Nhưng nếu Thanh Nguyệt dám đánh, tất nhiên là nắm chắc, nếu không nàng xuất thân là lão tướng, không đến mức lỗ màng như thế, có thể nhìn thấu từ việc Ôn Lục Công cấp báo Vương Viễn Kiều.
Song phương đối địch đội ngũ các lộ còn chưa chạy tới, một trận giao chiến cứng đối cứng đã kết thúc rồi.
Thanh Nguyệt căng thẳng mím môi nhìn xung quanh, thi thể nổi dập dềnh trong tinh không, mặc dù tiếng hét hò rung trời đã biến mất, pháp lực kích hóa ra huyết vụ thật lâu khó có thể tán đi. Huyết châu lớn có nhỏ có, bay bập bềnh đẹp một cách mê ly trong tinh không. Nhưng cảnh rợn người là còn có những phần còn lại của chân tay đã bị cụt đứt, mảnh vỡ của tàn giáp.
Đại quân mệt mỏi bất kham, không ít người há miệng thở dốc, miệng mở to hô hấp không khí trừ bị. Ngoại trừ nàng thân ở bộ phận chỉ huy trung quân ra, gần như không một vị nào sạch sẽ, gần như người nào thân thể cũng đầy vết máu.
Lê thân mình mệt mỏi thu dọn chiến trường, dường như người ít đi rất rất nhiều. Thanh Nguyệt nhìn xung quanh đã nhận thấy rõ ràng.
Kết quả chiến tổn nhanh chóng báo lên đây, nàng bên này và Long Tín hội hợp gần hai trăm năm chục vạn (2 triệu rưỡi) đại quân, trước mắt chỉ còn lại gần 1 triệu rưỡi. Hay nói cách khác, đánh cho tới bây giờ, đại quân U - Vưu tổn thất vượt qua 1 triệu người, mà trong đó bảy mươi phần trăm là hao tổn ở chỗ này. Như vậy có thể nói bảy mươi vạn đội ngũ chết ở trận chiến này. Bởi vậy có thể thấy được Đông quân tinh nhuệ cường hãn như thế nào, uy lực đội ngũ tăng gấp bội thật không phải là thêm một bậc đơn giản như vậy.
Mặc dù nàng thi hành kế hoạch cũ thành công rồi, nhưng hiệu quả không tốt như lần đầu tiên đối phó Bách Lý Tiết. Ôn Lục Công và Long Đức An chiến tướng cũng tăng gấp bội, cao thủ hộ vệ nhiều như mây, vào lúc Mạnh Như cùng mọi người bất ngờ đánh tới, cao thủ bên cạnh hai người nhanh chóng trì hoàn bọn họ, cho Ôn Lục Công Và Long Đức An cơ hội tranh thủ, nhanh chóng rút lui vào trong chiến trận. Mạnh Như cùng mọi người lần này mặc dù dẫn đội ngũ mười vạn cắm vào, nhưng đối mặt đại quân 80 vạn, áp lực có thể tưởng tượng được.
Có Ôn Lục Công và Long Đức An chỉ huy, tạo thành uy hiếp không nhỏ cho Mạnh Như cùng mọi người. May mắn Thanh Nguyệt dẫn người kịp thời tấn công, bằng không Mạnh Như cùng mọi người ngay cả mạng nhỏ đều phải vứt bỏ.
Nhưng mà Mạnh Như cùng mọi người, đội ngũ mười vạn quấn ở trong đại quân của đối phương đảo loạn cũng gây phiền toái không nhỏ cho đối phương, làm cho đối phương trong ngoài đều rối loạn, cũng là mấu chốt có thể chiến thắng.
Mặc dù thắng rồi, nhưng chiến quả lại giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, thắng thảm!
Đại quân U Minh chỉ còn lại 60 ngàn người, trận chiến này tổn thất gần ba vạn, đại quân Vưu tộc dĩ nhiên càng không cần phải nói, nếu không có đại quân Vưu tộc thương vong thảm trọng yểm hộ, chỉ sợ đại quân U Minh đã cạn sạch rồi.
Chiến quả tự nhiên cũng huy hoàng, một trận chiến này liền tiêu diệt 80 vạn đại quân bên địch, mấy trận chiến đánh xong sơ lược tính toán, tiêu diệt địch quân gần như hai trăm hai mươi vạn người, thu được gần 13 vạn cây phá pháp cung!
- Đại quân cực kỳ mệt mỏi, không thể đánh nữa rồi!
Ba người Mạnh Như tiến lên, trầm giọng nói cho Thanh Nguyệt.
Ba người đều bị tổn thương rồi, Ngao Thiết tổn thương nặng nhất, mất một cái cánh tay, bất hạnh hơn chính là ba người mang đến 30 danh thủ, giờ này chỉ còn lại có 18 người.
- Biết rồi, ta báo ngay cho biết Đô Thống đại nhân.
Thanh Nguyệt gật gật đầu, lấy Tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị.
Được biết đại hoạch toàn thắng, Miêu Nghị bên này nhẹ nhàng thở ra, báo cho biết:
- Đại quân địch quân lập tức sắp đuổi đến rồi, lập tức tìm chỗ trốn lánh, đợi ta định ra kế hoạch mới mới công kích lần nữa!
Thanh Nguyệt:
- Đại nhân, đại quân tác chiến kéo dài, đã cực kỳ mệt mỏi, cần thời gian nghỉ dưỡng sức!
- Có thể! Lập tức tìm chỗ trốn, ta bên này sẽ nhanh chóng đi hội hợp cùng các ngươi.
Miêu Nghị im lặng, trả lời:
Trước khi kết thúc liên hệ, Miêu Nghị lại hỏi tình hình chiến tổn, được biết trận đánh hi sinh đội ngũ 700 ngàn, trong nháy mắt trầm mặc rồi.
Thu tinh linh xong, Miêu Nghị trầm giọng hạ lệnh:
- Không được tiếp tục đuổi theo, đi đường vòng hội hợp cùng đội ngũ bộ đội của Thanh Nguyệt!
Bên này Đan Tình cùng mọi người lập tức quẹo cua góc vuông, trốn vào sâu trong tinh không mịt mùng.
Mất liên hệ với đội ngũ Ôn Lục Công và Long Đức An, khiến cho Vương Viễn Kiều áp lực thực lớn, phất tay dừng lại việc tiếp tục đi về phía trước, đã không cần thiết tiến đến nữa rồi, kết quả còn cần phải nói sao?
Không Hãn cùng các tướng lãnh ai ai cũng trầm mặc im lặng, thần tình cực kỳ ngưng trọng. Đông quân tinh nhuệ có 500 vạn giờ đã tổn thất hơn nửa, chỉ còn lại có 280 ngàn.
- Vương Viễn Kiều quét ánh mắt qua mọi người, tận lực lấy giọng cổ vũ:
- Chư vị không cần diệt uy phong chí khí của bên mình, ta dự liệu đối phương cho dù thắng cũng là thắng thảm. Người của đối phương tiêu hao tất nhiên không ít. Phe ta vẫn cụ bị ưu thế binh lực, vẫn có cơ hội trừ khử bọn họ! Mệnh cho đại quân trăm vạn của Ô Kim Hoàn giăng lưới biến hết thành thám tử, chúng ta lần nữa tìm cơ hội tốt đánh một trận!
Chư tướng nhìn nhau, còn cụ bị ưu thế binh lực sao? Đối phương được Vưu tộc tương trợ, nhãn tuyến phân bố sâu mật, rộng lớn hơn nhiều so với chúng ta, chỉ lần chống đỡ đại quân 2 triệu, chúng ta nếu lấy ra đội ngũ 1 triệu, huống chi thời gian Vương gia đưa ra còn kịp sao?
Chư tướng biết rõ trong lòng, Vương Viễn Kiều có vẻ không làm cũng phải làm, bằng không không có cách nào giải thích cùng Vương gia, liên tiếp chắp tay lĩnh mệnh nói:
- Dạ vâng!
Chiến sự tạm lắng xuống, chiến quả tự nhiên cũng truyền đến bên Luyện Ngục, dù sao Đan Tình cùng mọi người cũng đang tham chiến. Dưới lầu các, Vân Ngạo Thiên cùng mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, im lặng, đã tiêu diệt hai trăm hai mươi vạn Đông quân tinh nhuệ!
Bọn họ chẳng những sống ở Luyện Ngục, cũng đã ở bên ngoài ngoại giới, đương nhiên biết Doanh Thiên Vương quyền cao chức trọng cỡ nào, cho dù trên tay bọn họ có đại quân Luyện Ngục, vị Doanh Thiên Vương kia vẫn là kẻ mà bọn họ không dể chọc nổi, tự nhiên hiểu hơn Đông quân tinh nhuệ ý vị như thế nào. Nhưng hôm nay Miêu Nghị đã đang cùng so tay cùng Doanh Thiên Vương rồi, còn diệt hơn 200 vạn của Đông quân tinh nhuệ.