Phi Thiên

Chương 344-1: Là họa thì không tránh khỏi (Thượng)

Trong hạp cốc giữa núi sâu, Miêu Nghị đang khoanh chân trên giường đá tu luyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng vù, đồng thời truyền tới ầm một tiếng nổ vang. Miêu Nghị cả kinh nhanh chóng lắc mình ra cửa động, cửa động hai bên bên ngoài cũng có không ít người thò đầu ra ngoài xem là chuyện gì.

Chỉ thấy trên một vách núi vốn có một khối nham thạch lồi ra đã biến mất, có một miếng ngọc điệp cắm trên đó.

Triệu Phi từ trong động phi thân ra, lấy ngọc điệp kia đáp xuống đất xem, thoáng qua sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Gì vậy?

Lỗ Tư Bình Phi thân rơi vào bên cạnh y hỏi.

Triệu Phi cũng không nói gì, thuận tay đưa ngọc điệp cho y, Lỗ Tư Bình xem qua, sắc mặt cũng trong nháy mắt trầm xuống, người đi tới xem qua xong ai nấy sắc mặt đại biến.

- Con bà nó!

Tư Không Vô Úy cất tiếng thóa mạ.

Thích Tú Hồng đi theo sau lưng Miêu Nghị tới, nhìn bề ngoài, Thích Tú Hồng vẫn như trước, không nhìn ra nàng và Miêu Nghị từng phát sinh qua bất kỳ quan hệ gì.

Kể từ sau đêm đó, thỉnh thoảng Miêu Nghị cùng nàng vui vầy cá nước, nàng cũng sẽ không từ chối hoặc phản kháng. Nhưng sau khi mặc y phục vào lại có thái độ như thường, dường như từ trước tới nay giữa hai người chưa từng xảy ra quan hệ, vẫn tiếp tục làm việc vặt. Miêu Nghị có lòng kéo gần quan hệ hai bên hơn, nhưng nàng lại có lòng giữ một khoảng cách, làm Miêu Nghị không biết nói gì.

- Gì vậy?

Miêu Nghị hỏi, ngọc điệp đến tay hắn, sau khi xem xong sắc mặt cũng đại biến.

Trong ngọc điệp vẫn là bản đồ Tây Tinh hải, bản đồ trước kia bọn họ nhận được trên thuyền chỉ ghi chú vị trí của các đạo nhân mã lên bờ. Mà trong bản đồ mới này lại ghi chú vị trí các đạo nhân mã đang ẩn nấp, hạp cốc mà Hồng Cân minh ẩn thân cũng được ghi trong đó.


Điều này hiển nhiên không phải là trò đùa ác, người ta có thể tìm tới nơi này hơn nữa đưa bản đồ cho bọn họ, đương nhiên là đã phát hiện bọn họ.

Phía trên có lời ghi chú kèm theo, người nhận được ngọc điệp cũng không chỉ có bọn họ, mà là nhân mã các nơi đều nhận được. Hơn nữa sẽ coi tình huống mà định, thỉnh thoảng sẽ cập nhật vị trí mới của các đạo nhân mã, cho đến hết kỳ hạn mười năm quyết ra một trăm tên cuối cùng, ý nói là đừng ai mơ dùng phương thức lẩn trốn để vượt qua.

Bây giờ rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra, tại sao cuối cùng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội chỉ có thể có một trăm người sống sót trở về.

- Đây là đang ép chúng ta vào chỗ chết!

Miêu Nghị phẫn hận gầm một tiếng.

- Minh chủ, làm sao bây giờ?

Triệu Phi nói.

- Nơi đây không thể ở lâu! Nhưng bây giờ xem tình huống bất kể đi tới chỗ nào cũng như nhau, cho nên còn chưa tới mức không đi không được. Chúng ta đã tương đối quen thuộc địa hình trên đảo này, há có thể không lợi dụng. Huống chi hơn ngàn nhân mã chúng ta cũng không phải bất tài, ai muốn lấy mạng chúng ta trước hết cũng phải xem có bản lãnh hay không. Binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, nơi này là chiến trường chính của chúng ta.

Ánh mắt Miêu Nghị quét nhìn mọi người một vòng, thình lình nhìn về phía Đổng Toàn, quả quyết hạ lệnh:

- Đổng Toàn, ngươi lập tức dẫn dắt bộ chữ Giáp đi chặt cây cối chế tạo bè gỗ. Sau khi chế tạo xong xuôi hãy giấu ở dãy đá ngầm phía Nam đảo, cần phải giấu thật kỹ. Vạn nhất cường địch tập kích chúng ta không ngăn được, đó là phương tiện đại đội nhân mã chúng ta mau chóng chạy trốn, ngàn vạn lần không thể sơ thất.

- Dạ!

Đổng Toàn ôm quyền lãnh mệnh, ngay sau đó triệu tập bộ chữ Giáp nhân mã ầm ầm chạy ra hạp cốc.

- Vương Việt Thiên dẫn nhân mã bộ chữ Ất phân tán xung quanh toàn đảo, phát hiện bất kỳ địch nhân nào tới lập tức báo lại.


- Dạ!

Vương Việt Thiên lãnh mệnh, vội vàng triệu tập nhân mã bố trí.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Miêu Nghị chỉ về phía dòng suối ở giữa sơn cốc, phất tay xuôi dòng chỉ về phía thác nước cuối hạp cốc:

- Tập hợp những người khác theo ta, dọc theo thác nước lên hồ trên đỉnh núi.

Mọi người không biết hắn làm như vậy là có ý gì, nhưng đã chứng kiến năng lực của hắn, bết hắn sẽ không phát lệnh loạn xạ, tức thì lãnh mệnh.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ nhân mã tụ họp xong, đi theo sau lưng Miêu Nghị ầm ầm lao ra hạp cốc, dọc theo hạp cốc lên trên, thuận thác nước mà lên, thẳng tới ngọn núi cao nhất trên đảo ngoài ba mươi dặm.

Đại đội nhân mã xuyên rừng leo lên đỉnh núi, trước mắt cho người ta có cảm giác thông suốt nhẹ nhàng khoan khoái. Chỉ thấy đỉnh núi là một cái hồ to lớn, nổi bật giữa trời xanh mây trắng, giống như một viên bảo thạch màu xanh nhạt lẳng lặng nằm giữa trời đất, ven hồ hoa dại như gấm.

Hồ trên đỉnh núi này cũng không biết là được hình thành thế nào, dù sao mọi người ở chỗ này mấy năm, cũng coi như thường tới đây, phát hiện bất kể là trời nắng hay là mưa, nước hồ nơi này vẫn giữ vững mực nước ổn định quanh năm, không thấy dâng lên cũng không thấy cạn đi.

Sóng gợn lăn tăn mặt hồ, các loại thủy cầm đang nhàn nhã bơi lội.

Bây giờ không ai có nhàn tình nhã trí thưởng thức cảnh này, Miêu Nghị chỉ về phía bốn mặt hồ, hạ lệnh:

- Đào mười tám lỗ mội bốn phía hồ chuẩn bị sử dụng! Nếu là một nhóm nhỏ nhân mã tới xâm phạm, hơn ngàn nhân mã bọn ta không cần sợ bọn họ. Nếu có thật nhiều người tới xâm phạm, sẽ dẫn dụ bọn họ đến lỗ mội, sau đó dỡ bỏ đá ngăn cho nước ào xuống. Trước hết xả nước khiến cho bọn họ rối loạn, sau đó chúng ta động thủ ắt sẽ làm chơi ăn thật!

Mọi người mừng rỡ, đây chính là biện pháp rất tốt, mặc dù quá mức tổn đức nhưng vẫn tốt hơn là mất mạng mình.

Địa điểm ẩn thân mọi người đã bại lộ, không thể trì hoãn, hiện tại có biện pháp tự vệ tốt khiến cho tinh thần mọi người cực kỳ phấn chấn, lập tức chấp hành pháp chỉ Minh chủ. Chuyện liên quan đến mạng mình không ai dám lười biếng, về phần hoàn cảnh ưu mỹ nơi này có thể bị phá hỏng hay không, không ai thèm quan tâm tới.

Nhiều tu sĩ Thanh Liên như vậy cùng nhau động thủ làm chuyện này, dĩ nhiên tốc độ là hết sức thần tốc, không tới nửa ngày đã tạo xong mười tám lỗ mội xung quanh hồ dọc theo đỉnh núi.

Cỡi Hắc Thán chạy xung quanh hồ một vòng, Miêu Nghị lại sai người mang một ít cự thạch tới, để xuống cạnh các lỗ mội, chuẩn bị sử dụng bịt lại sau khi tháo nước. Nếu có thể ỷ vào hồ trên núi này chống đỡ cường địch, dĩ nhiên là chuẩn bị ở chỗ này lâu, sẽ sử dụng thủ đoạn tháo nước phá địch này cho đến khi nào không thể phát huy hiệu quả được nữa, lúc ấy rời khỏi đảo này cũng không muộn.

Chỉ thấy chúng tu sĩ Thanh Liên ai nấy dính đầy bùn đất trên người, dơ bẩn giống như dân phu. Bọn họ lấy cự thạch trong núi đặt lên lưng long câu, mượn cước lực của long câu vận chuyển từng tảng lên đỉnh núi.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, mọi người lại đào huyệt động ẩn thân xung quanh đỉnh núi, không tiếp tục ở trong hạp cốc bên dưới nữa, sẽ canh giữ ở đỉnh núi chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào...