Phi Thiên

Chương 3137: Tên khốn kiếp đùa cợt ta (2)

Lộc Bình Phương từ sau chạy đến, mặt cũng sạm đen rồi, trên tay hắn cũng cầm món Phá Pháp cung giả, mới bay qua bên này, một cách tự nhiên, đại khái cũng ý thức được chuyện gì.

Vương Viễn Kiều phất tay tỏ ý Lộc Bình Phương tiếp tục đuổi theo, lại nhanh chóng lấy Tinh linh liên hệ cùng Doanh Thiên Vương bên đó.

- Ha ha... Ha ha...

Bờ sông, Doanh Cửu Quang nhận được tin tức, dang hai tay ngửa mặt lên trời cười to, bây giờ mới biết nào có Cận Vệ quân cái cứt gì, bản thân mình lại hiểu lầm là do Thanh Chủ âm thầm nhúng tay, tự cười mình ngu xuẩn biết bao nhiêu!

Nụ cười của lão mang đầy vẻ bi thương, mặt sông chấn ra hơi nước lượn lờ, động đất bụi mù phập phồng, cây cối từ nơi xa bị chẩn run lẩy bẩy. Từ xa xa, người Doanh gia thấy thể rất lo sợ, chưa bao giờ thấy bộ dáng của Thiên vương như thế này, không ai dám đến gần.

Tả nhi một bên cúi đầu im lặng, môi căng thẳng mím chặt.

Sau một lúc lâu, tâm tình hơi bình phục, Doanh Cửu Quang lắc đầu cười không ngừng:

- Được! Được! Được! Thật tốt a! Ngưu Hữu Đức a Ngưu Hữu Đức, 500 vạn quân tinh nhuệ của lão phu không ngờ lại không làm gì được ngươi, rất tốt! Ngao Phi à Ngao Phi, uổng cho lão phu tín nhiệm ngươi như thế, không ngờ lại làm hỏng việc của ta! Thôi vậy, thôi vậy...

Hơi nghiêng đầu.

- Tình huống của Ngao Phi không còn thích hợp chỉ huy đại quân rồi, lệnh cho Vương Viễn Kiều tiếp chưởng chức Thống soái, nói cho Vương Viễn Kiều biết, trận chiến này nếu bại, nói hắn đưa đầu tới gặp ta!

- Dạ vâng!

Tả nhi đáp ứng, nhanh chóng lấy tinh linh ra thông báo.


Nhận được bổ nhiệm mới, sắc mặt của Vương Viễn Kiều trông thật khó coi.

Không Hãn nhìn quan sát hắn cũng khẽ thở dài một tiếng. Vị trí thống soái này thật sự là hắn không hâm mộ chút nào. Trước đó khi Ngao Phi nhận vị trí thống soái, hắn cũng không hâm mộ. Vì đắc tội Doanh Vô Mãn. Hiện tại Vương Viển Kiều nhận vị trí thống soái rõ ràng là đang thu thập cục diện rối rắm.

Cục diện ban đầu vốn không có gì rối rắm, còn có cơ hội phân thắng bại nữa. Nhưng mà Cận Vệ quân bức tới, không chấp nhận được ngươi bình ổn đánh thắng, tiết tấu phải nhanh, đã không còn thuận theo ý mình.

Vương Viễn Kiều xoay người cũng tiến vào không gian trừ vật, thăm Ngao Phi đã thành si ngốc, mở to cặp mắt thờ ơ tiếp thu cứu chữa.

Vương Viễn Kiều thở dài trong lòng. Ngao Phi là một đại danh tướng, lại bị ép đến mức này, một đời anh minh có thể nói hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hắn còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể ngầm cười khổ. Ngao Phi thật đúng là hay, biến thành cục diện rối rắm này khiến cho hắn tới thu thập.

Vương Viễn Kiều không nói gì, tiếp đó xoay người mà đi.

Đến bên ngoài, bình phục tâm tình, trong lòng nhanh chóng chuyển vai trò, sắp xếp ý nghĩ rõ ràng xong, hạ lệnh:

- Truyền lệnh cấp cho Ô Kim Hoàn tiếp tục truy kích, mệnh Lộc Bình Phương lui về, hội hợp cùng bộ ta, mệnh Ôn Lục Công, Long Đức An không được tiếp tục đội ngũ của Thanh Nguyệt nữa. Ở ngay tại chỗ tính luôn cả thám tử đã tụ tập cùng giải tán toàn bộ. Thám tử lần nữa giăng vòng khắp Hắc Long Đàm. Không Hãn thần tình ngưng trọng nói:

- Đại tướng quân, thám tử dạt ra một lần nữa như thế, còn kịp sao? Vương gia cho chúng ta thời gian không nhiều lắm.

Vương Viễn Kiều hỏi ngược lại:

- Còn có thể làm gì? Chúng ta bây giờ hai mắt bôi đen, địch trong tối ta ngoài sáng, tiếp tục để cho Ngưu Hữu Đức nắm mũi dẫn đi sao? Ta hiện tại cực kỳ lo lắng cho hai đạo đội ngũ phía đông và phía bắc. Hiện tại lệnh cho bọn chúng giải tán tức khắc, bọn Thanh Nguyệt lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp diệt chúng. Về vấn đề thời gian, tận lực đi!


Dứt lời không nhịn được một tiếng thở dài. Nói thật, đánh trận đánh thành như vậy trong lòng hắn thật ra ít nhiều có chút oán trách. Đường đường là Thiên vương tôn sư, không ngờ lại không biết đại cuộc, vì một chút ân oán cầm mấy trăm vạn tinh nhuệ của Đông quân tới đây tác loạn, tội tình gì mà phải làm vậy chứ!

Nhưng vừa mới nói xong, tinh linh trong trừ vật trạc liền vang lên, là Ôn Lục Công đưa tin đến.

Ôn Lục Công cấp báo, hắn và đội ngũ của Long Đức An đã hợp binh một chỗ, cộng thêm trên đường đi thu thập đội ngũ thám tử, tổng cộng hơn tám mươi vạn người. Nhưng mà lại bị trúng gian kể của Thanh Nguyệt rồi, bị nhóm người Thanh Nguyệt công kích mãnh liệt, tổn thất thảm trọng, tình thế nguy cấp, cầu viện khẩn cấp!

Vương Viễn Kiều kinh hãi, không ngờ đội ngũ phía đông và phía bắc đã tập hợp 80 vạn lại chạm trán đội ngũ Thanh Nguyệt. Hơn nữa Thanh Nguyệt lại còn dám chủ động công kích, còn khiến cho đội ngũ của hai bộ tổn thất thảm trọng, khẩn cấp cầu viện, cho nên nhanh chóng truyền tin báo cho biết:

- Cố chặn lại! Cố chặn lại cho ta! Không tiếc cái giá phải trả quấn lấy bọn chúng!

Thu Tinh linh, Vương Viễn Kiều hạ lệnh lần nữa.

- Thông tri Ô Kim Hoàn bên đó không nên đuổi nữa, thám tử cũng không cân dạt ra nữa, lập tức triệu tập tất cả đội ngũ, dùng tốc độ cao nhất, gấp rút tiếp viện Đông quân và Bắc quân!

Không Hãn giật mình nói:

- Xây ra chuyện gì rồi sao?

- Không kịp rồi, trên đường nói sau, đội ngũ lập tức dùng tốc nhất xuất phát, nhanh!

Vương Viễn Kiều phất cánh tay, vội vàng hô.

Bên trong không gian trừ vật, Miêu Nghị cũng nhanh chóng nhận được tin tức, được biết động tình biến hóa của mấy đạo đội ngũ Ngao Phi, nhìn chằm chằm la bàn, lập tức hiểu rõ mấy đạo đội ngũ là muốn gấp rút tiếp viện, tình hình chiến đấu Thanh Nguyệt bên đó tự nhiên là hắn biết.

- Truyền lệnh xuống, không cần chạy nữa, đuổi theo!

Miêu Nghị lúc này hạ lệnh, thần sắc ngưng trọng.

Không phải hắn không lo lắng, hắn không ngờ rằng nữ nhân Thanh Nguyệt đó lá gan lớn như vậy, không ngờ trực tiếp cùng 800 ngàn Đông quân tinh nhuệ cứng rắn đánh một trận rồi. Nhân số tăng uy lực gia tăng gấp bội, không phải là tăng thêm một hai bậc. Hắn lo lắng Thanh Nguyệt bên đó có thể trụ được hay không. Đội ngũ mấy chục vạn nơi này tuy không tinh nhuệ, nhưng dù sao cũng là đội ngũ mấy chục vạn, đuổi theo ít nhiều cũng có thể tạo được tác dụng kiềm chế.

Chiến cuộc vô cùng hấp dẫn, đội ngũ các lộ của song phương đối địch liên tiếp khẩn cấp lui lui tiến tiến, chiến sự có khuynh hướng dẫn tới một cuộc đại quyết chiến.