Bất quá có một điểm làm y rất nghi ngờ, đối phương nói giết cái gì phu nhân và bảy mươi hai trại chủ gì đó, theo y biết trại chủ Tinh Tú Hải tương đương với cấp bậc phủ chủ, chết dưới tay tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm như y cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng Thống Lĩnh gì đó y lại không dám nhận, Thống Lĩnh là cao thủ Hồng Liên tương đương với cấp bậc điện chủ, theo lý không dễ dàng giết chết như vậy mới phải, chẳng lẽ con cua tinh mới vừa rồi chính là tên Thống Lĩnh kia?
Cũng không đúng, mới vừa rồi lấy ra chỉ là yêu đan nhất phẩm, nếu như giết yêu tu cảnh giới Hồng Liên phải có viên yêu đan nhị phẩm mới đúng, chẳng lẽ con cua tinh kia có bối cảnh gì mới lên tới chức cao như Thống Lĩnh?
Cổ Tam Chính ngẫm nghĩ cảm thấy không phải là không có khả năng, những chuyện tương tự quan phương ở Tiên Quốc cũng không ít thấy.
- Giết thì giết rồi, có thể làm gì được ta?!
Cổ Tam Chính khinh thường nói:
- Thì ra các ngươi chính là yêu nghiệt mới vừa rồi ngăn cản ta ở trong động, đã dám ló đầu ra, có dám đánh một trận với ta?
Ba người Miêu Nghị đang theo Bì Quân Tử từ một cửa động kín đáo chui ra, thấy bọn Cổ Tam Chính từ dưới đất chui lên, Miêu Nghị không khỏi chậc chậc thành tiếng nói:
- Người này thật đúng là lợi hại, đất sụp như vậy cũng không thể giết chết bọn họ.
Hắn mới vừa nói dứt lời, không ngờ rằng nghe được câu trả lời của Cổ Tam Chính. Bốn người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Tư Không Vô Úy đột nhiên không nhịn được che miệng cười nhẹ nói:
- Y lại tự thừa nhận, còn có chuyện tốt này sao? Quả thật là trời tác nghiệt còn có thể sống được, bản thân mình tác nghiệt không thể sống. Lần này cho dù là y nhảy xuống biển cũng không thể nào rửa sạch nỗi oan này, thật là thú vị!
Bọn Miêu Nghị lập tức cười trộm không ngừng.
Bì Quân Tử lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, trước đó y còn lo lắng sau khi rời khỏi đây Hắc Lang Quân phát tán tin tức này, chắc chắn sớm muộn gì phía trên cũng bắt mình đi đối chứng. Lần này may quá, người bị đổ oan tự thừa nhận, không cần tìm mình đối chứng.
Lại nghe Hắc Lang Quân trên đỉnh núi thốt nhiên giận dữ nói:
- Cổ Tam Chính, quả thật là ngươi làm. Thật là to gan, Viên Thống Lĩnh là huynh đệ kết nghĩa với phủ chủ Bích Du thủy phủ ta, ngươi giết huynh đệ kết nghĩa phủ chủ ta, lại hại phu nhân phủ chủ ta, đã gây ra đại họa tày trời, sẽ bị hết thảy yêu tu cùng nhau tru diệt, ngươi đừng mơ còn sống rời khỏi Tây Tinh hải!
Vừa nói ra lời này càng thêm ấn chứng suy đoán trong lòng Cổ Tam Chính, xem ra quả nhiên là con cua tinh kia có bối cảnh.
Nhưng y hồn nhiên không sợ, tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội há có thể bởi vì bối cảnh đối thủ mà hạ thủ lưu tình, không có đạo lý này. Giết thì đã sao, trừ phi mình chết ở Tinh Tú Hải, nếu không chỉ cần mình sống trở về, dù mình không làm phủ chủ quan phương, chẳng lẽ những yêu tu này dám xông đến Tiên Quốc đi tìm mình tính sổ hay sao!?
- Đừng dài dòng nhiều như vậy!
Cổ Tam Chính phất tay chỉ:
- Có dám đánh một trận với ta chăng?!
Y không biết rằng lời của mình đã làm bầy yêu vô cùng kinh hãi. Thì ra tên này chính là Ngưu Hữu Đức nhiều năm trước đã từng làm dấy lên phong ba cực lớn ở Tinh Tú Hải, nếu ai có thể bắt sống hoặc giết chết được người này, đó chính là công lao lớn bằng trời. Có được công lao này e rằng không cần chờ đến Kham Loạn hội kết thúc, hiện tại cũng có thể đi thẳng tới Tây Tú Tinh cung, cho dù là Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh không trọng thưởng chắc chắn cũng sẽ giúp một tay chạy ra khỏi nguy cục tránh được Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này. Bằng vào bối cảnh của Phục Thanh muốn làm chuyện này không khó, nếu không sau này còn ai nghe hiệu lệnh Tây Tú Tinh cung.
Trong phút chốc, ánh mắt của bầy yêu nhìn về phía Cổ Tam Chính trở nên cực kỳ nóng bỏng. Cổ Tam Chính ngạo nghễ mà đứng còn không biết mình đã thành cái bánh thơm phưng phức trong mắt bầy yêu.
- Ngông cuồng! Có gì không dám!
Hắc Lang Quân quay đầu nhìn tả hữu quát:
- Giết!
Hơn mười người Hắc Lang Quân lập tức tung người nhảy xuống ngọn núi, biến mất trong bóng đêm.
Rất nhanh trong rừng núi phía trước, mặt đất nổ tung, từ dưới xuất hiện từng người vẻ mặt đần độn toàn thân bẩn thỉu, còn có từng thớt long câu có vẻ gầy gò. Những người này tay cầm vũ khí phóng người lên long câu, xông về phía Hồng Cân minh thật nhanh, có chừng hơn hai trăm nhân mã.
Mấy bóng người lướt qua phía trên chỗ bọn Miêu Nghị ẩn nấp, trong lúc vô tình Miêu Nghị thấy nửa bên mặt một người mất đi một mảng thịt lớn, có thể thấy xương xám trắng bên trong. Còn có một con long câu què chân vẫn chạy tập tễnh, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Cương thi? Cương thi long câu?
Bì Quân Tử lập tức thấp giọng đáp lại:
- Là yêu thi và yêu thi long câu, cũng có công dụng giống như cương thi long câu mà quỷ tu luyện chế. Có thể thao túng ngăn địch, cũng có thể giết lấy đan, mà yêu thi long câu cũng không khác cương thi long câu gì mấy.
Miêu Nghị đã hiểu ra, chẳng trách nào nhìn y phục của đám nhân mã này có vẻ quen quen, rõ ràng là phục sức của môn phái nào đó thuộc Thìn lộ Tiên Quốc, xem ra những người này cũng là tu sĩ xông vào đảo bị luyện chế thành yêu thi.
Ở bên kia, Cổ Tam Chính thả ra Bích Giáp Truy Phong Thú, lật người nhảy lên, phất tay nói:
- Hồng Cân minh nghe lệnh, giết!
Y và Đàm Lạc cùng Diệp Tâm dẫn đầu xung phong ra, nhân mã sau lưng lập tức ầm ầm theo đuôi.
Rất nhanh, nhân mã Hồng Cân minh đã gặp phải đám cương thi trong khu rừng rậm phía trước.
Những yêu thi có phản ứng kém linh hoạt này không phải là đối thủ của nhân mã Hồng Cân minh, trên người lại không có bảo giáp phòng thủ, suy đoán trước đó đã bị lột mất hiện tại chỉ được sử dụng như kẻ chết thay.
Cho nên những yêu thi này không phải là bị một thương đâm ngã xuống long câu, vậy cũng bị một đao chém thành hai nửa.
Nhưng làm người ta cảm thấy sợ hãi chính là yêu thi bị chém thành hai khúc, chỉ cần nửa người trên còn có thể động lập tức cầm vũ khí lên chém đứt chân long câu của nhân mã Hồng Cân minh, hoặc bổ toác bụng long câu đối phương ra.
Mà những cương thi long câu kia dù mất đi chủ nhân thao túng, cũng vọt vào trong chiến trận Hồng Cân minh húc loạn. Cho dù là trúng mấy thương rách bụng đổ ruột cũng không có phản ứng, tiếp tục húc loạn, bị chém thành hai khúc nằm dưới đất còn há miệng cắn.
Trong lúc nhất thời làm người hoảng mã loạn, một ít người không có kinh nghiệm vì vậy bị thua thiệt, nuối tiếc nhắm mắt ngã xuống, cuộc đời này vĩnh viễn ở lại Tinh Tú Hải.
Mọi người cũng tìm được kinh nghiệm ứng đối rất nhanh, xuất thủ lập tức chém đầu.
Trải qua trận đánh này, nếu là người có thể còn sống trở về cũng sẽ lấy được một khoản của cải quý giá trong đời sống tu hành, một kinh nghiệm dùng máu tươi đổi lấy. Cho nên phàm là người có thể sống sót từ Tinh Tú Hải trở về toàn là tinh anh trong tinh anh đã trải qua sinh tử.