- Bích Giáp Truy Phong Thú này đúng là mạnh hơn long câu thông thường rất nhiều.
Miêu Nghị nấp trong góc tối xem náo nhiệt chậc chậc thành tiếng.
Đây là lời nói thật, mắt thấy là thật, đầu tiên độ linh hoạt của Bích Giáp Truy Phong Thú không phải là long câu bình thường có thể so sánh, càng làm cho người ta sợ hãi là chúng có thể chủ động phòng ngự và chủ động công kích.
Những vật cỡi khác đối mặt những yêu thi chém thành một nửa còn có thể công kích kia, không ít bị thua thiệt, chỉ có Bích Giáp Truy Phong Thú không sao. Chúng đánh ra một trảo hất văng vũ khí đối phương đánh tới, hoặc lúc đi ngang mảnh thi thể còn chưa chết hẳn, tung một trảo đánh vỡ đầu. Hoặc lúc lướt ngang qua yêu thi long câu đột nhiên quay đầu cắn một cái, hàm răng sắc bén bên trong miệng to như chậu máu cắn trúng chân sau yêu thi long câu, sau đó kéo ngã.
Cảnh tượng này khiến cho bọn Miêu Nghị sinh lòng cảnh giác, nếu có ngày nào đó chiến đấu với người thao túng loại linh thú đối chiến cận thân này, quả thật là phải cẩn thận một chút.
Miêu Nghị suy nghĩ nếu Hắc Thán và Bích Giáp Truy Phong Thú đối mặt, không biết có thể thắng được hay không, đoán chừng có tám chín phần mười là phải chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến Hắc Thán, Miêu Nghị không khỏi lo lắng Hắc Thán bây giờ thế nào, bất quá rất nhanh lực chú ý lại bị chiến trường xuất hiện biến hóa mới hấp dẫn.
Hồng Cân minh vốn là người đông thế mạnh, cộng thêm ba vị đệ tử thủ lĩnh ba đại phái cầm trong tay trọng bảo xuất thủ, chiến cuộc đang nghiêng về phía bọn họ, đột nhiên bên Hồng Cân minh trở nên người hoảng mã loạn.
Vật cỡi Đổng Toàn chạy qua bên dưới một cây đại thụ đột nhiên lảo đảo ngã lăn ra, Đổng Toàn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại phát hiện mắt cá chân mình như bị ai níu lấy thật chặt. Y đưa mắt nhìn chỉ thấy một nhánh cây đang quấn lấy chân mình giống như một bàn tay, kéo y rời khỏi lưng vật cỡi đã ngã.
Đổng Toàn giật mình kinh hãi, lập tức huy động vũ khí chém tới, rồi lại phát hiện cổ tay căng thẳng, tiếp theo cổ tay kia cũng căng thẳng, rồi tới eo lưng căng thẳng. Chỉ trong thoáng chốc tứ chi y đều bị nhánh cây đại thụ kia quấn chặt lấy, kéo lên treo lơ lửng trên đại thụ kia.
Y còn chưa tìm ra được cách đối phó, trên thân cây nứt ra, một nhánh cây thô từ khe nứt có hình bàn tay thò ra, cầm lấy đao trong thân thể y.
Đổng Toàn ra sức giãy giụa thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, kêu lên thảm thiết:
- Minh chủ cứu...
Thanh âm ngưng bặt, trên cổ tuôn ra máu tươi, bị cành cây cầm đao kia cắt đứt cổ.
Đầu Đổng Toàn trợn to hai mắt tràn đầy hoảng sợ bị ném bay ra ngoài, e rằng có nằm mơ y cũng không ngờ được, cuộc sống tu hành vất vả của mình lại kết thúc như vậy.
Bất kể y là hành thiện tứ phương hay là làm ác đa đoan, người chết như đèn tắt, tất cả chuyện có liên quan với y như thị thị phi phi, ân ân oán oán, hiện tại đã tan thành mây khói theo thi thể y bị ném ra ngoài rưới đầy máu tươi.
Tu vi Thanh Liên cửu phẩm ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã coi như là tu vi cao cấp nhất, cao hơn chút nữa chính là cảnh giới Hồng Liên, tu vi loại đó sẽ không tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Nhưng cao thủ Thanh Liên cửu phẩm như Đổng Toàn lại chỉ vì ứng phó không kịp bị một con thụ yêu giết đi, có thể thấy được tính tàn khốc của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.
Mà đồng thời thụ yêu kia giải quyết Đổng Toàn, đã cầm trong mấy chục nhánh cây như bàn tay mấy chục món vũ khí như thiên thủ Quan Âm, điên cuồng chém giết người xung quanh một trận. Phía dưới lại có rễ cây chui ra mặt đất tương trợ, kéo lấy chân long câu, hoặc từ dưới đất đâm lên một đao, giết chết long câu.
Thụ yêu kia nhiều tay như vậy, có thể cầm rất nhiều vũ khí, nhân mã Hồng Cân minh người hoảng mã loạn công kích cơ hồ khó có thể tiếp cận nó. Cho dù là bị chém đứt một tay nhưng dường như thụ yêu này vẫn tỏ ra không có vấn đề gì, cho người ta cảm giác chỉ là chém đứt một cành cây bình thường mà thôi, dưới đất lại chui ra một cái rễ cây bắt lại vũ khí rơi xuống tiếp tục tấn công.
Cổ Tam Chính quay đầu nhìn lại, phất tay điểm một cái, ba đạo Tích Lịch phi kiếm nhanh chóng bắn tới cứu Đổng Toàn, thế nhưng đã chậm.
Thụ yêu đánh ngã năm sáu người liên tiếp, tựa hồ cũng biết Tích Lịch phi kiếm của Cổ Tam Chính lợi hại, lập tức tập trung mười mấy cánh tay to tới, đánh ba thanh Tích Lịch phi kiếm bay ra ngoài kêu lên leng keng không ngớt.
Thế nhưng dưới tình thế cấp bách lại lộ ra chỗ sơ hở phòng ngự, dưới tình thế nhân mã chung quanh vây công mà đến, thụ yêu cũng không dám lực địch. Mặt đất đột nhiên rung động một trận rồi lõm xuống, khiến cho nhân mã đang vây công xung quanh phải giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy thụ yêu to lớn đột ngột thu cành lá lại, nói đi là đi, chỉ trong thoáng chốc đã chui xuống đất bỏ chạy.
Ánh mắt Cổ Tam Chính lóe lên vẻ tàn khốc, lại vung tay điểm một cái, mấy chục đạo Tích Lịch phi kiếm đánh xuống chỗ mặt đất lõm xuống đùng đùng.
Dưới đất phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết, chỉ thấy mặt đất trong nháy mắt hiện lên suối máu.
Thế nhưng nơi này há lại chỉ có một thụ yêu, mặt đất chui lên vô số rễ cây đếm không hết như những bàn tay níu lấy chân vật cỡi của nhân mã Hồng Cân minh, hoặc cầm vũ khí từ dưới đất chọc lên chém giết.
Ngay cả Bích Giáp Truy Phong Thú của ba người Cổ Tam Chính cũng trúng chiêu, bị rễ cây đếm không hết quấn lấy. Thật may là Bích Giáp Truy Phong Thú một thân bích giáp trời sinh đao thương khó nhập, nếu không kết quả có thể tưởng tượng được.
Dưới đất có rễ cây quấy nhiễu không ngừng, bên trên lại có thụ yêu không biết lúc nào sẽ sống lại hạ sát thủ, làm mọi người Hồng Cân minh không chạy nổi, có thể nói cất bước gian nan. Mà những yêu thi còn lại không nhiều lắm cũng đang được thụ yêu che chở, nhân cơ hội tấn công loạn xạ.
Một ít yêu tu không phải là thụ yêu lúc này cũng rối rít xông ra, tham gia vào chiến trường rừng rậm hỗn loạn, đánh cho Hồng Cân minh trọng thương.
Toàn bộ Hồng Cân minh lọt vào trong sợ hãi cực độ, tử thương nhanh chóng gia tăng, lọt vào trong phiến rừng sâu này muốn chạy cũng không được, nơi đây nhất thời cho người ta cảm giác như luyện ngục nhân gian.
Ha ha... Hắc Lang Quân nơi xa trên ngọn núi ngửa mặt lên trời cười như điên, vô cùng đắc ý. Hai tên nữ tử xinh đẹp đứng ở hai bên lập tức nép vào lòng y nũng nịu, mặc cho tay y sờ soạng từ trên xuống dưới trước mắt mọi người.
Bọn Miêu Nghị núp trong bóng tối thấy vậy ngơ ngác nhìn nhau, ngoại trừ Bì Quân Tử dường như đã quen với cảnh này.
Rốt cục bọn Miêu Nghị đã hiểu, không trách Hắc Lang Quân thấy bọn Cổ Tam Chính lợi hại như thế còn dám liều mạng một trận với bọn họ, có lẽ là có điều ỷ lại. Mà thụ yêu này ẩn thân ở trong rừng rậm lấy loại phương thức này tấn công cũng thật sự là kinh khủng, làm cho người ta không biết rõ cây nào là đại thụ bình thường, cây nào là thụ yêu. Người lâm vào trong đó thấy bất kỳ một cây đại thụ đều lo lắng đề phòng, trong khu rừng này có rất nhiều đại thụ.