Phi Thiên

Chương 2471: Ai dám tạo phản! (2)

Người đó gầm lên:

- Đánh rắm! Rõ ràng là Chử đô thống còn sống rơi vào trong tay các ngươi, sau đó mới bị dùng cực hình, máu tươi đầy đất chính là chứng minh! Chử đô thống là đô thống được Thiên Đình phân phó trông giữ một phương, nếu còn sống rơi vào trong tay các ngươi, cho dù phạm vào tội lớn đến đâu cũng phải thẩm vấn công bố tội danh rồi mới được giết, ngươi có gì quyền lợi gì mà dám vọng động cực hình?

Bên cạnh hắn cũng có một người hùa theo:

- Các huynh đệ, quân cận vệ làm sao có thể làm được loại chuyện này, đám ngươi kia rất có khả năng là giả mạo.

Lại có một người kêu nói:

- Chúng ta không quản các ngươi có phải là quân cận vệ hay không, trong địa phận Thiên Đình dù ngươi có quyền cao chức trọng đến mấy cũng phải giảng đạo lý, không kẻ nào có quyền lực muốn giết thì giết, lạm sát vô tội, nếu không luật pháp thiên điều để ở đâu! Chuyện hôm nay cho dù có là Thiên đế bệ hạ tự thân tới, cũng phải cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng mới được! Nếu các ngươi thật đúng là quân cận vệ, thì lập tức thả xuống vũ khí đầu hàng, nếu tra rõ là Đô thống đại nhân mưu phản, chúng ta sẽ thả các ngươi! Nếu dám kháng cự, chính là trong lòng có quỷ, sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!

- Thả xuống vũ khí đầu hàng!

Lại có người dẫn đầu hô lớn.

- Thả xuống vũ khí đầu hàng!

- Thả xuống vũ khí đầu hàng!

- Thả xuống vũ khí đầu hàng!

Trăm vạn đại quận lần nữa reo hò, thanh thế giống như sóng dữ lần nữa bức tới khiến vài vạn nhân mã phía dưới không khỏi biến sắc.

Miêu Nghị cũng không phải kẻ ngu, hắn đã ý thức được tình thế không ổn, đối phương khiến bọn họ thả xuống vũ khí chẳng qua là sợ năm vạn Phá pháp cung trên tay bọn họ, lo lắng một khi động thủ sẽ tạo thành tổn thất lớn cho bên kia, mà một khi bên này buông xuống vũ khí đầu hàng, rơi vào trong tay đối phương, lúc ấy là chết hay là sống đều bằng một câu nói của đối phương, tùy tiện tìm một lý do liền có thể chặt bọn họ thành thịt vụn.

Bên kia rõ ràng đang tầng tầng kích động chúng giận, chuẩn bị động viên tinh thần trước trận chiến, rốt cuộc không phải động thủ với kẻ thù, khiến mặt dưới mạo nhiên ra tay với quân cận vệ, không quản là ai trong lòng cũng sẽ ngập ngừng. Bởi thế, tình hình cực kỳ nguy ngập, giống như củi khô, chỉ cần điểm lửa liền có khả năng bạo thành cháy lớn, dư quang trong mắt Miêu Nghị một mực chờ đợi phản ứng từ Mục Vũ Liên.

Thời khắc then chốt, cuối cùng Mục Vũ Liên quay đầu nhìn lại truyền âm cho biết:

- Đại nhân, đã chuẩn bị tốt... Thật phải động thủ?

Trong tiếng gầm như từng cơn sóng dữ đánh tơi. Miêu Nghị truyền âm quát lớn:


- Ngươi tưởng cái tên cầm đầu kia không biết Chữ Tử Sơn đã chết ư? Trước kia bọn họ không khả năng không liên hệ qua, rõ ràng là đang cố ý gây sự, ngươi cảm thấy chúng ta còn có đường sống? Đánh một trận may ra còn chút hi vọng, không đánh, kết cục của Chử Tử Sơn chính là kết cục dành cho ngươi ta!

Vừa nghĩ tới bản thân bị bóc sạch quần áo cắt đi từng miếng thịt, Mục Vũ Liên liền không rét mà run.

Nàng cũng minh bạch, một khi bên này đầu hàng, nếu đối phương thật muốn làm liều, cho dù có thể bỏ qua những người khác, cũng tuyệt sẽ không bỏ qua hai người cầm đầu là nàng và Miêu Nghị, bộ dạng giống như binh biến của đối phương hiển nhiên khó mà trông chờ được điều gì tốt đẹp.

Miêu Nghị lại nói:

- Truyền đạt lời của lão tử xuống dưới, chúng ta là quân cận vệ của Thiên đế, có lý nào sẽ hướng người khác đầu hàng! Hàng, mặt mũi của quân cận vệ ở đâu, mặt mũi Thiên đế ở đâu, cho dù có thể qua được nhất thời, quân cận vệ cũng đâu thể dung nhẫn chúng ta, bệ hạ đâu thể bỏ qua chúng ta!

Hắn cũng đang động viên trước lúc lâm trận, năm vạn người đối đầu với trăm vạn người, nếu nói trong lòng mọi người đều không có chút nào khiếp đảm thì đó là nói hươu nói vượn, hắn muốn đứt đường lui của mọi người bức mọi người vung đi ra, đập nồi dìm thuyền đánh một trận!

Mục Vũ Liên khẽ cắn răng, quay đầu lại, tấn tốc truyền đạt ý của Miêu Nghị xuống dưới một truyền mười mười truyền trăm, nhanh chóng truyền đạt đến trong tai tất cả mọi người trong mắt năm vạn đại quân dần lộ thần sắc tuyết vọng.

Tiếng reo hò dậy sóng, trận trận vang trời, thấy khi thế đã đủ, tướng lĩnh cầm đầu trên không trung vừa nhấc tay, thanh âm lắng xuống, coi chừng Miêu Nghị quát:

- Có đầu hàng hay không?

Miêu Nghị gầm lên:

- Quân cận vệ lúc nào đầu hàng qua!

Lập tức trên mặt tên tướng lĩnh cầm đầu phù hiện vẻ hung tợn, hô lớn với thủ ha:

- Các huynh đệ những người này hoặc là tâm lý có quỷ, hoặc là không để chúng ta vào trong mắt, nhận là chúng ta có thể mặc người thịt cá! Nếu hôm nay không có được một lời giải thích cho việc này, ngay cả thống soái bị người giết đều bỏ mặc thờ ơ, sau này chẳng phải trên dưới Dậu đinh vực đều thành trò cười cho người trong thiên hạ!

Bên cạnh lại có người quát:

- Chuyện hôm nay không đưa ra một lời giải thích thì có được hay không?

Lập tức có người cao giọng nói tiếp:


- Không được!

- Không được!

- Không được!

Trăm vạn đại quân tề thanh kêu lớn, khí thế kinh người.

- Ai dám tạo phản!

Miêu Nghị đột nhiên lớn giọng gầm lên, từng tiếng từng tiếng bạo vang:

- Ai dám tạo phản! Ai dám tạo phản! Ai dám tạo phản!

Hắn vung thương chỉ hướng bốn phía, quát liền một chuỗi.

Mục Vũ Liên cũng vung thương gầm theo, phát ra tiêng rít bén nhọn.

- Ai dám tạo phản!

- Ai dám tạo phản!

- Ai dám tạo phản!

- Ai dám tạo phản! "

Năm vạn nhân mã mặt dưới lập tức cùng rống lên theo.

Thanh thế phản kích, cái mũ “ai dám tạo phản” chụp xuống, lập tức khiến thanh thế trăm van đại quân bên kia yếu đi nhiều, không ít người câm miệng lai mặt đối mặt nhìn nhau, tiếng của trăm vạn người cánh nhiên bị tiếng của năm vạn người áp xuống.

Sắc mặt của mấy tên tử giáp thượng tướng cũng hơi biến, trong mắt tên tướng lĩnh cầm đầu dần lộ hung quang.

Miêu Nghị một mực nhìn chằm chằm kẻ cầm đầu của đối phương, thấy thế đột nhiên lần nữa hô lớn:

- Trên dưới Hắc Long ti nghe lệnh!

Thanh âm bên phía Hắc Long ti lục tục dừng lại, đồng thời thanh âm của trăm vạn đại quân đoàn đoàn vây quanh cũng ngừng, muốn nghe xem là hắn nói gì.

Ai ngờ ngay đúng thời điểm đối phương thả lỏng tâm thần, Miêu Nghị đột nhiên phát ra một tiếng rống giận vang trời.

- Bắn tên!