Từ Đường Nhiên rất hưng phấn, nhưng gã vẫn cẩn thận hỏi:
- Lỡ như Hoàng Phủ chưởng quầy...
Bối cảnh của Hoàng Phủ Quân Nhu làm Từ Đường Nhiên kiêng dè, lúc trước gã dám cứng rắn ép Tuyết Linh Lung vì mượn thế sát hạch được Thiên Đế ngự phong, bình thường nào dám xằng bậy.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Có ta chống thì ngươi còn sợ gì?
Từ Đường Nhiên mừng như điên:
- Vâng vâng vâng!
Miêu Nghị mở mắt ra nhìn Từ Đường Nhiên, nghiêm túc nói:
- Dạo này làm tốt lắm.
Từ Đường Nhiên đã hiểu, đây là phần thưởng dành cho gã gần đây làm hàng loạt việc, không thì chắc chắn Miêu Nghị sẽ không vì gã mà đắc tội Hoàng Phủ Quân Nhu.
Từ Đường Nhiên cúi đầu liên tục chắp tay thi lễ:
- Tạ đại nhân thành toàn, tạ đại nhân thành toàn! Ty chức sẽ không quên ơn lớn của đại nhân!
Miêu Nghị nói:
- Có thể đưa người về nhưng phải làm theo quy định, Từ ma ma là người quen cũ của ta, người ta một đường nâng Tuyết Linh Lung làm đầu bài cũng không dễ dàng. Ngươi ôm đầu bài của người ta đi tương đương với đập bể chén cơm, nên không thể thiếu tiền chuộc thân, muốn ăn thịt phải biết trả cái giá, đang trong lúc này đừng để lại điểm yếu gì.
Từ Đường Nhiên gật đầu như gà mổ thóc:
- Hiểu hiểu.
Miêu Nghị phẩy tay:
- Đi đi.
- Ty chức cáo lui!
Từ Đường Nhiên ra khỏi Thủ Thành cung, người nhẹ hẫng muốn bay, cười ngoác tận mang tai. Miếng thịt nhiều người không ăn được sắp vào chén của gã, đại thống lĩnh quá là nhân hậu!
Từ Đường Nhiên rời đi, Bảo Liên luống cuống, nóng nảy. Không đánh gục Từ Đường Nhiên được ngược lại còn kéo cả Tuyết Linh Lung vào, nàng đã làm chuyện gì!
Bảo Liên không kìm được nói:
- Đại nhân, Từ Đường Nhiên là tiểu nhân, sao đại nhân có thể tặng Tuyết Linh Lung cho hắn?
Miêu Nghị cười nói:
- Con hát xứng với tiểu nhân vừa lúc là trời sinh một đôi, không phải sao?
Bảo Liên chắp tay cầu tình cho Tuyết Linh Lung:
- Đại nhân! Loại chuyện này một khi truyền ra sẽ ảnh hưởng danh dự của đại nhân rất nhiều, xin đại nhân hãy thu lại mệnh lệnh đã ban!
- Bảo Liên, nàng không thấy quá yên lặng sao? Có nghe nói tìm tòi trước khi hành động không? Tuyết Linh Lung là hòn đá đó, huống chi Từ thống lĩnh thật lòng thích người ta, đi theo Từ thống lĩnh cũng không tính bôi nhọ nàng.
- Đại nhân...
- Được rồi, nếu nàng cảm thấy đi theo ta không thoải mái thì tìm vị trí nào thích hợp trong bốn thành rồi nói với ta một tiếng.
- ...
Bảo Liên xoe tròn mắt, câm miệng lại, từ từ cúi đầu xuống. Bảo Liên biết mình chống đối lại quyết định của đại nhân đã chọc giận người, nhưng nỗi lòng nàng hết sức áy náy. Nếu không tại nàng cố gắng đâm thọc thì Tuyết Linh Lung đã không gặp rắc rối này.
Tiệc tối kết thúc sớm, đám người Thiên Hương lâu mới trở về dàn xếp, định đóng cửa thì bị người từ trên trời giáng xuống chặn lại, đẩy ra.
Tiểu nhị ngơ ngác nhìn một đoàn thiên binh thiên tướng ở bên ngoài, vụt ngoái đầu dồn dập hét to:
- Từ ma ma!
Hai người đẩy tiểu nhị sang bên, đi vào trong. Từ Đường Nhiên đi sau vui vẻ sải bước vào. Mười mấy người theo vào đứng xếp hàng xung quanh.
Từ ma ma lịch bịch từ trên lầu chạy xuống dưới, thấy Từ Đường Nhiên là nàng sợ thót tim, vì ấn tượng cưỡng ép năm xưa.
Từ ma ma cố nặn nụ cười vui vẻ hỏi:
- Ô, ngọn gió nào thổi Từ thống lĩnh đến?
Từ Đường Nhiên nhìn đông ngó tây, không thèm chú ý Từ ma ma.
Từ Đường Nhiên hỏi:
- Tuyết Linh Lung đâu? Kêu nàng đi ra gặp ta.
Từ ma ma căng thẳng, nàng cười giả lả:
- Tệ quá, nàng đã ngủ rồi, thống lĩnh đại nhân có gì dặn bảo sao?
Từ Đường Nhiên vung tay đẩy Từ ma ma sang bên, chạy xộc lên cầu thang:
- Nói bậy, mới về mà ngủ cái gì! Tưởng ta không trả nổi tiền sao? Đừng cản đường!
Từ ma ma đuổi theo sau la lên:
- Từ thống lĩnh, Từ thống lĩnh...!
Từ ma ma vội quay đầu nháy mắt với người bên dưới kiếm người cầu viện.
Nhưng hôm nay Từ Đường Nhiên đến có chuẩn bị, bọn họ đều bị thuộc hạ của gã khống chế đừng hòng đi đâu.
Không ngăn được!
Cuối cùng Từ Đường Nhiên xông vào khuê phòng của Tuyết Linh Lung.
Vừa thấy Từ Đường Nhiên, Tuyết Linh Lung đang cởi đồ trang điểm sợ hãi đứng bật dậy lùi sát tường.
Từ Đường Nhiên thấy Tuyết Linh Lung là thể xác và tinh thần sung sướng, lỗ chân lông toàn thân bốc khói. Nhớ nhung người ngọc bao nhiêu năm, cứ nghĩ đời này vô duyên, ai ngờ!
Từ Đường Nhiên cười tươi như hoa xua tay nói:
- Linh Lung cô nương đừng sợ, đừng sợ, là chuyện tốt.
Từ Đường Nhiên quay đầu quát:
- Từ ma ma, Từ mỗ không nỡ để Linh Lung cô nương luôn lưu lạc ở chốn trăng hoa này, hôm nay đến chuộc thân cho Linh Lung cô nương. Bao nhiêu tiền, Từ ma ma nói giá đi.
- A!
Từ ma ma liên tục xua tay:
- Thống lĩnh đại nhân, không được, không được!
Từ Đường Nhiên lười nói nhiều với Từ ma ma, gã biết người ta sẽ không đồng ý, cũng chẳng trông chờ vào sự đồng ý, dù sao gã tiên lễ hậu binh là xong.
Từ Đường Nhiên kéo tay Từ ma ma nhét một trữ vật thủ trạc vào tay nàng:
- Giá tiền này tính thế nào cũng đủ rồi!
Từ Đường Nhiên nói xong xoay người sải bước tới bên cạnh Tuyết Linh Lung, ‘thâm tình’ nhìn nàng.
Tuyết Linh Lung căng thẳng người run rẩy không có đường thụt lùi, lưng dán sát tường.
Phù!
Từ Đường Nhiên thở hắt ra, bỗng bế bổng Tuyết Linh Lung lên bước nhanh rời đi.
Tuyết Linh Lung sốt ruột vùng vẫy:
- Thả ta ra!
Từ Đường Nhiên từng chịu thiệt bị nàng uy hiếp tự sát nên gã nhanh chóng hạ cấm chế kiểm soát pháp lực của nàng, cười to nghênh ngang rời đi. Từ Đường Nhiên có cảm giác đời người sung sướng đến thế là cùng.
- Từ thống lĩnh, không thể được, chúng ta...
Từ ma ma muốn đuổi theo nhưng phát hiện hai thanh đao gác trên cổ mình làm nàng sợ hãi nuốt ngược lời nói.
Có người cười khẩy nói:
- Từ ma ma, đừng không biết điều. Từ thống lĩnh rất được yêu thích bên cạnh đại thống lĩnh, nhìn trúng đầu bài nhà ngươi là đã cho mặt mũi, cũng không đưa thiếu tiền. Đừng được nước lấn tới, mùi máu trong Thiên Nhai còn đó, chúng ta không ngại nhiều thêm một cái đầu chưởng quầy!
- ...
Từ ma ma rụt cổ lại, trong óc nhớ cảnh mấy ngàn cái đầu rớt xuống đất.
Tuyết Linh Lung nhanh chóng bị ôm xuống lầu, Từ ma ma định chờ người bên dưới chạy đi báo tin cho Hoàng Phủ Quân Nhu nhưng nhìn kỹ thì người Thiên Hương lâu bị tập trung một chỗ. Từ ma ma choáng, thế mới biết Từ Đường Nhiên đến có chuẩn bị, quyết tâm thành công.