Phi Thiên

Chương 2027: Đánh giá thấp Từ Đường Nhiên (Thượng)

Trong Thiên Hương lâu, một đám người giận mà không dám nói gì.

Một vị thiên tướng dạo một vòng trước đám người, cuối cùng dí sát mặt vào Từ ma ma, cười gian nói:

- Hôm nay là ngày vui của thống lĩnh đại nhân, thống lĩnh đại nhân mời chúng ta nghe hát xem múa, chắc Từ ma ma không từ chối khách đi?

Trong tình huống này Từ ma ma làm sao dám từ chối.

Thế là đám người trực tiếp mở màn trong Thiên Hương lâu, tóm lại đừng hòng có ai muốn rời khỏi mắt của đám người quấy rầy việc tốt của thống lĩnh đại nhân. Cái này không phải đến xem ca múa mà là để theo dõi.

Khi tan cuộc thì trời đã sáng.

Một đám thiên binh thiên tướng rốt cuộc rời đi.

Tiểu nhị sốt ruột nói:

- Ma ma mau đi tìm Hoàng Phủ chưởng quầy!

Từ ma ma rít the thé:

- Còn tìm cái khỉ gì! Trời sáng rồi, con cũng sắp sinh xong!

Từ ma ma nhũn chân ngồi xuống ghế, đờ đẫn thì thào:

- Tiêu, tiêu đời, gạo sống thành cơm chín, cây tiền ấp ủ bao năm đã mất. Nửa đời sau lão nương còn trông chờ ôm đùi nha đầu đó nhưng nay không còn, đám súc sinh khốn nạn...

Sáng sớm là khoảnh khắc tốt nhất, Từ Đường Nhiên tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng đi ra nội viện, đám thuộc hạ xếp hàng chúc mừng ngay.

- Chúc mừng thống lĩnh đại nhân!

Từ Đường Nhiên ngửa đầu cười to:

- Ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

Đêm qua kiều diễm thỏa thuê ý muốn, áo cởi xuống, da mềm trong tay, thơm ngọt trơn mềm, ăn vào như cam lâm, vuốt ve yêu thích không buông tay, mùi vị sướng không tả nổi, đủ an ủi cả đời.

Từ Đường Nhiên cười xong chỉ vào một người:

- Ai kia, người hầu hạ Linh Lung cô nương đâu? Mua hai người đi... không, đi Thiên Hương lâu mang hai thị nữ bình thường hầu hạ Linh Lung cô nương lại đây, lão tử trả tiền.

Có người quay đầu chạy ngay:

- Tuân lệnh! Ty chức đi ngay!

Chốc lát sau người đó chạy về, sốt ruột nói:


- Đại nhân, nguy rồi, Hoàng Phủ Quân Nhu dẫn người chặn trước cửa đòi gặp đại nhân, biểu tình cực kỳ khó xem!

Từ Đường Nhiên đang sắp xếp công việc cho thuộc hạ bỗng cơ mặt cứng lại. Gã không trêu vào Hoàng Phủ Quân Nhu nổi, đêm qua sướng rồi, rắc rối cũng đến cửa.

Nhưng ngẫm lại không có gì phải sợ, đại thống lĩnh nói có hắn chống, cứ đẩy hết cho đại thống lĩnh là xong.

Từ Đường Nhiên phất tay nói:

- Mời vào.

Rất nhanh Hoàng Phủ Quân Nhu đi tới, mặt hầm hầm, nàng còn mang theo bảy, tám người cùng xông vào. Ít khi thấy Hoàng Phủ Quân Nhu hùng hổ xông vào nhà quan Thiên Đình như vậy.

Từ Đường Nhiên nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Quân Nhu như thế thì hết sức căng thẳng, mặt ngoài cố gắng ra vẻ bình tĩnh, gã bình tĩnh được vì có người chống lưng không thì sớm thói quen cúi đầu khom lưng.

Từ Đường Nhiên chắp tay cười nói:

- Hoàng Phủ chưởng quầy tới chơi, không biết có gì cần không?

Hoàng Phủ Quân Nhu đứng trước mặt Từ Đường Nhiên, ánh mắt muốn giết người, gằn từng chữ:

- Từ Đường Nhiên, ngươi to gan lắm, dám đụng vào người Quần Anh hội của ta che chở!

- Hoàng Phủ chưởng quầy đang nói Linh Lung cô nương? Sợ là có hiểu lầm, ta chuộc thân giúp nàng ấy là việc tốt, chuyện tốt ngươi tình ta nguyện, đã đưa tiền chuộc cho Từ ma ma rồi.

Hoàng Phủ Quân Nhu gằn giọng:

- Ngươi tình ta nguyện? Gác đao lên cổ người ta mà bảo là ngươi tình ta nguyện?

- Gác đao lên cổ? Có sao?

Từ Đường Nhiên vui vẻ ngó quanh, cười nói:

- Chắc có gì hiểu lầm. Hay vậy đi, Hoàng Phủ chưởng quầy kêu Từ ma ma đến, chúng ta đối chất ngay mặt hỏi xem ta có cưỡng ép gì không?

Người đã thuộc về gã, Từ Đường Nhiên không tin Từ ma ma ngốc đến mức đó. Ván đã đóng thuyền còn dám đắc tội gã? Nên biết sau lưng Từ Đường Nhiên đứng một người có thể ép Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn tự sát. Từ ma ma lăn lộn trong chốn trăng hoa chỉ vì cầu tài, nàng sẽ là loại người vì báo thù mà không tiếc trả giá sao? Huống chi Tuyết Linh Lung đã bị Từ Đường Nhiên lấy trinh, dù đưa về Thiên Hương lâu cũng mất giá trị vốn có. Miễn Từ ma ma không ngốc thì nên biết lựa chọn thế nào.

Hoàng Phủ Quân Nhu hiểu ý của Từ Đường Nhiên, Từ ma ma chạy đến nói cho nàng chỉ để báo một tiếng, bản thân Từ ma ma cũng nói bỏ đi, không chọc vào được.

Hoàng Phủ Quân Nhu cắn răng hỏi:

- Tuyết Linh Lung đâu? Ta muốn gặp nàng.

Từ Đường Nhiên xoay người nhường đường, đưa tay mời:


- Mời!

Hoàng Phủ Quân Nhu bước nhanh vào nội viện, chạy thẳng tới phòng ngủ chính. Từ Đường Nhiên không đi vào trong, vì tình hình sẽ rất lúng túng.

Két két két két két!

Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy cửa bước vào, quét mắt trong phòng. Một bóng lưng gầy quen thuộc ngồi trước bàn trang điểm đang chải tóc dài.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn người trong gương, người trong gương cũng ngơ ngẩn nhìn nàng.

Giường gấm hỗn độn, trong phòng có mùi kỳ lạ. Hoàng Phủ Quân Nhu làm người từng trải khỏi hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì. Nàng đã đến muộn, quá muộn.

Hoàng Phủ Quân Nhu chạy nhanh tới gần, hai tay vịn vai Tuyết Linh Lung nhìn đôi mắt ửng đỏ đã khóc phản chiếu trong gương.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Quân Nhu đầy tự trách, bi ai nói:

- Linh Lung, rất xin lỗi, ta đã đến muộn. Đêm qua nhóm Từ ma ma bị khống chế, sáng sớm ta mới biết tin. Xin lỗi, xin lỗi!

Nước mắt rơi, Hoàng Phủ Quân Nhu òa khóc, đau lòng vì cảnh ngộ của Tuyết Linh Lung.

Tuyết Linh Lung thì hết sức bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng đặt lược xuống, giơ tay nắm bàn tay đặt trên vai mình, dịu dàng hỏi:

- Tỷ tỷ, Từ ma ma có khỏe không?

- Từ ma ma không sao.

Hoàng Phủ Quân Nhu đau khổ lắc đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định không tha cho tên khốn kiếp bên ngoài kia! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Ta đi tìm Ngưu Hữu Đức ngay, tìm hắn đòi lại công bằng!

- Tỷ tỷ!

Tuyết Linh Lung giữ tay Hoàng Phủ Quân Nhu lại, nhẹ lắc đầu, chua xót nói:

- Vô dụng. Ngày hôm qua Từ thống lĩnh dự tiệc giữa chừng bị đại thống lĩnh kêu đi, sau đó xảy ra việc này. Trong lúc này nếu không có đại thống lĩnh gật đầu thì hắn không dám làm chuyện như vậy, thôi đi.

Ngữ điệu của Tuyết Linh Lung cực kỳ bình tĩnh.

Hoàng Phủ Quân Nhu trợn to mắt nói:

- Ngưu Hữu Đức...!

Biểu tình của Hoàng Phủ Quân Nhu cực kỳ tức giận, rít qua kẽ răng:

- Súc sinh!

Hoàng Phủ Quân Nhu bước đi, nàng không tin, nàng phải hỏi rõ ràng.

Tuyết Linh Lung kéo Hoàng Phủ Quân Nhu lại:

- Bỏ đi tỷ tỷ, đã vậy rồi, ta hứa với Từ thống lĩnh sẽ chậu vàng rửa tay rời khỏi chốn trăng hoa, yên phận làm thiếp thất của hắn.

Hoàng Phủ Quân Nhu ngây người:

- Làm thiếp?

Hoàng Phủ Quân Nhu tràn đầy khó tin nói:

- Tiểu nhân tồi tệ vô sỉ như vậy làm sao ngươi đồng ý làm thiếp thất cho hắn được?