Phi Thiên

Chương 344-2: Là họa thì không tránh khỏi (Hạ)

Tây Tú Tinh cung, Hắc Vân đứng ở trước tinh bàn thỉnh thoảng cười âm hiểm khành khạch vài tiếng.

Sau khi truyền ngọc điệp ghi chú nơi ẩn thân của các đạo nhân mã ra, các điểm sáng trên tinh bàn lập tức trở nên linh hoạt. Rất hiển nhiên mọi người đều biết mình không trốn được nữa, đều đang bỏ chạy giữ mạng, nỗi gian lao vất vả trong đó người ngoài khó có thể hiểu được, cả ngày ở trong trạng thái lo lắng đề phòng sợ hãi.

Tần số những điểm sáng màu trắng kia biến mất lại dần dần nâng cao, mặc dù không thường xuyên bằng lúc vừa mới bắt đầu, nhưng mỗi một điểm sáng biến mất đều có nghĩa một tu sĩ táng thân ở Tinh Tú Hải.

- Cuối cùng tất cả đều động rồi.

Hắc Vân cười gian hai tiếng, ánh mắt của y nhìn chăm chú vào điểm đỏ đại biểu con trai mình. Rõ ràng có thể thấy con trai mình đang săn giết những điểm sáng màu trắng kia, điểm trắng gặp gỡ điểm đỏ đại biểu con trai y đang biến mất từng cái một.

- Cũng không động toàn bộ.

Đệ tử Đạo Thánh Phong Bắc Trần Hoa Ngọc, một bộ đạo bào màu đen giơ tay chỉ:

- Hơn ngàn nhân mã kia vẫn ở nguyên một chỗ bất động.

Bản đồ bao quát một diện tích rộng lớn như vậy, không thể nào thể hiện được hoạt động của những điểm sáng trên phạm vi nhỏ, mặc dù có hơn ngàn nhân mã.

Hồng Trần Tiên Tử cùng Tả Nam Xuân đã sớm chú ý tới, chỉ bất quá một mực không có lên tiếng mà thôi.

Vân Quảng chắp tay sau lưng cười hắc hắc:

- Xem ra là ỷ vào người đông thế mạnh cho nên bất động!

Hắc Vân mắt bốc lục quang nói:

- Đây chính là miếng thịt béo, nếu ai có thể tới trước chỗ này đánh hạ nhóm người này, một lần sẽ lấy được ngàn chiếc vòng vàng, nhất định thứ hạng sẽ gia tăng thật nhanh.

Mọi người nghe vậy gật đầu, xác thực là như vậy.

Mười tám vạn tu sĩ, nếu chia đều cho trăm người đứng đầu, vậy chỉ cần lấy được một ngàn tám trăm chiếc vòng vàng, không cần quá nhiều, nhất định sẽ danh liệt vào trăm người đầu. Cho nên ai có thể lấy được hơn ngàn vòng vàng này, nhất định thứ hạng sẽ gia tăng không ít.

Đối với người đại biểu Lục Thánh xuất chiến, tranh thứ hạng đại biểu mặt mũi Lục Thánh, nhất định là thèm đỏ mắt.

Thế nhưng chỉ có thể là thèm đỏ mắt, không cách nào thông báo cho người mình lao thẳng tới chỗ đó.


Có một số quy tắc trò chơi vẫn phải tuân thủ, không thể bởi vì là người của Lục Thánh là có thể ăn gian ở Tinh Tú Hải. Nếu thật làm như vậy, danh tiếng Lục Thánh cũng hoàn toàn mất hết, đến lúc đó bất kể Lục Thánh lợi hại tới mức nào đi nữa, dưới tình huống trước sau gì mọi người cũng phải chết, ngay cả một chút sinh cơ cũng không cho người ta, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng đừng mơ tiếp tục tổ chức.

Đường Quân chỉ một điểm đỏ, giọng nói lộ vẻ bất thiện:

- Vân Quảng, con trai ngươi chạy thật mau, có phải được người nào chỉ điểm cố ý làm khó dễ nhân mã Tiên Quốc ta hay không?

Đừng nói y, Vân Quảng cũng có vẻ buồn bực. Ngay sau khi lên bờ, con trai y lập tức dẫn theo một đám người chạy thẳng về phía nhân mã Tiên Quốc lên bờ, cơ hồ là lấy thời gian nhanh nhất chạy tới địa phương khai chiến đầu tiên ở Tây Tinh hải, chính là địa phương nhân mã Thìn lộ Tiên Quốc lên bờ.

Sau khi rời chỗ này lại chạy tán loạn khắp khu vực Tiên Quốc lên bờ, quả thật là đại khai sát giới với nhân mã Tiên Quốc. Muốn không để cho người hoài nghi con trai mình đang đối nghịch với nhân mã Tiên Quốc cũng khó khăn, sau đó lại chạy khắp toàn bộ Tây Tinh hải, giống như chó điên, gặp ai giết nấy.

Nói ra cũng không sai, trên bản đồ toàn bộ Tây Tinh hải, thật đúng là không ai có thể chạy nhanh hơn con trai y, cũng không sợ mệt mỏi.

Vân Quảng ho khan hai tiếng:

- Đường Quân, chuyện không có chứng cớ không nên nói bậy nói bạ, con ta rõ ràng chạy khắp nơi trên toàn Tây Tinh hải, nào có cố ý làm khó dễ nhân mã Tiên Quốc ngươi, vô tình gặp phải cũng là chuyện không có cách nào khác.

Hắc Vân cười khành khạch nói chen vào:

- Chuyện rất rõ ràng, người mù cũng có thể nhìn ra, Đường Quân, có vài người cho ngươi là kẻ ngốc.

Vân Quảng cau mày lại, đổi chủ đề cười lạnh nói:

- Không giống người không giống quỷ còn có thể sinh ra con trai, thật là ly kỳ, không phải là tìm người khác giúp một tay chứ? Đường Quân, nghe nói ngươi rất quen thuộc quỷ bà nương kia phải không?

Lại là lấy chuyện này tiến hành công kích người thân, Hắc Vân nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ mũi Vân Quảng gầm thét:

- Ta xé cái miệng thối của ngươi!

Vân Quảng liếc xéo:

- Ngươi xé thử ta xem.

Đường Quân hừ lạnh hai tiếng, há có thể không nhìn ra hai bên đều đang cố ý khích bác, không có lên tiếng nữa, nhìn hai người tranh cãi...

-----------


Có câu là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi.

Một kỵ sĩ chạy lên hồ trên núi cấp báo với Miêu Nghị:

- Minh chủ, có hơn một trăm nhân mã vượt biển tới.

Miêu Nghị lập tức triệu tập nhân mã, để lại một đội nhân mã ở lại giữ nơi đây, dẫn dắt hơn bảy trăm kỵ sĩ lao xuống đỉnh núi, lập tức chia ra ba đường, đi ẩn thân ở hạp cốc trước mai phục dọc đường.

Bất kể đối phương là ai, có thể tìm tới chỗ này, nhất định là thấy được ghi chú trên miếng ngọc điệp kia.

-----------

Bờ biển sóng trào, một trăm mười kỵ sĩ cỡi bè gỗ còn chưa cặp bờ, đã rối rít từ bè gỗ bay lên, rơi xuống trên bờ cát.

Dưới ánh mặt trời chói chang, người cầm đầu mang mặt nạ bạc, trên mặt nạ chỉ chừa hai lỗ mắt, không thấy được miệng mũi. Phía sau mặt nạ, hai con mắt âm trầm lạnh lẽo ngắm nhìn bốn phía.

Chúng kỵ sĩ sau lưng y cũng mang mặt nạ sắt, cả nhóm người không thấy da bại lộ ra ngoài, ngay cả tay cũng đeo bao tay.

Những người này vừa lên bờ, quanh thân rõ ràng phiêu động âm khí lạnh lẽo.

Kỳ lạ nhất chính là long câu của họ, nhìn sơ qua dường như giống hệt long câu bình thường, bất quá hình dáng gầy hơn một chút.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, khác biệt lớn nhất ở ánh mắt của long câu, là một đôi tròng mắt xám trắng, không thấy được con ngươi.

Trên trăm thớt long câu này đều có mắt màu trắng, cũng không hề linh hoạt như mắt long câu bình thường, đứng đó bất động giống như tượng đá.

- Theo như ghi chú trên ngọc điệp, hẳn là trên hòn đảo này, cũng không biết còn ở đó hay không.

Tên cầm đầu cười hăng hắc nhìn chung quanh, sau đó lại nói:

- Bất kể nói thế nào, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, hai người đi trước dò đường.

Phía sau y lập tức có hai kỵ sĩ chạy ra, chạy nhanh về phía cánh rừng trước mặt.

Miêu Nghị đang ẩn nấp xa xa âm thầm tra xét nhíu mày một cái, đối phương cẩn thận như vậy, muốn mai phục sợ là khó khăn.

Vì khích lệ tinh thần, hắn đích thân mang theo chừng hai mươi người dụ địch xâm nhập, bây giờ xem ra phải chủ động xuất kích.

Miêu Nghị vung tay lên nói:

- Trước hết giết chết hai thám tử kia, xuất kích!

Hơn hai mươi kỵ sĩ lập tức ầm ầm từ sườn núi lao xuống đánh chặn đường hai tên thám tử kia, không thể để cho đối phương phát hiện phía sau còn có mai phục.

Tên cầm đầu trên bờ biển chợt híp mắt lại, nhìn chằm chằm nhân mã đột ngột xuất hiện nơi xa, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài một trận.