Phi Thiên

Chương 2028: Đánh giá thấp Từ Đường Nhiên (Hạ)

Tuyết Linh Lung cười chua xót nói:

- Tỷ gọi hắn là tiểu nhân nhưng ta thì phải gọi là đại nhân, đây chẳng phải là số phận của ta sao? Kết cục cuối cùng của ta chỉ có thể là như vậy, chẳng phải xem nhà ai cao hơn chút, cao hoặc thấp chút thì có gì khác nhau? Cành càng cao thì cái thân son phấn như ta càng thấp tiện, không ai xem trọng. Đối với nhiều tỷ muội chung nghề thì đa số người kết cục còn không bằng ta. Bỏ đi, chuyện đã như vậy, nếu không theo hắn thì ta sẽ càng thảm hơn nữa, đây là số phận của ta.

Hoàng Phủ Quân Nhu nghe mà chảy nước mắt, vai run run. Hoàng Phủ Quân Nhu lao lên ôm Tuyết Linh Lung, òa khóc. Tuyết Linh Lung cũng khóc, hai người ôm nhau khóc.

- Không được!

Hoàng Phủ Quân Nhu bỗng tách ra:

- Không bảo vệ ngươi được là lỗi của ta, tuyệt đối không thể để ngươi làm tiểu thiếp cho người. Linh Lung, ngươi hãy chờ ta!

Hoàng Phủ Quân Nhu nói xong lao ra khỏi phòng ngay, thấy Từ Đường Nhiên thảnh thơi chắp tay sau đít đi trong sân, nàng chỉ vào gã mắng:

- Từ Đường Nhiên, ngươi chờ đó!

Từ Đường Nhiên nhìn mặt Hoàng Phủ Quân Nhu ướt lệ bỏ chạy thì sợ hết hồn. Khóc? Đường đường là Hoàng Phủ chưởng quầy mà khóc nhè? Thế này thì đắc tội người ta đến mức nào?

Từ Đường Nhiên hoảng, nếu nữ nhân này mà bất chấp tất cả thì gã không chịu nổi, đại thống lĩnh có thể gánh được không đây?

Từ Đường Nhiên nghe tiếng nức nở phát ra từ căn phòng, gã muốn tát mình, không kiểm soát được thứ trong quần để bị mất mạng thì có đáng không?

Hoàng Phủ Quân Nhu dùng tinh linh liên lạc với Miêu Nghị nhưng hắn không trả lời, nàng đành chạy thẳng tới Thủ Thành cung.

Hoàng Phủ Quân Nhu không dám cứng rắn vào Thủ Thành cung, nếu có viên chức Thiên Đình xông vào, về mặt lý luận thì không sao nhưng thân phận thương nhân mà cứng rắn vào dinh thự Thiên Đình thì nàng không gánh nổi tội danh. Đừng nói Thủ Thành cung, Hoàng Phủ Quân Nhu không dám xộc vào phủ thống lĩnh trong bốn thành.

- Cầu kiến đại thống lĩnh, làm phiền thông báo một tiếng.

- Chờ chút.

Rất nhanh thủ vệ nhận được trả lời:


- Hoàng Phủ chưởng quầy về đi, đại thống lĩnh bận công việc, tạm thời không rảnh gặp mặt.

Hoàng Phủ Quân Nhu hận ngứa răng, nàng móc khối ngọc điệp ra viết vài thứ, bỏ vào trữ vật giới chỉ rồi gửi lại:

- Làm phiền đưa cái này cho đại thống lĩnh của các ngươi.

Nếu là người bình thường khác thì thủ vệ còn lâu mới quan tâm, nhưng thân phận bối cảnh của Hoàng Phủ chưởng quầy đặt ở đó, không tiện đắc tội, thủ vệ đành chuyển giao thêm lần nữa.

Bây giờ Miêu Nghị rất lười, hắn không muốn làm chuyện gì hết. Một cái ghế nằm đặt cạnh miệng giếng dưới giàn cây, Miêu Nghị suốt ngày nằm nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ việc lớn gì, ít nhất Bảo Liên thấy vậy.

Bảo Liên không biết rằng có bí ẩn khác dưới giếng, Miêu Nghị chuẩn bị sẵn tinh thần nếu thật sự có người bất chấp xông vào Thủ Thành cung giết hắn thì hắn sẽ trốn vào giếng chạy đi.

Bảo Liên ra ngoài nhận đồ, nàng đưa trữ vật giới chỉ tới:

- Đại nhân, Hoàng Phủ chưởng quầy có đồ chuyển giao cho người.

Miêu Nghị lấy ra xem, thấy trong trữ vật giới chỉ trống rỗng chỉ có một khối ngọc điệp. Miêu Nghị chiêu ngọc điệp ra xem, không nhìn không biết, xem xong hết hồn.

Trong ngọc điệp không viết cái gì, đầu tiên là chửi Miêu Nghị súc sinh, rồi viết chuyện đã xảy ra thì nàng không có yêu cầu gì nữa. Nhưng Tuyết Linh Lung là tỷ muội của nàng, phải cho Tuyết Linh Lung một lẽ công bằng, Từ Đường Nhiên phải cưới Tuyết Linh Lung, cưới hỏi đàng hoàng, làm phu nhân chính thất! Nếu Ngưu Hữu Đức dám không đồng ý thì nàng cũng liều mạng đá ngọc đều nát công bố chuyện giữa hai người ra cho công chúng biết, nàng đang chờ bên ngoài, có gặp Hoàng Phủ Quân Nhu hay không thì tùy Ngưu Hữu Đức!

Nàng bất chấp rồi!

Miêu Nghị phát hiện nữ nhân này đã điên, sao có thể viết câu ‘chuyện giữa hai người’ vào ngọc điệp rồi nhờ người chuyển giao, để người ta thấy sẽ nghi ngờ. May mắn Hoàng Phủ Quân Nhu còn biết dùng cất vào trữ vật giới chỉ, nếu trực tiếp đưa tận tay, thi pháp nhìn một cái là tiêu.

Miêu Nghị quay đầu hỏi:

- Nàng chưa xem thứ bên trong trữ vật giới chỉ phải không?

Bảo Liên nghi hoặc hỏi:


- Không, bị thiếu gì sao?

Miêu Nghị gặn hỏi:

- Người chuyển giao không lấy thứ bên trong ra xem xét sao?

Bảo Liên nói:

- Ban ngày ban mặt chắc không ai dám tự xem đồ của đại thống lĩnh, có vấn đề gì sao?

Miêu Nghị ngẫm lại cũng đúng, hắn thở phào, nhưng bồn chồn không ngồi yên. Miêu Nghị móc tinh linh ra hỏi Từ Đường Nhiên có chuyện gì.

Sau khi nhận được trả lời của Từ Đường Nhiên thì Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, hắn đã đánh giá thấp thủ đoạn của gã.

Miêu Nghị kêu Từ Đường Nhiên đi tìm Tuyết Linh Lung là muốn ép Hoàng Phủ Quân Nhu ra mặt. Miêu Nghị sẽ không gặp Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn chỉ muốn buộc nàng sử dụng quan hệ cứu Tuyết Linh Lung, Tuyết Linh Lung là hòn đá dò đường của hắn, để hắn xác nhận ý đồ của cấp trên.

Ai ngờ! Từ Đường Nhiên khống chế người trong Thiên Hương lâu không để tin tức lộ ra ngoài, lo gạo nấu thành cơm trước rồi tính. Miêu Nghị đang lấy làm lạ tại sao cả đêm Hoàng Phủ Quân Nhu không tìm hắn, không thấy nàng tìm mối quan hệ khác gây áp lực cho hắn, làm hắn tưởng đâu người cấp trên không dám đụng vào hắn nữa, thì ra vấn đề nằm ở Từ Đường Nhiên, lố tay rồi!

Miêu Nghị dở khóc dở cười.

Đã vậy rồi, Hoàng Phủ Quân Nhu không tìm quan hệ gây áp lực nữa mà như chó điên trực tiếp tìm hắn. Bên kia đã lố tay, giờ có né tránh nữ nhân này cũng không được gì, bây giờ người ta không phải đến cứu người mà là ép hôn.

Miêu Nghị quay đầu hỏi:

- Cái đó... nàng mới nói Hoàng Phủ chưởng quầy khóc tìm đến?

Bảo Liên trả lời:

- Thủ vệ bên ngoài nói vậy, bảo là thấy nàng lau nước mắt.

Miêu Nghị nhức đầu, hắn cứ nghĩ Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ có quan hệ khá tốt với Tuyết Linh Lung, dù sao địa vị cách xa, Tuyết Linh Lung là con hát. Không ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu vì Tuyết Linh Lung mà khóc trước mắt người, hèn gì nàng như chó điên dám viết lời không nên lộ ra. Lần này mà không làm cho ra nhẽ thì không được, nhưng lỡ sau đó Hoàng Phủ Quân Nhu cứ lôi chuyện đó ra uy hiếp thì làm sao đây?

- Cho nàng vào đi.

Miêu Nghị phất tay giữa chừng thì khựng lại:

- Khoan, kêu Từ Đường Nhiên đến trước rồi để bọn họ cùng đi vào.

Phải kiếm người ngoài tới, để nữ nhân kia giữ kẽ một chút. Nói cho cùng Miêu Nghị không quen giải quyết việc như của Tuyết Linh Lung nên hơi lo.

Từ Đường Nhiên nhận được triệu hoán hơi hoảng loạn, gã chạy ngay tới, gặp Hoàng Phủ Quân Nhu hốc mắt đỏ ửng đứng ngoài Thủ Thành cung, hai người cùng được cho vào.