ làm hai bên, ở giữa một đội quân binh, tám viên đại
tướng ra khỏi dinh phân đứng hai hàng, người hùng phong vũ vũ, đội mũ mặc giáp,
kẻ đỏ người xanh, kẻ tía người vàng, mười phần nghiêm chỉnh, rồi nghe một tiếng
pháo nổ, ở sau một cây cờ trắng, có ba chữ vàng: Nam quân vương, dưới cờ lộ ra một
con bàn đốc thanh ngưu, ngồi một người tiên nhơn rõ ràng là Tôn Tẫn chẳng sai,
Huỳnh Thúc Đương coi rồi nghĩ thầm rằng: "Hèn chi thằng Cụt tiếng vang thiên hạ,
quả thiệt điều binh có phép, cũng chúng chẳng đồng". Bèn lấy cây trà điều trượng
chỉ lên rằng: "Thằng cụt, mi chạy đi đâu, ta chờ đây đã lâu, sao chẳng xuống trâu là
lạy ta?". Tôn Tẫn cười rằng: "Sư thúc đã đến đây, tôi không hay biết chẳng làm đặng
trọn lễ, cầu xin miễn chấp". Thúc Đương nói: "Thằng khốn khiếp, người đồn ngươi
nhiều điều xảo trá, hôm nay thiệt không sai, ta ở trước dinh khiêu chiến, có lẽ nào
quân nhơn không báo cho ngươi hay rằng: Có ta đến kêu đánh sao, mà ngươi lại dám
dẫn binh tướng, diệu võ giương oai, phát pháo ra dinh, ta tưởng có khi ngươi muốn
cùng ta đối địch chăng?
Lại tâu với Chiêu Vương sớm nạp tờ hàng, muôn việc điều thôi, bằng có chút chi
chống trả, thì ngươi phải chết nơi trước mắt, ngươi hãy nghĩ xét lại cho kỹ". Tôn Tẫn
cười đáp rằng: "Sư thúc, trăm thắng, ngươi ở núi Dược Lâm tu luyện, khổ gì mà nghe
chi cái lời nói, đến nỗi núi cùng ta giao chiến, lời tục bất lưu tình". Nghĩa là: "Trước
trận chẳng nhượng cha, cất tay chẳng vị tình". Thúc Đương giận lắm nạt rằng: "Đồ
khốn khiếp, ai cần mi nhượng ta sao?". Nói rồi giục Mai huê lộc, hươi cây trà điều
nhắm ngay đầu Tôn Tẫn đánh xuống, Tôn Tẫn hươi gậy lên đỡ, cười nói rằng: "Sư
thúc, xin hãy dừng tay, vốn tôi cùng sư thúc chẳng có lỗi chi, nhân nhà tôi, cha, anh
bốn mạng, đều bị Vương Tiễn sát hại, cháu tôi là Tôn yên vâng lịnh tổ mẫu nó, lên
núi Thiên Thai, năn nỉ tôi xuống núi, cực chắng đã tôi mới đến đây, thoảng như sư
thúc có cái cứu cha, anh làm vậy, thì há chẳng lo mà trả sao? Nay tôi cũng không nói
đến việc trả cứu Cha, miễn là xin hài cốt cha, anh đem về mai táng, rồi cùng nước
Tân giải hòa, tôi sẽ trở về thiên thai, chẳng muốn lưu truyền hồng trần, lẽ thì sư thúc
đem lòng thương tôi mới phải, vì thấy tôi cùng Vương Tiễn có cứu giết cha. Sư thúc
đã chẳng có lòng vì cháu mà rửa oán thì chớ sao lại trở lại trước trận muốn cùng tôi
giao chiến, sư thúc nghĩ đómà coi có ai phải ai không cho biết, nếu tôi ra tay trước
thì còn chi cái tình nghĩa". Thúc Đương nói: "Cái thằng khốn khiếp! Mấy lời mi nói
đó, đều là những việc tư kỷ của mi mà thôi, há chẳng biết Tần Thủy Hoàng gồm
thâu sáu nước, chẳng phải tự tư khởi mình, vốn là vân phật điệp, cùng sắc chỉ Ngọc
Hoàng, nay ngươi ỷ có ba bốn thiên thơ, gậy đánh Vương Tiễn, lửa đốt Tử lăng, sao
chẳng sợ ngũ lôi đánh giết, phen này ta xuống núi đây, nguyên vì có ý khuyên dứt
ngươi cho tiêu trừ tai họa, không dè ngươi dám cả gan khua môi múa mỏ, tính lý khó
dung". Nói dứt lời hươi trà điều trượng đánh xuống.
Tôn Tẫn hươi gậy trầm hương đánh với ba người. Thúc Đương cỡi nai huê lộc,
tay cầm trà điều trượng đánh phía trước, Châu Huệ Trân múa liên huê kiếm đánh
ngang hông, còn Tần mãnh cầm lang nha bồng, ở sau đánh tới, ba tên đạo nhơn liều
chết phủ vây Tôn Tẫn, Tôn Tẫn quả thiệt võ nghệ tinh thông, nào có lo sợ, hươi múa
cây gậy, đỡ cây trà điều, đánh lang nha bổng, hất liên huê hiếm, trên dưới qua lại
mau lẹ dường như tên, gió bay không lọt, mưa tuôn chẳng thấu, gậy múa lăng xăng,
xem như rồng lộn, đánh riết ba tên đạo nhơn ngăn đỡ không kịp, coi bộ gần thua,
Huệ Trân bèn lấy hồ lô vụt ra vài cái, lửa cháy rần rần, Tần Mãnh thì lấy đá ngũ
quang, nhắm ngay Tôn Tẫn liệng tới. Thúc Đương xem thấy rất mừng, cầm cây trà
điều trượng miệng niệm chơn ngôn, tức trà điều trượng biến ra con rồng, bay bổng
trên Tôn Tẫn thấy ba tên đạo nhơn đều phép thuật thì mỉm cười mà rằng: "Đồ yêu
đạo cậy có phép mọn, sao dám khi ta, nếu chọc cho ta giận, ắt ba đứa bây thác hết
chẳng còn, song ta là người xuất gia tu hành, lấy lòng từ bi làm gốc, chẳng nỡ sát
hại, chi bằng làm cho nó biết rằng talợi hại thì thôi". Nghĩ rồi lấy cớ vàng phất lên
ba cái, nạt rằng: "Đồ tà thuật, sao không trở lại còn đời chừngnào". Tức thì ngọn lửa
liền cháy lại ào ào, đốt cái hồ lô, còn đá ngũ quang trở lại đánh Tần Mãnh, mặt núi
sưng vù, rồng kia nhắm Thúc Đương bay lại, làm cho ba tên đạo nhơn thất kinh, hồn
phách đều bay, vội vàng dẫn năm trăn ngàn binh, nhắm dinh Tần chạy tuốt, Tôn Tẫn
lấy gậy hươu sau lưng một cái, tám vị học trò người ngựa đều xao động, ngó thấy ba
tên đạo nhơn thua chạy, thấy mình rượt theo, liền ngục ngựa rần rần, rượt giết binh
mã.
Nói về Chương Hàng, Vương Tiễn, Triệu Cao, Kim Tử Lăng, Vương Bôn, năm
viên tướng Tẩn, dẫn hai ngàn năm trăm binh mã mai phục bốn phía, ngó thấy Huỳnh
Thúc Đương thua chạy, Tôn Tẫn rượt theo, dinh trại bỏ trống, đều kéo binh phất cờ
la hét, đánh vào dinh yên, xem thấy dinh Yên chẳng xa, đốc quân rượt tới, rượt
chừng nào càng xa chừng nấy, chúng tướng đà mỏi mệt, thấy tòa dinh ở trước mặt,
cách chừng một lằn tên, mà chạy hoài không tới, Vương Tiễn thất kinh hỏi: "Bọn ta
trúng kê Tôn Tẫn rồi". Kim Tử Lăng nói: "Quả thiệt không sai, vậy trở lại cho mau,
kẻo lầm gian kế nó". Chúng tướng nghe nói, liền truyền lịnh thối binh, nguyên lai
binh đi đây, là quán ngày trước bị Tôn Tẫn giết còn sót lại đó, nên nghe nói trúng kế
Tôn Tẫn, thì hãi kinh bỏ chạy.
Lúc ấy, Khoái Văn Thông đang ở trên gò cao, thấy binh Tần vào nơi trọng địa,
liền đốt lịnh phù, tức thì giữa thinh htông nổ ba tiếng sấm, rúng động núi non, chúng
tưởng hãi kinh, ngước mặt lên xem, nói với Vương Tiễn rằng: "Mặt trời tỏ sáng, mây
gió cũng không, vì sao lại có sấm sét nổ vang? '. Triệu Cao nói: "Không phải sấm
sét đâu, có khi trống của trời đánh, nên nghe vang như vậy". Nói về những tướng
bên yên, nghe tiếng sấm nổ liền nổi trống chiên, phất cờ la hét, áp tới phủ vây.
Lúc ấy chúng tưởng bên Tần, nghe súng nổ rổi, thấy bốn phương tám hướng, đều
có binh Yên, dường như lở núi đổ sông; rần rần kéo tới, chúng tưởng cả kinh thất
sắc, có đâu dám cự, rủ nhau chạy hết. Tôn Yên, Lý Tòng rượt tới, cả giết một trận,
hai ngàn năm trăm binh chết hơn tám phần, bọn Chương Hàng ra sức chết đánh phá
trùng vây. Tôn Yên cùng chúng tưởng ở sau rượt tới, bọn Chương Hàng chạy thẳng
bao xa, ngước mặt xem thấy một tòa dinh bàn, Vương Tiễn hỏi: "Chẳng biết dinh
nào đó vậy? Chương Hàng nói:Ấy là dinh của Tôn Tẫn, vì làm sao mà đóng ở chỗ
này? Xem thấy trước cửa viên môn, đao thương chơm chởm, gươm giáo như rừng,
chẳng dám chạy tới trước, bèn quày ngựa nhắm phía đông bỏ chạy, đang chạy xảy
thấy trước mặt có một tòa dinh, Vương Tiễn hỏi Tử Lăng rằng: "Phía đông chẳng
biết ai mà đóng dinh chỗ này?". Tử lăng nói: "Cũng là dinh của Tôn Tẫn đó".
Chương Hàng nói: "Thôi rồi, có dinh Tôn Tẫn đón đường, làm sao mà đi đặng?".
Liền quày ngựa đi qua phía bắc.
Nói về Tôn Tẫn dùng phép độn giáp, phủ vây tướng Tần làm cho Huỳnh, Châu,
Tần ba tên đạo nhơn cả thua trốn chạy, rồi dẫn tám học trò cùng năm trăm nhân mã
đón đánh binh Tần.
Nói về Chương Hàng, Triệu Cao, Kim Tử Lăng, Vương Tiễn và Vương Bôn,
thâu góp binh tàn, nhắm về phía bắc trốn chạy, bỗng thấy trước mặt bụi bay mù mịt,
bọn Chương Hàng không rõ binh mã xứ nào, xa xa xem thấy một cây cờ lớn, có đề
ba chữ Nam quận vương, dưới cờ lộ ra một người đạo nhân, cầm gậy cỡi trâu, đâu
kia đi lại, thì hãi kinh nói: "Không xong, quả thật Tôn Tẫn đến rồi". Chúng run rẩy
lập cập, Tử Lăng nói: "Các ngươi đều là người vô dụng hết, đã trúng ngụy kế Tôn
Tẫn rồi, bốn phương tám hướng đều là dinh trại của nó, vây bọn ta ở giữa chốn này,
đánh thì cũng chết, không đánh cũng chết, chi bằng đánhnhàu ra thì chết cho rạng
danh, họa may thoát khỏi được chăng?". Tôn Yên rượt tới, Tôn Tẫn đốc chúng tướng
phủ vây năm viên tướng Tần rất gấp.