- Lần này Hồng Cân minh tổn thất nặng nề!
Triệu Phi lắc đầu thở dài một tiếng.
Giới tu hành vốn chính là như vậy, có một số thời điểm không phải là đông người hoặc tu vi cao là nhất định sẽ thắng, chuyện này chưa chắc, trước mắt chính là ví dụ.
Đang lúc này đột nhiên có thứ gì quét qua sau lưng bốn người, bốn người cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một rễ cây từ dưới đất chui lên đang chỉ vào mũi Bì Quân Tử.
Càng làm bọn Miêu Nghị ngạc nhiên là, sau lưng cách đó không xa trên một cây đại thụ lại hiện ra hình dạng mặt người trên lớp vỏ cây. Hình mặt người này thình lình ngoác miệng ra, chỉ Bì Quân Tử thấp giọng quát:
- Bì Quân Tử, bốn người các ngươi trốn ở chỗ này làm gì? Mọi người đã xông lên rồi, các ngươi còn không đi trợ chiến?!
Bọn Triệu Phi giật thót trong lòng, nghe vậy nhất thời nhẹ nhõm, còn tưởng rằng bị yêu tu phát hiện, thì ra là bảo bọn họ đi ra trận.
Miêu Nghị không đợi Bì Quân Tử trả lời đã quát trả đối phương:
- Tránh qua một bên đi, Minh chủ lệnh cho bốn người chúng ta nằm vùng ở chỗ này, tự có sắp xếp, không cần ngươi hỏi nhiều.
Hắn quay đầu lại phất phất tay với ba người Triệu Phi đang ngơ ngác nói:
- Chúng ta tiếp tục quan sát!
Ba người theo hắn quay đầu sang chỗ khác. Ai ngờ Miêu Nghị lại quay đầu lại bổ túc một câu:
- Giúp chúng ta canh chừng một chút, có người đến gần kịp thời nhắc nhở, nếu để lầm lỡ đại sự Minh chủ, cẩn thận bắt ngươi hỏi tội.
Thụ yêu kia ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là ai vậy, vì sao ta chưa từng thấy qua ngươi?
- Chúng ta là hậu chiêu do Minh chủ an bài, chuyện ngươi không nên biết vậy không nên hỏi nhiều, biết quá nhiều đối với ngươi không tốt.
Miêu Nghị hù dọa một câu, sau đó quay đầu sang nơi khác, không thèm để ý tới đối phương nữa.
Thụ yêu không biết nói gì, gương mặt trên lớp vỏ cây sần sùi dần dần biến mất, khôi phục lại hình dáng như đại thụ bình thường.
Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Bì Quân Tử thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Miêu Nghị một cái, kết quả phát hiện lực chú ý của Miêu Nghị tập trung vào trên chiến trường, không coi thụ yêu phía sau ra gì, sau khi quát một trận không để ý tới nữa.
Thần kinh ba người không vững chắc được như Miêu Nghị, hắn có thể cầm lên được cũng có thể để xuống được, lúc nào bọn họ cũng phải nơm nớp đề phòng phía sau.
Trên chiến trường, Tích Lịch phi kiếm lượn quanh thân Cổ Tam Chính nhanh chóng chặt đứt rễ cây dây dưa chân vật cỡi mình.
Như Ý Tiên trong tay Diệp Tâm dài ra, giống như linh xà toàn thân mang theo gai nhọn bơi lội, lượn quanh thân nhanh chóng xoay tròn, tương đối kinh khủng. Phàm là có rễ cây tới gần vật cỡi của nàng lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ bay lả tả, các tu sĩ khác phối hợp với nàng xông thẳng vào một cây thụ yêu đang tấn công bốn phía.
Thụ yêu kia thấy tình thế không ổn nhanh chóng co rụt cành lá lại, chui xuống đất.
- Muốn chạy ư?
Diệp Tâm khẽ kêu một tiếng, roi lượn quanh thân cấp tốc bay ra rất nhanh, đuổi theo vào chỗ mặt đất lõm xuống, quấn lấy thụ yêu muốn chui trốn.
Diệp Tâm cũng không so sức lực với thụ yêu dưới đất, chẳng qua là vung cánh tay kéo một cái, roi răng cưa dưới đất cuốn lấy thụ yêu lập tức siết chặt.
Dưới đất lại vang lên một tiếng hét thảm, suối máu tuôn ra, thụ yêu kia đã bị cắt ngang thân thành hai đoạn.
Đàm Lạc xông xáo chém giết, ở đâu có thụ yêu y bèn xông tới đó. Bích Giáp Truy Phong Thú chạy rất nhanh, dưới đất còn có bốn tấm thuẫn răng cưa chạy theo yểm hộ, phàm là rễ cây dưới đất chui lên tấn công lập tức bị cắt đứt.
Y cũng không sợ tay của thụ yêu nhiều vũ khí nhiều, tấm thuẫn bay quanh thân có thể đồng thời ngăn cản đông đảo cánh tay thụ yêu tấn công. Thỉnh thoảng rút một tấm bắn ra cắt đứt ngang eo thụ yêu, trong tiếng kêu gào thê thảm, nửa đoạn cây khô chảy máu.
Dường như Cổ Tam Chính cực kỳ tức giận, Tích Lịch phi kiếm bắn như mưa sa về phía bốn phương tám hướng, không cần biết có phải thụ yêu hay không, chỉ cần là cây, nhất luật giết không tha.
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương của thụ yêu liên tiếp vang lên, từng mảng lớn cây cối bình thường ngã xuống hàng loạt. Không bao lâu sau trong phạm vi ngàn thước xung quanh, tất cả đại thụ đã bị Tích Lịch phi kiếm của y đánh ngã.
Phi kiếm bay ngược trở về, đánh đâu thắng đó.
Mọi người liên thủ với nhau, rất nhanh đã thanh trừ được đám thụ yêu dây dưa xung quanh khu vực. Ưu thế Hồng Cân minh người đông thế mạnh lập tức phát huy ra, nhanh chóng chém giết sạch sẽ tất cả yêu thi và yêu thi long câu, số yêu tu còn lại may mắn sống sót lập tức chui vào trong rừng rậm phía sau trốn tránh.
Nhân mã Hồng Cân minh tụ tập ở địa phương có chu vi ngàn thước này, cũng không dám tự tiện vọt tới trước. Có quỷ mới biết bên trong mảng lớn núi rừng có vô số cây cối này còn ẩn nấp bao nhiêu thụ yêu.
Trước mắt trải qua trận đánh này chưa phân ra thắng bại, nhân mã Hồng Cân minh cũng đã tổn thất gần nửa, chỉ còn lại có chừng năm trăm người, sắc mặt Cổ Tam Chính rét lạnh.
Đây là lần thất bại thảm hại nhất của y kể từ sau khi tới Tinh Tú Hải, nhiều người như vậy đánh một ít yêu tu, người chết bên mình còn nhiều hơn cả tổng nhân số yêu tu phát động tấn công bên kia. Ngay cả ba tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm Đổng Toàn, Phí Đắc An cùng Hồ Chi Viễn cũng chết trận.
Càng làm y đau đớn hơn chính là đệ tử ba đại phái cũng tổn thất hầu như không còn sau trận đánh này, chỉ còn lại vẻn vẹn không tới mười người.
Cổ Tam Chính nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Phóng hỏa đốt cho ta, ta muốn cả đảo này không còn một ngọn cỏ!
Cổ Tam Chính vừa ra lệnh, mấy trăm người mỗi người đốt sẵn vài cây đuốc, lúc cả đội vòng lại xung phong bèn ném ra những cây đuốc này, từ xa nhìn lại dưới bầu trời đêm trông như những vì sao xẹt.
Yêu tu trong rừng lập tức có phản ứng, đuốc dưới đất nhanh chóng bị đất cuốn dập tắt, cây cối cháy cũng bị thụ yêu chạy trong rừng múa may nhánh cây dập tắt.
Luồng lửa cuối cùng tắt đi giống như châm chọc Cổ Tam Chính, trên một cây khô lộ ra bộ mặt người há miệng thổi phù một cái, lập tức thổi tắt lửa.
Chỗ ở của một đám yêu quái nào có dễ dàng bị đốt cháy như vậy.
- Phóng hỏa không được!
Gương mặt Cổ Tam Chính sa sầm, đây quả thật là nỗi nhục đối với y.
- Hừ, ta cho các ngươi diệt!
Diệp Tâm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy nàng tiện tay ném mạnh một cái, trên trăm viên Diễm Chi tinh thạch trôi lơ lửng giữa không trung, đây đều là lấy được ở Tinh Tú Hải.
Trường tiên trong tay nàng gào thét vẫy ra, đầu roi nhanh chóng quét qua từng viên Xích Diễm Chi. Giữa tiếng leng keng hoa lửa bắn ra bốn phía, Xích Diễm Chi ầm ầm hóa thành những quả cầu lửa cháy đùng đùng, bay vụt vào bên trong rừng rậm, tình cảnh vô cùng tráng lệ.
Yêu tu trốn ở trong rừng cất tiếng kêu lên, ngọn lửa Diễm Chi tinh thạch là vô cùng khó dập, dùng nước tưới cũng không dập được. Cho dù là chôn nó xuống dưới đất, đất cũng có thể bị nó đốt tan thành tro bụi, hơn nữa thế lửa rất lớn, tán phát nhiệt độ cực cao.