- Dễ nói, dễ nói!
Thanh Nguyệt cười híp mắt liên tục gật đầu, chỉ cần mấy vị này không phản đối là được.
Không nói hai lời, lấy tinh linh liền liên hệ với Đô Thống đại nhân bên đó.
- Làm rất là đẹp!
Nhận được tin tức Miêu Nghị vỗ một chưởng trên la bàn, không ngờ rằng Thanh Nguyệt bên đó nhanh như vậy đã giải quyết viện binh phía nam rồi, có thể nói là thần tốc, hưng phấn không thôi nói:
- Nói cho Thanh Nguyệt, ta chỗ này chỉ phụ trách điều khiển chiến lược, hiện trường cụ thể đánh như thế nào, nàng ta là chủ tướng, do nàng toàn quyền phụ trách, ta không can thiệp, tận lực không can dự, tóm lại có thể đánh thắng là được! Nói với bọn chúng, tạm nghe Thanh Nguyệt chỉ huy!
Bên này lập tức chuyển đạt ý đồ.
Mạc Du nghe được tin vui cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể thắng là tốt, nếu không thua một trận thì cũng có nghĩa là Vưu tộc của nàng phải chết nhiều tử đệ hơn nữa.
Lãnh Trác Quần nắm chặt tinh linh trong tay, truyền âm báo cho Miêu Nghị biết:
- Thánh vương, Đan Tình cảm thấy phản ứng của đối phương không đúng, đã khẩn cấp quẹo đường tránh ra rồi, bỏ qua truy đuổi đội ngũ của Ngao Phi!
Miêu Nghị hơi suy tư, khẽ gật đầu, Đan Tình cũng không phải người bình thường, nếu có thể làm như vậy, xem ra đích thật là phát hiện đầu mối gì.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong tinh không, Ngao Phi bên này mới vừa định ra kế hoạch giáp công, mới vừa dừng người lại, còn chưa xoay người lập tức phát hiện Đan Tình cùng mọi người nhanh chóng quẹo đi, xoay người lại nhìn Ngao Phi hơi bối rối.
Mà phía sau lưng, đội ngũ mấy chục vạn đã phóng ra.
- Đuổi theo! Lệnh cho đội ngũ chặn đường của Ô Kim Hoàn, không cho bọn chúng có cơ hội hội hợp!
Ngao Phi ra lệnh một tiếng, đội ngũ mấy chục vạn thu nạp lần nữa, nhanh chóng chuyển từ chạy trốn thành truy kích.
Đuổi theo một hồi, Vương Viễn Kiều bên cạnh đột nhiên nói:
- Đại tướng quân, đội ngũ Bách Lý Tiết mất liên hệ!
Ngao Phi hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Đan Tình, nghe tin bỗng quay đầu, cả giận nói:
- Cái gì?
Vương Viễn Kiều gật gật đầu, bày tỏ hắn không có nghe sai, lúc này mà mất đi liên hệ, ý vị như thế nào không cần giải thích nhiều lời rồi, mười phần đã bị đội ngũ của Thanh Nguyệt tiêu diệt rồi.
Ngạo Phi dường như cũng khó có thể tiếp thu kết quả này, cắn răng nghiến lợi nói:
- Sao lại nhanh như vậy? Vì sao chúng ta liên tiếp không nhận được tin tức giao chiến nào? Lại tiếp tục liên hệ! Vương Viễn Kiều còn có thể làm sao, chỉ có thể cầm tinh linh tiếp tục liên hệ.
Bay nhanh trong tinh không, Đan Tình quay đầu trở về liếc nhìn, hừ hừ cười lạnh, phát hiện thật đúng là không sai, đội ngũ bày ra rồi, quả nhiên là muốn chơi trò tiền hậu giáp kích, hắn mò lấy tinh linh thông báo với người ở trong không gian trừ vật.
- Ha ha!
Bên trong không gian trừ vật, Miêu Nghị nghe tin cũng cười lạnh một trận, hơi suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Bị bọn chúng đuổi kịp chúng ta nhất định nguy hiểm rồi, cho nên chúng ta không thể để cho bọn chúng đuổi kịp. Nhưng Ngao Phi một khi phát hiện đuổi theo chúng ta không kịp, sợ là chưa chắc sẽ tiêu hao dần thời gian cùng chúng ta, sẽ lo lắng cho đội ngũ của hai bộ khác, không chừng sẽ quay đầu đi hội hợp cùng hai bộ đội ngũ đó. Chúng ta bên này có thể tranh thủ được bao nhiêu nhiều thời gian cho Thanh Nguyệt bên đó thì tận lực tranh thủ bấy nhiêu. Như vậy, Thông tri Vân, thả ra một chút mồi ngon cho Ngao Phi, ném một đám trang bị giả ra ngoài cho bọn chúng thưởng thức chơi.
Bên này phát lời, Đan Tình bên đó tự nhiên là thi hành.
Nhanh chóng, một đám kỳ cục quái lạ gì đó bị ném ra tinh không, dương dương sái sái bay đi về phía truy binh ở phía sau.
Đột nhiên ùa ra một đám các thứ, bộ đội của Ngao Phi vì để phòng có bẫy, mấy chục vạn đội ngũ lại nhanh chóng bày ra đề phòng, đợi thấy rõ là một đám chiến giáp và Phá Pháp cung bay tới xong, người bên này đều trợn tròn mắt.
Chờ đến một đám thứ gì đó rơi xuống trong tay bên này xong, dĩ nhiên Ngao Phi cũng lấy được một bộ. Cái gọi là chiến giáp, khi sờ vào vỡ vụn rắc rắc. Cái gọi là Phá Pháp cung vừa bẽ là gãy làm hai, không ngờ toàn bộ là đầu gỗ nước sơn, toàn bộ là đồ giả.
Dắt hơn 200 vạn đại quân chạy không ngờ chính là vật này? Tự bản thân mình vẫn còn muốn kéo đối phương xa một chút, không cho hội hợp, rốt cuộc là người nào kéo người nào ra xa, không cho hội hợp a!
Ngao Phi trợn to cặp mắt nhìn thứ trong tay, hai tay mỗi tay cầm một đoạn cung đứt, run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bạch.
Trận đánh thành như vậy, hắn thật không biết nên giải thích với Vương gia như thế nào. Có thể trách Doanh Vô Mãn sao? Doanh Vô Mãn bị người bắt đi, có thể nói hắn không có trách nhiệm sao? Nếu không phải mình ngự hạ không nghiêm, người ngoài làm sao bắt được Doanh Vô Mãn chứ?
Đến lúc này, trong lòng hắn có thể nói là vô cùng hối hận, tội lỗi và tự trách dày vò.
Vương Viễn Kiều cùng với chư tướng cầm một đám hàng giả, thần tình cũng ngưng trọng.
- Tên khốn kiếp chơi ta...
A... Ngao Phi đột nhiên hét thảm một tiếng, đột nhiên bưng kín ngực, khí tức công tâm, chân khí rẽ ngoặc, suy nghĩ hỗn loạn, không có cách nào tình thần vận khí áp chế.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, hai mắt trắng dã, thân hình trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã sụp giữa hư không.
- Đại tướng quân!
Mọi người kinh hô một trận, Vương Viễn Kiều và Không Hãn ở hai bên nhanh chóng dìu cánh tay hắn, chư tướng cũng xông tới.
Vưu tộс... không có Cận Vệ quân... Là Vưu tộc giả mạo đấy... Đuổi theo... Đuổi theo... Làm thịt hắn...
Ngao Phi run rẩy mỗi tay run run ra sức chỉ theo hướng Miêu Nghị ào ào trốn chạy.
Ngặt một nỗi hiện tại không có cách nào phát ra tiếng thi pháp, âm thanh trong tinh không không thể truyền đi một cách bình thường, mọi người đều nghe không rõ hắn đang nói gì. Nhưng nhìn phản ứng của hắn, cho dù hắn không nói, mọi người cũng đoán được không có Cận Vệ quân, bị đùa bỡn.
Tình huống này Ngao Phi đâu còn có thể chỉ huy đại quân, nhanh chóng được đưa vào bên trong không gian trừ vật cấp cứu.
- Chuyện gì xảy ra?