“Không chết? Mạng của nàng thật lớn.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, có vài phần hứng thú, quyết định tự mình đi xem.
Tiểu cô nương kia rốt cục trông như thế nào nhỉ? Ai, thế nhưng một chút cũng không nhớ được, chỉ nhớ cô ta mặc đồ tang trắng, vô cùng sợ sệt rụt rè. Lúc trước chỉ nghĩ nàng ta muốn có nơi ăn chốn ở, dù có rắp tâm bất
lương cũng không gây nổi sóng gió gì. Nhưng nay nàng bị Tam Thi thần
trùng cắn mà không chết, xem ra lai lịch không tầm thường.
Hắn
nghĩ một lát, quyết định trở về phòng thay quần áo lộng lẫy, sau đó mới
chậm rãi vênh váo đi đến trước cửa phòng chứa củi. Một cước đá văng cửa, sau đó liền thấy một tiểu cô nương đầu bù tóc rối ngồi ở góc tường trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Nàng chẳng những đầu tóc dính đầy cỏ, mà
mặt mũi quần áo cũng nhem nhuốc tro bụi, hoàn toàn nhìn không rõ diện
mạo. Nhưng hắn vẫn có thể thấy vẻ mặt nàng biến đổi vô cùng cổ quái,
dường như là ăn đồ thiu bị đau bụng, hoặc là hận không thể lập tức chọc
mù hai mắt chính mình.
Thấy nàng hoảng sợ quá mức như vậy, Đông
Phương Bất Bại có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống. Nhìn thấy bên dưới ống tay áo bẩn thỉu của nàng là cổ tay trắng trẻo non
mềm, hắn chỉ nhíu mày mà không nói gì. Với hắn mà nói, cho dù nàng đẹp
như tiên hay xấu ma chê quỷ hờn cũng không ảnh hưởng gì.
“Kéo xuống, đánh nàng hai mươi trượng.” Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, cao giọng nói.
“Đau chết mất a a a a Lão già chết tiệt ta hận ông a a a a ông chết đi ta hận ông a a a a mẹ kế ta hận bà a a a a…”
Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ thích cười, nhưng thấy nàng ăn nói lung
tung gào khóc thảm thiết, lại bỗng cảm thấy rất muốn cười. Hơn nữa,
không hiểu sao, hắn lại rất muốn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng mà lau đi
nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu an ủi nàng không cần khóc, bởi vì làm như vậy sẽ khiến hắn đau lòng…
Mình làm sao vậy nhỉ, không phải
trúng tà đấy chứ, nếu không tại sao lại nảy ra ý tưởng quái dị này. Đông Phương Bất Bại phất tay áo, ra dấu cho người ta kéo tiểu cô nương kia
xuống, cố gắng đem suy nghĩ của chính mình kéo về chuyện chính. Không
ngờ một tiểu cô nương rụt rè nhút nhát như vậy, lại không phải là đèn
hết dầu. Chuyển củi vô cùng nhanh nhẹn, bị đánh cũng không lộ ra nửa
điểm sơ hở, nhưng thân thế của nàng thật sự rất đáng khả nghi. Hắn trầm
mặt, bắt đầu suy nghĩ kế tiếp phải đối phó với nàng thế nào.
“Nàng là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, tên là Tả An Chi,
thuộc hạ quyết không nhận nhầm người.” Một gã đệ tử đứng trước án của
hắn, thề son sắt nói.
“Đã biết, ngươi lui xuống đi.” Đông Phương Bất Bại sắc mặt lạnh lẽo, đáy lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một
hơi, rốt cục không cần tiếp tục dùng hình với nàng. Điều hắn cần lo lắng bây giờ là, nàng sống hay nàng chết sẽ mang lại nhiều lợi ích cho hắn
hơn
Hiển nhiên là ông trời đứng về phía Tả An Chi. Không đợi hắn tìm hiểu ý đồ trà trộn vào Nhật Nguyệt Thần giáo của nàng thì Triệu
trưởng lão đã nói ra thân thế thật sự của Tả An Chi. Vì thế, sát ý trong lòng hắn không còn một chút nào, ngược lại biến thành một ý tưởng khác. Mượn sức của nàng, so với giết nàng thì càng có lợi hơn.
Muốn một nữ tử khăng khăng làm việc cho một nam tử, phương pháp tốt nhất là gì, không cần nói cũng biết.
Về phần đây là lí do để thuyết phục người khác, hay là cái cớ cho mình, hắn cũng không dám nghĩ kĩ.
Mang theo Tả An Chi đi dạo phố mua quần áo, không ngờ Nhạc Bất Quần định
giết nàng. Đông Phương Bất Bại không chút do dự đỡ chuôi kiếm, đả bại
Nhạc Bất Quần, nhưng nàng vẫn hoảng sợ.
“Lại đây, An An, uống
thêm một ngụm nữa.” Đông Phương Bất Bại ôn nhu tươi cười, múc một thìa
thuốc màu đen đưa đến bên môi nàng. Nhìn nàng khổ sở, hắn nhịn không
được cười ra tiếng, vươn tay vào hộc tủ lấy ra một miếng mứt hoa quả
nhét vào miệng nàng, lại thấy nàng sợ tới mức ngơ ngác, trong lòng sung
sướng không nói nên lời.
Kỳ thực…Mặt nàng rửa sạch rồi, rất xinh đẹp, không hề giống như hắn nói “Buổi tối đi ra ngoài hẳn không đến mức dọa người”, nhưng mà điều này hắn sẽ không nói cho nàng.
Tả An
Chi nhắm mắt mà lông mày còn không ngừng rung động, rõ ràng là đang giả
bộ ngủ trốn hắn. Đông Phương Bất Bại vì thế mà không vui, hừ một tiếng,
cố ý nhéo mặt nàng hai cái, lại sợ làm nàng đau, vì thế nhẹ nhàng thổi
thổi. Hai gò má của nàng tựa như ngọc thượng đẳng, trắng hồng nõn nà, mà mỗi khi lông mi đậm dài rung động, lại như một sợi lông chim, không
ngừng quét vào đáy lòng hắn, tê tê ngứa ngứa. Hắn rốt cục bất chấp mọi
thứ, đem nghiệp lớn giang hồ, võ lâm chí tôn ném lên chín tầng mây, cúi
người hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, tận tình mút mát bừa bãi.
Tả An Chi mở to mắt, không dám tin mà chớp lấy chớp để. Theo làn mi lên
xuống của nàng, trái tim Đông Phương Bất Bại cũng run lên, sợ hãi nàng
sẽ đẩy hắn ra, mắng hắn là tên háo sắc. Mặc dù rất sợ nàng khinh bỉ hắn, nhưng đôi tay hắn vẫn vuốt nhẹ xuống thắt lưng nàng, đôi môi vẫn không
ngừng hôn.
Vậy mà nàng không giống như suy nghĩ của hắn, nàng
nhìn hắn thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên nở nụ cười, vòng tay ôm lấy hắn,
sau đó hôn nhẹ lên mắt hắn, ôn nhu nói: “Ngu ngốc.”
Băng tuyết trong lòng hắn nháy mắt tan ra, Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm áp trán lên trán nàng: “Ừ, ta ngu ngốc.”
Tả An Chi lại nói: “Đứa ngốc.”
Đông Phương Bất Bại cảm thấy chính mình không thể nhịn được nữa, liền thò tay cù vào eo nàng: “Đừng có quá đáng.”
Tả An Chi một bên cười, một bên trốn tránh, cuối cùng thật sự tránh không
được, liền thì thầm vào tai hắn: “Ta chính là thích đầu heo.”
Triệu trưởng lão vô cùng nghi kỵ hắn, mà như vậy, địa vị của Đông Phương Bất
Bại trong giáo sẽ bị lung lay. Nhưng chỉ vì nàng mềm giọng cầu xin, mà
hắn lại cùng nàng đến Tương Dương xem sư huynh của nàng thành thân.
Ngày đó nắng chiều rất đẹp, dòng sông tảng đá như đều được nhuộm một lớp bụi vàng. Tả An Chi nghiêng đầu tựa vào vai hắn, sợi tóc không ngừng bị gió thổi bay bay chạm lên mặt hắn, bàn tay nàng nằm gọn trong tay hắn, lẳng lặng nghe Mạc Tùng Bách đàn khúc “Phượng Cầu Hoàng.” Nàng nhìn Mạc Tùng Bách, sau đó cười khanh khách kéo tay hắn đặt lên ngực mình: “Nơi này
chỉ có Đông Phương Bất Bại, không có người khác.”
Chỉ có Đông Phương Bất Bại, không có người khác.
Trong lòng của nàng, trong mắt của nàng chỉ có một mình hắn, cho dù là bị đuổi giết cũng chưa từng thay đổi.
Đông Phương Bất Bại nằm trên giường, chăm chút nhìn Tả An Chi bận rộn sắp xếp công việc.
Từ Tương Dương trở về liền gặp phải đám quân tập kích của Triệu trưởng
lão, tuy rằng hắn sớm đã có dự kiến, nhưng vẫn bị đuổi giết suốt dọc
đường. Hai người bọn họ đành phải trốn đi, trốn mãi đến núi Thái Hành
Sơn mới thoát hiểm. Nhưng mà hắn bị trọng thương, không thể không trốn ở trấn nhỏ dưới núi dưỡng bệnh. Tả An Chi lúc này, giống như một thê tử
hiền lành, mỗi ngày lo liệu việc gia đình, sáng lên phố mua đồ ăn, vì
hắn nấu cơm giặt quần áo, còn đi tìm thầy xin thuốc. Thấy nàng gầy đi
trông thấy, hắn cũng đau lòng không thôi.
“Chàng nếm thử canh gà này có uống được không?” Tả An Chi múc một ít canh nóng hôi hổi ra bát, lại rắc ít hành lá màu xanh lục lên trên, sau đó mới cẩn thận bưng đến
trước mặt hắn.
Đông Phương Bất Bại thấy bàn tay nhỏ bé tinh tế
non mềm của nàng đỏ bừng, vội vàng nâng tay nàng lên thổi thổi, liên
thanh hỏi: “Đau hay không? Có đau hay không?”
Hốc mắt nàng đỏ
bừng, nhưng không chịu ngẩng đầu lên đối diện với hắn, chỉ nói: “Ta
không đau, ta chỉ đau lòng chàng bị thương nhiều như vậy…”
Vết thương khép miệng, hắn lại không vội về giáo tranh quyền đoạt lợi, mà mang theo nàng du ngoạn Lạc Dương.
Lúc đó là đúng độ hoa mẫu đơn nở, khắp thành Lạc Dương tràn đầy sắc hoa. Mà trong biển mẫu đơn xinh đẹp đó, hắn lại cảm thấy không một đóa hoa nào
quốc sắc thiên hương hơn Tả An Chi.
Trên đường, người đến người
đi đông như trảy hội, Đông Phương Bất Bại ôm nàng vào trong ngực, ngăn
cản dòng người xô đẩy. Nàng cũng không phản kháng, chỉ lặng lẽ nắm tay
hắn. Hai người cùng ngắm cảnh hoa sơn trà ven đường, vừa nói vừa cười.
“An An, chúng ta cứ như vậy trải qua cả đời, được không?” Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cúi đầu nói bên tai Tả An Chi.
“Gì?” Tả An Chi ngây người một lúc, giật tay ra, chạy đi vài bước, mới đứng
trong biển người quay đầu cười với hắn: “Bắt được ta thì ta đồng ý.”
Hắn vươn tay định giữ chặt nàng, nhưng không hiểu sao tay hắn lại nặng như
đeo chì, có muốn cũng không nâng lên nổi. Hắn muốn chạy theo, lại không
bước đi được.
Hắn vội đến mức thất thanh kêu: “An An, không cần đi, chờ ta.”
Bên cạnh có người không ngừng kéo ống tay áo của hắn mà lắc mạnh: “Trưởng lão, trưởng lão.”
“Cút ngay, đừng cản ta tìm An An.” Hắn quờ quạng ném một chưởng vào người
nọ, sau đó mờ mịt nhìn xung quanh, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Tả An Chi nữa.
Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy bóng đêm mịt mờ, cùng với tên thuộc hạ đang nơm nớp lo sợ ngồi bên.
Thì ra…Tất cả chỉ là một giấc mộng. Là do hắn tìm Tả An Chi quá mệt mỏi, nên đã tựa vào vách núi mơ về nàng.
Kỳ thực, mọi chuyện đều do lúc trước hắn đã do dự cứu Tả An Chi, lợi dụng
nàng, thương tổn nàng, khiến nàng sợ hãi muốn trốn khỏi hắn. Bởi vì sự
đa nghi của hắn mà bọn họ đã lãng phí rất nhiều thì giờ mới có thể đến
bên nhau. Nhưng thời gian tốt đẹp ấy không ngờ lại quá ngắn ngủi, tựa
như một giấc mơ, còn chưa kịp thỏa mãn lòng người thì đã kết thúc.
Ngực giống như bị hung hăng rạch một đao, máu trong tim không ngừng chảy ra, tuy người ngoài một chút cũng không thấy, nhưng riêng hắn lại đau đớn
đến không thở nổi. Đông Phương Bất Bại sắc mặt nháy mắt trở nên buồn bã, hắn bám vào vách núi cố đứng lên, thất tha thất thểu bước đi, nhưng lại kiệt sức ngã xuống.
Trời càng ngày càng tối, phía trước dần dần không thấy rõ.
Phất tay áo kêu thị vệ sau người lui ra, Đông Phương Bất Bại ôm trán, một
mình ngồi xuống tảng đá, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của hắn trong nháy
mắt biến mất, lại lộ ra một vẻ mệt mỏi đau thương tới cực độ.
Vách núi này, hắn đã mang theo người tìm kiếm khắp nơi, tỉ mỉ vô số lần,
ngay cả một con ruồi con bọ cũng không bỏ qua. Nhưng tại sao, hắn vẫn
không tìm thấy người kia.
Thực ra có rất ít người biết, Đông Phương Bất Bại thường xuyên sợ hãi.
Sợ hãi cuộc sống khốn khó trước đây, hai bàn tay trắng, cha mẹ đều ra đi,
ngay cả tiền để mua quan tài cũng không có, chỉ có thể một mình ngơ ngác ngồi trong bóng đêm, nhìn không thấy một chút ánh sáng nào. Sợ hãi cảm
giác vừa tỉnh lại liền phát hiện mọi thứ đều là mơ, hắn rõ ràng đã nắm
tay nàng, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất.
Nhưng mà hắn là Đông Phương Bất Bại, hắn không thể sợ hãi, mà cho dù sợ hãi cũng không thể để cho người khác biết.
Hắn nghĩ Tả An Chi hẳn là biết hết bí mật này của hắn, nhưng nàng chưa từng nói gì, chỉ mỉm cười, sau đó ôn nhu mà kiên định ôm chặt hắn.
Khi đó, nàng còn đang ở bên cạnh…
Không ai dám lại đây quấy rầy, Đông Phương Bất Bại giống như một cây cọc gỗ, ngồi bất động trong đêm đen.
Hắn sờ lên bả vai bên phải, nhớ tới Tả An Chi từng nằm trong lòng hắn, vô
cùng hung hãn uy hiếp hắn, lại không kìm được nở nụ cười. Khi đó bọn họ
vừa mới thân mật hơn, lại vì sợ Nhậm Ngã Hành kiêng kị, cho nên không
thể không giả căm ghét nhau. Giờ nghĩ lại, có lẽ tình cảm lúc ấy của bọn họ, ngoài bảy phần tình ý, còn có ba phần nửa tin nửa ngờ.
Nàng dựa vào người hắn, mái tóc dài đen chảy xuống như thác, khiến cho nửa người khác đều như chìm trong hương hoa hồng.
Lúc ấy, hắn đang chìm đắm trong khoái cảm sâu nhất, lại bị nàng hung ác cắn lên vai, nửa đùa nửa thật nói: “Ta thật ra rất ích kỷ, bất cứ lúc nào,
cho dù xuất phát từ lí do quang minh lỗi lạc đến đâu, ta cũng không muốn làm vật hy sinh. Cho nên chàng trăm ngàn lần đừng phản bội ta, bởi vì
chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại.”
Mỗi một câu nói
của nàng, hắn đều nhớ rành mạch, nhưng chính nàng tại sao không nhớ rõ?
Tại sao không ích kỷ một chút, mà lại vì hắn nhảy xuống vực thẳm này
đây?
Đông Phương Bất Bại phiền muộn ôm đầu, lại nghe thấy bên
tai vang lên thanh âm lải nhải quen thuộc: “Đông Phương huynh đệ, Đông
Phương huynh đệ…”
Hắn cố nhịn, cố nhịn, rốt cục nhịn không được, tức giận quay đầu lại. Đã thấy Đồng Bách Hùng cẩn thận ngồi xổm xuống
bên cạnh hắn, vừa lo lắng vừa đồng tình. Nhớ tới Tả An Chi từng nói:
“Bất cứ lúc nào chàng cũng phải hứa không được trách tội Đồng đại ca”,
hắn nhắm mắt lại, kiềm chế sát ý trong lòng, thở dài: “Đồng đại ca,
huynh cũng cho rằng An An chết rồi?”
Đồng Bách Hùng đáp: “Chúng
ta đã đi tìm hơn một tháng, tuy rằng không thấy xác, nhưng cho dù nàng
còn sống, sợ rằng bây giờ cũng là lành ít dữ nhiều.”
Hắn tính tình ngay thẳng, tuy biết rõ nói ra Đông Phương Bất Bại sẽ tức giận nhưng vẫn tận tình khuyên nhủ.
Lành ít dữ nhiều, lành ít dữ nhiều, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên có
người dám nói với hắn như vậy. Đông Phương Bất Bại tức giận tới cực
điểm, cười ha ha hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ đang cúi đầu: “Các ngươi đều cho rằng nàng đã chết?”
Lúc nói ra câu này, khuôn mặt Đông Phương Bất Bại vô cùng dữ tợn, cho nên không ai dám hé
răng một lời. Hắn tiếp tục lặp lại lần nữa: “Các ngươi đều cho rằng nàng đã chết?”
Vẫn không ai dám trả lời, xung quanh vô cùng yên
tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc qua lá cây, khiến cho lòng
người càng thêm thê lương quạnh quẽ. Đông Phương Bất Bại cảm thấy oán
khí tích tụ mấy ngày nay trong lòng hắn ngày càng dày đặc, chỉ sợ nếu
không làm gì đó phát tiết ra ngoài thì chính hắn sẽ bị nổ tung mà chết.
Hắn liếc mắt nhìn khối đá thật lớn bên cạnh, cảm thấy không thuận mắt, liền hung hăng đập một quyền. Tảng đá kia bị hắn đập nát vụn, mà những đốt
ngón tay của hắn lại bị đá vụn cắm vào, chảy máu đầm đìa. Nhưng, hắn
dường như không thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Bách Hùng, hung tợn
hỏi lại lần nữa: “Các ngươi đều cho rằng nàng đã chết?”
Đầu của ai cứng hơn đá đây, vì thế vẫn như cũ, không một tiếng đáp lại.
Đồng Bách Hùng lặng đi nửa ngày, sau đó cắn răng một cái, lớn tiếng nói:
“Phải, nàng có lẽ đã chết rồi. Đệ vì một nữ tử mà si mê như vậy, nói ra
chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao? Nữ tử trong thiên hạ còn
nhiều mà, thiếu người này thì chúng ta tìm người khác.”
Nhiều
chuyện lớn nhỏ trong Phong Lôi đường còn đang chờ Đông Phương Bất Bại
giải quyết, mà bây giờ hắn lại hồn xiêu phách lạc đi khắp nơi tìm một nữ tử rõ ràng đã chết. Cho nên, mặc dù biết Đông Phương Bất Bại sẽ căm
giận mình, nhưng nghĩ đến tình huynh đệ mười mấy năm, Đồng Bách Hùng có
liều chết cũng muốn thức tỉnh hắn.
“Ai nói nàng đã chết? Đã hỏi qua ta chưa?” Trong mắt Đông Phương Bất Bại như phun ra lửa: “Đã hỏi qua ta chưa?”
Dưới cơn thịnh nộ, hắn tung mạnh một chưởng về phía Đồng Bách Hùng. Đồng
Bách Hùng bị kình lực đập bay vào vách đá, hét lớn một tiếng, sau đó ói
ra một ngụm máu tươi.
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn
Đồng Bách Hùng, chỉ không ngừng bước đi, khóe môi nhếch lên, máu tươi
trên tay từng giọt từng giọt nhễu xuống. Hắn giống như ác quỷ Tu La,
toàn thân lạnh lẽo tràn ngập sát khí, chậm rãi đi về phía những người
thuộc hạ trung thành của mình.
Hắn quản lý thủ hạ nghiêm ngặt,
thủ đoạn lại tàn nhẫn, uy quyền cũng rất to, cho nên đám đệ tử mặt dù bị sát khí của hắn làm cho sợ tái mặt, cũng không ai dám động đậy, chỉ
đứng tại chỗ nhìn hắn bước tới gần.
“Đại nhân tha mạng.” Một tên đệ tử cách hắn gần nhất rốt cục không chịu được, phịch một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu.
Đông Phương Bất Bại dường như không thấy hắn, chỉ lẩm bẩm nói: “Nữ tử tốt
trong thiên hạ còn nhiều mà? A, trên đời ngoài An An, chẳng lẽ còn nữ tử khác xứng đáng đứng sóng vai với ta sao. Ai dám nói nàng đã chết?”
Hắn một cước đem tên đệ tử đang quỳ đá bay ra ngoài, sau đó không ngừng
xông vào đám người, liên tục ra tay. Mọi người không dám động thủ với
hắn, đều té lăn quay trên mặt đất. Cuối cùng, dẫm chân lên đám người bị
trọng thương, Đông Phương Bất Bại khàn khàn gào to: “Ta quyết không
tin.”
Trong lòng hắn lúc này, đau đớn đã hóa thành điên cuồng,
chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải giết hết tất cả những kẻ dám bảo
Tả An Chi đã chết, sau đó tự sát vì bản thân không bảo vệ được nàng. Hắn lắc lư đi về phía Đồng Bách Hùng, định ra tay móc trái tim đối phương.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên “đinh” một tiếng, từ trong tay áo của hắn một
túi tiền rơi ra, bạc lăn đầy đất. Túi tiền này trông rất tầm thường, bên trên thêu một con chim khách xám xịt như quạ, nhưng đối với hắn nó lại
như báu vật. Đông Phương Bất Bại vội nhặt nó lên, không ngừng lau sạch
sẽ bụi đất.
Giết giết, tình cảnh lúc Tả An Chi đưa túi tiền cho hắn lại quanh quẩn trong đầu.
Hắn kinh ngạc nhớ tới, khi đó Tả An Chi tự tay đem túi tiền này buộc vào
bên hông hắn, hắc hắc cười nói: “Ta thêu thùa không tốt, chàng nhận tạm
đi. Bất quá đây là tín vật, chàng cầm túi tiền này, giống như ta ở bên
cạnh chàng, lúc nào cũng phải nhớ trân trọng chính mình. Ai, không ngờ
ta có thể nói ra lời ghê tởm như vậy. Dù sao chàng cũng phải nhớ kĩ, chỉ ta mới có thể được chiếm lời của chàng, đừng để cho người khác chiếm.
À, trong lúc nguy cấp thì dù hy sinh bạn bè để giữ mạng cũng được, thôi, cái này chàng luôn luôn làm rất tốt…”
Nàng cười xinh đẹp như
vậy, khiến hắn nhìn không dám chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, thì ra ánh mắt đẹp nhất trên đời, chính là ánh mắt thân thiết thật lòng. Mà nụ
cười động lòng người nhất, là nụ cười ấm áp chân thành. Ngôn ngữ đẹp đẽ
nhất trên đời, đó là lời dặn yêu thương của người mình trân quý.
Mọi người ngay cả thở cũng không dám thở, vô cùng lo lắng đề phòng, chờ đợi hắn ra tay. Nhưng Đông Phương Bất Bại chỉ ngồi không nhúc nhích, nắm
chặt túi tiền kia trong tay một lúc lâu, rốt cục thở dài một hơi, thu
lại bộ dạng điên cuồng vừa rồi. Hắn lần lượt giải huyệt đạo cho đám
người trên mặt đất, lại tự mình truyền chân khí cứu Đồng Bách Hùng, sai
người đưa thuốc trị thương.
Đồng Bách Hùng thấy Đông Phương Bất
Bại mất lí trí, cứ tưởng lần này nhất định phải chết. Nhưng Đông Phương
Bất Bại dù sao cũng là Đông Phương Bất Bại, vào lúc mấu chốt vẫn lấy lại tỉnh táo. Đồng Bách Hùng vui mừng quá đỗi, dù trọng thương vẫn cười ha
ha: “Đông Phương huynh đệ, đệ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Phải, Đồng đại ca, ta đã nghĩ
thông. Là bởi vì ta không có năng lực bảo vệ nàng, cho nên mới để nàng
rơi vào tình cảnh nguy hiểm này. Đại ca, huynh biết không, nàng từng
nói, cho dù có đến địa ngục cũng sẽ bò trở lại tìm ta. Ta không tin nàng đã chết. Ta sống một ngày sẽ chờ nàng một ngày, sẽ khiến thiên hạ này
không còn ai dám chắn giữa chúng ta. Nếu như đời này vẫn không đợi được, kiếp sau ta vẫn tiếp tục chờ.”
Hắn đứng lên, nhìn về con đường xuống núi mờ mịt trong bóng đêm, hờ hững: “Huống hồ, cũng không thể tha cho một số người…”
“Nhậm giáo chủ vẫn đang bế quan luyện công? Ngươi đem tình hình mấy ngày nay
trong giáo nói lại tường tận, không được bỏ sót điểm nào.”
Đông
Phương Bất Bại nhìn vào chồng hồ sơ trên án, sau đó ngẩng đầu lên nói.
Sau khi từ Hằng Sơn về, Nhậm Ngã Hành không hề xuất đầu lộ diện. Ngay cả Nhậm Doanh Doanh bị hoảng sợ khóc sướt mướt muốn gặp phụ thân, cũng bị
Nhậm Ngã Hành phái người trách cứ, sau đó mạnh mẽ tống về Lạc Dương.
Nếu hắn đoán không sai, Nhậm Ngã Hành có lẽ đã bị rối loạn lúc luyện công, cho nên bây giờ không thể ra ngoài.
Vừa bắt đầu tu luyện một môn công phu mới là lúc vô cùng nguy hiểm, vì thế
chuyện Nhậm Ngã Hành luyện Hấp Tinh đại pháp là chuyện tuyệt mật trong
giáo. Vì thế, Nhậm Ngã Hành lúc này không ra mặt, chỉ có một khả năng
kia, cho nên e là người này đang ngày đêm tìm cách điều tức cơ thể.
Công phu của hắn bây giờ chưa bằng Nhậm Ngã Hành, nếu để hắn ta luyện xong
môn công phu kia, như vậy phải làm thế nào? Không phải tất cả mọi chuyện đều cần dùng võ công để giải quyết. Hắn đang vô cùng kiên nhẫn, là Nhậm Ngã Hành thiếu hắn, vì Tả An chi, hắn sẽ đòi lại tất cả từ người này,
quyết không để sót cái gì.
“Hác trưởng lão và Khâu trưởng lão đã bị vây giết? Ừm, còn có Văn trưởng lão…” Đông Phương Bất Bại quét mắt
nhìn qua bản mật báo, nhíu mày suy nghĩ một lát, liền quay đầu mỉm cười, nói: “Chúng ta nói là do hắn không tuân thủ giáo quy, giết hại đồng môn để trục xuất hắn khỏi giáo nhé. An An, nàng thấy như vậy ổn không?”
Ánh mắt nhìn sang bên phải, không một bóng người. Tươi cười trên mặt Đông
Phương Bất Bại lập tức cứng ngắc, mà nắm tay giấu trong ống tay áo xiết
chặt thành đấm. Mãi lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, nói: “Theo lời ta
nói mà làm đi.”
Người trong đường vội vàng gật đầu, sau đó đồng loạt cáo lui, chỉ còn một mình Đồng Bách Hùng chần chừ không đi.
Đông Phương Bất Bại vừa thấy liền biết hắn cố ý lưu lại, cũng không nói toạc ra. Chờ những người khác đều đi hết, Đông Phương Bất Bại mới mở miệng
nói: “Đồng đại ca còn có chuyện gì chăng?”
Đồng Bách Hùng vẻ mặt buồn rầu, do dự nói: “Đông Phương huynh đệ, ta…Ta có một thứ muốn tặng cho đệ.”
“A? Là cái gì vậy?” Đông Phương Bất Bại thấy một người cao lớn lỗ mãng như
Đồng Bách Hùng lần này lại ấp a ấp úng, không khỏi tò mò nhướn mày hỏi.
“Thôi thôi, sớm muộn gì đều phải nói, mang vào đi. Cũng không phải là cái gì, mà là người. Là ta thay huynh đệ tìm một nữ nhân.” Đông Bách Hùng vẫy
tay ra bên ngoài, có chút xấu hổ nói: “Bởi…bởi vì nàng không ở đây, ta
thấy đệ vô cùng đau lòng, khiến ta cũng khó chịu lây, cho nên sai người
tìm một nữ nhân tới.”
Hắn nói đến đây, một nữ tử đã chậm rãi
tiến vào. Nàng quỳ trên mặt đất, không chút thẹn thùng ngẩng đầu nhìn
thẳng vào Đông Phương Bất Bại, dung mạo người này tương tự Tả An Chi bảy tám phần.
Mắt thấy Đông Phương Bất Bại đứng dậy, đi về phía
nàng kia, Đồng Bách Hùng không khỏi vui mừng. Thừa dịp Nhậm Ngã Hành bế
quan, không quan tâm chuyện trong giáo, Đông Phương Bất Bại đã âm thầm
hoặc áp chế hoặc mượn sức những người khác, lại không tiếc thủ đoạn gạt
bỏ những kẻ chống đối. Có thể nói, lúc này hắn đứng dưới một người mà
trên muôn vạn người. Chỉ là khuôn mặt hắn càng lúc càng lạnh, thủ đoạn
cũng càng ngày càng độc ác. Bây giờ, lời hắn đã nói ra, ngay cả người đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm như Đồng Bách Hùng cũng không dám có ý kiến gì.
Nhưng đó cũng không phải chuyện xấu, mà chuyện xấu là
Đông Phương Bất Bại càng lúc càng ít cười. Đồng Bách Hùng quen biết hắn
nhiều năm như vậy, tựa như cha anh của hắn, làm sao nỡ nhìn người huynh
đệ của mình lúc nào cũng ưu sầu. Vì thế, hắn liền sai người đi tìm khắp
nơi, rốt cục cũng tìm được một nữ nhân giống Tả An Chi đến tám phần. Chỉ cần Đông Phương Bất Bại vui, cũng coi như không uổng phí vất vả của
hắn.
Đông Phương Bất Bại đi đến trước mặt nàng đi, nhưng một
chút tươi cười cũng không có, chỉ vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên,
lạnh lùng nhìn. Sau một lúc lâu, hắn lùi lại, chậm rãi đi về phía sau
án, chán nản phất tay áo nói: “Đưa nàng đi đi.”
Đồng Bách Hùng sửng sốt, vội la lên: “Đông Phương huynh đệ…”
“Đưa nàng đi.” Đông Phương Bất Bại nói không to, nhưng vô cùng kiên định,
khiến cho người ta một chút cũng không dám nghi ngờ quyết định của hắn.
“Thôi thôi, là lão Đồng ta nhiều chuyện rồi.” Đồng Bách Hùng thở dài một tiếng, sau đó kéo nàng kia tha ra ngoài.
Mà sau khi cửa đóng lại, Đông Phương Bất Bại tung một chưởng vào bức tượng trên bàn, sau đó hai mắt trống rỗng ngã ngồi trên ghế. Cho tới hôm nay, hắn mới nhận ra, Tả An Chi thật sự không còn ở bên cạnh hắn, mà hắn lại không thể thiếu nàng. An An của hắn vô cùng hào phóng, quyết không phải loại người hẹp hòi nhíu mày khi bị nam nhân nắm cằm. Cho dù là lúc tức
giận, thì ánh mắt nàng nhìn hắn cũng không giấu nổi quan tâm lo lắng.
Nếu như chỉ cần một nữ tử có bộ dạng tương tự nàng là thay thế được, thì
hắn sẽ không phải là Đông Phương Bất Bại độc nhất vô nhị, mà nàng cũng
không phải là Tả An Chi độc nhất vô nhị.
Một ngày chưa tìm thấy nàng, thì một ngày hắn sẽ không từ bỏ.
“Cho dù bao nhiêu lâu, An An, ta vẫn sẽ đợi nàng.” Đông Phương Bất Bại lẩm
bẩm nói, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng đã nói sẽ trở về. Hắn
tin nàng. Việc hắn cần làm lúc này là, để đến lúc nàng trở về, không còn cần phải lo lắng hãi hùng, không còn phải chịu sự khống chế của người
khác, không còn cần phải trải qua một chút ấm ức khổ sở nào.
Hắn thò tay vào chậu đồng, rửa sạch bàn tay dính máu. Sau đó từ trong ống
bút rút ra một cây kim thêu, bắt đầu không ngừng nhìn nó.
Quỳ
Hoa Bảo Điển mặc dù không thể luyện, nhưng sau khi xem xét kĩ, hắn ngộ
ra không ít điều. Xem ra một cây kim bé nhỏ yếu ớt thế này, cũng hoàn
toàn có thể khắc chế các vũ khí cường đại khác. Mặc dù lúc này còn chưa
biết vận dụng thế nào, nhưng năm năm, mười năm, hắn nhất định sẽ hiểu
được. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, Đông Phương Bất Bại sẽ đứng ở
chỗ cao nhất nhìn xuống chúng sinh. Đến lúc đó, liệu nàng có trở về đứng bên cạnh hắn hay không?
Từng kim từng kim châm xuống, sau đó
một bông mẫu đơn thanh tú tinh xảo hiện lên. Lại không hiểu sao, dường
như ngay cả trong bông mẫu đơn cũng phảng phất gương mặt của một người
con gái xinh đẹp. Hắn nhẹ buông kim thêu xuống, trong lòng âm thầm thở
dài, ngàn đường kim vạn mũi chỉ, đều là nỗi khổ tâm của ta dành cho
nàng, An An, nàng có biết không?
Nhật Nguyệt Thần giáo trước đây gọi là Minh giáo, Chưởng Kỳ Sứ Lưu Kim kỳ giỏi về dùng đao dùng kiếm,
Chưởng Kỳ Sứ Diệu Hóa kỳ giỏi về dùng lửa, nay mặc dù đã mất đi Ngũ Hành kỳ, nhưng trong giáo cũng không ít cao thủ về rèn đúc binh khí. Đông
Phương Bất Bại nhìn ánh vàng tỏa ra trên cây kiếm, thò tay nhổ một sợi
tóc trên đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi, sợi tóc sượt qua thanh kiếm đứt
đoạn. Từ đó có thể thấy thanh kiếm này thật không phải vật bình thường.
Hắn tuy rằng tư chất tốt nổi tiếng, lại ngày đêm khổ luyện, nhưng dù sao
thời gian quá ngắn, còn chưa thể địch nổi Nhậm Ngã Hành. Vì thế, hiện
nay là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ sẽ không còn dịp khác. Hướng
Vấn Thiên không ở trên Hắc Mộc Nhai, người thân tín của Nhậm Ngã Hành đã bị điều đi hơn một nửa, cho nên mặc dù bây giờ chưa phải thời điểm bên
ta mạnh nhất, nhưng là lại thời điểm kẻ địch suy yếu nhất, cũng là thời
cơ ra tay tốt nhất. Công lực của hắn còn chưa đủ, cũng không dám dùng
kim thêu để đối địch, cho nên liền sai người tạo ra thanh kiếm này, hy
vọng có thể giúp ích.
Kiểm tra thanh kiếm, một lần lại một lần,
thấy nó không có vấn đề gì thì hắn mới đặt lên bàn. Sau đó, Đông Phương
Bất Bại thay y phục dạ hành, dựa vào ghế chợp mắt một lát, lẳng lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Đêm nay trên trời trăng sao sáng tỏ,
sắc trời không phải quá tối, vô cùng bất lợi cho việc che dấu hành tung. Nhưng người ngựa đã sẵn sàng, tên đã lên dây, không thể không bắn.
Đêm nay qua đi, được làm vua thua làm giặc. Đối mặt với chuyện quan trọng
thế này, Đông Phương Bất Bại lại bình tĩnh thản nhiên, hô hấp một chút
cũng không rối loạn. Nhưng sức người có hạn, hắn đã cố gắng làm hết
những gì cần làm, kế tiếp, chỉ cần xem ông trời đứng về phía ai. Huống
hồ…Đối với kẻ mạnh mà nói, có thể chiến đấu với Nhậm Ngã Hành, thì cho
dù là thắng hay thua, cũng là chuyện có thể khiến lòng người hừng hực
nhiệt huyết.
Hắn kìm chế ý muốn chiến đấu đang sôi lên, phất tay áo, thản nhiên nói: “Phong tỏa toàn núi. Sau khoảnh khắc này, Hắc Mộc
Nhai không cần biết chức vị cao hay thấp, ai trái lệnh lập tức trảm. Mọi người theo lệnh làm việc, ai phản kháng thì giết.”
Hắn ra lệnh
xong, lập tức có một đội người mặc y phục dạ hành lặng yên không tiếng
động sắp hàng trước mặt, trên tay binh khí sắc bén sáng như tuyết. Bọn
họ đều lộ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng khát máu.
Đêm nay, nhất định sẽ là một đêm đẫm máu.
Có lẽ ngày hôm qua người đó còn cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, nhưng tối
nay hai người các ngươi, sẽ chỉ còn một người được sống. Có lẽ tối qua
còn đứng chung một chỗ, chung lưng đấu cật đối phó kẻ địch, nhưng tối
nay lại không thể không cầm vũ khí chĩa vào nhau.
Đồng loại
tương tàn là điều bi ai nhất. Loài người được xưng là chúa tể muôn loài, cũng thường thường tương tàn, mà mức độ đẫm máu còn hơn xa các động vật khác. Nhưng cho dù có bi ai thế nào, có bất đắc dĩ đến đâu, thì vì sống sót, chúng ta vẫn phải tiếp tục.
Đêm có dài cũng sẽ qua đi, ánh sáng sớm muộn sẽ tới.
Vào lúc chân trời bắt đầu rạng cũng là lúc Đông Phương Bất Bại đứng trước
nơi ở của Nhậm Ngã Hành. Một đêm chém giết không ngừng, bộ quần áo đen
trên người hắn đã ướt sũng máu, không biết là máu của hắn hay máu của
người khác. Đứng phía sau lưng Đông Phương Bất Bại, một hàng đệ tử Nhật
Nguyệt Thần giáo đứng chỉnh tề. Mà đối diện hắn, chính là Nhậm Ngã Hành, trên người cũng tanh mùi máu, cùng một đám người ít ỏi.
Hai bên đều không có ý định mở miệng đầu hàng. Đã đến nước này, nhất định phải
có một người hoàn toàn thất bại, thì một người khác mới có thể ngồi yên
ổn trên vị trí cao nhất.
“Đông Phương Bất Bại, ta đã quá coi
thường ngươi…” Nhậm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua đám người
sau lưng hắn, bỗng nhiên cao giọng nói: “Đông Phương Bất Bại lòng lang
dạ sói, ý đồ phản giáo. Nhậm Ngã Hành ta tự thấy mình đối đãi với các
ngươi không tệ, vậy mà các ngươi lại theo giặc, không cảm thấy làm như
vậy sẽ khiến ta thất vọng, khiến Thần giáo ta thất vọng sao? Bây giờ các ngươi đổi ý còn kịp, buông binh khí đầu hàng, ta sẽ coi như chuyện này
chưa từng xảy ra.”
Hắn rơi vào thế hạ phong, nhưng không một
chút hoảng hốt rối loạn, còn tìm cách lung lạc đám người của Đông Phương Bất Bại. Cho dù là kẻ địch của hắn, cũng không thể không cảm thán một
câu, Nhậm Ngã Hành thực sự xuất sắc.
Đông Phương Bất Bại cười
dài một tiếng, nói: “Nhậm giáo chủ, ngài gặp nguy không loạn, thực không hổ là trang tuấn kiệt. Nhưng, thân là người đứng đầu Thần giáo, ngài
không những không ra tay bảo vệ đệ tử dưới trướng mà còn giết hại họ,
chỉ vì trầm mê vào võ công. Phản giáo không phải là ngài thì là ai?”
Hắn vừa nói nói ra lời này, nhất thời Nhậm Ngã Hành giận tím mặt: “Ăn nói
lung tung, ta là người đứng đầu trong giáo, làm sao lại có thể giết đệ
tử?”
Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói: “Ngươi luyện Hấp Tinh
đại pháp, mỗi ngày đều phải bắt mấy đệ tử để luyện công. Hừ, ngươi cho
là ta không biết sao?”
Hắn lại giơ tay lên làm dấu, lập tức liền có mấy người đứng phía sau không ngừng nêu tội trạng của Nhậm Ngã Hành. Bảo thủ, không trọng dụng nhân tài, giết hại đồng môn, không biết kính
trên nhường dưới. Cuối cùng, hình tượng của vị giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo trở nên xấu xí vô cùng, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Biết rõ là Đông Phương Bất Bại cố ý vu oan giá họa, nhưng xung quanh đều là
người của hắn. Nhậm Ngã Hành có muốn giải thích cũng không đấu lại được
với từng ấy cái miệng, tức đến nỗi sùi bọt mép. Cuối cùng, hắn chỉ đành
nói: “Thôi thôi, việc gì phải đấu võ mồm. Đông Phương Bất Bại, ngươi nếu muốn ngồi vào cái ghế giáo chủ này thì tội gì phải gây chiến, chẳng
phải ta đã hứa tương lai sẽ truyền ngôi cho ngươi hay sao? Ngươi làm thế này thì cái ghế ngươi có ngươi sẽ chẳng ngồi lâu được đâu. Nếu ngươi
còn là nam nhi, vậy thì cùng ta một chọi một đi.”
Hắn mắt thấy
xung quanh đều là người của Đông Phương Bất Bại, khiêu khích như vậy
chẳng qua chỉ là muốn giãy dụa tìm đường sống trong cái chết. Nhậm Ngã
Hành nghĩ rằng, cho dù hắn có phải chết thì Đông Phương Bất Bại cũng
phải mang tiếng xấu mà lên ngôi.
Không ngờ, Đông Phương Bất Bại lại nói: “Có gì không được.”
Hắn tiến lên từng bước: “Ta và Nhậm giáo chủ hôm nay cùng nhau vào trong
điện này, nhưng sẽ chỉ có một người còn có thể sống đi ra.”
Nhậm Ngã Hành vốn nghĩ Đông Phương Bất Bại không chịu đấu, không ngờ hắn lại đồng ý, vì vậy liền gật đầu, đi theo người kia vào trong điện, đóng cửa lại. Nhậm Ngã Hành cho rằng, tuy rằng mình luyện công suýt bị tẩu hỏa
nhập ma, gây tổn thương không nhẹ cho cơ thể, nhưng chính mình có Hấp
Tinh đại pháp, nếu một chọi một với Đông Phương Bất Bại thì cũng nắm
chắc năm phần thắng.
Nhậm Ngã Hành nghĩ gì, Đông Phương Bất Bại
cũng đoán được. Thấy Nhậm Ngã Hành cầm kiếm đâm tới, hắn cười lạnh một
tiếng, bảo kiếm trong tay vung lên, lập tức chẻ nhỏ kiếm của Nhậm Ngã
Hành ra thành từng sợi. Sau khi nắm được tinh túy trong võ công Quỳ Hoa
Bảo Điển, hắn liền biết cách di chuyển để tránh tiếp xúc với binh khí
hoặc bàn tay của Nhậm Ngã Hành, khiến cho Hấp Tinh đại pháp của người
kia hoàn toàn không có khả năng thi triển.
Qua lại hơn ba trăm
chiêu, chân khí trong người Nhậm Ngã Hành liền đảo lộn, bởi vì hắn quá
nôn nóng. Nhưng mặc dù bị thương nặng, hắn vẫn quyết định liều mạng đánh tới Đông Phương Bất Bại. Mà lúc này, chuôi kiếm hình con rắn trong tay
Đông Phương Bất Bại lại bị đẩy nhẹ một cái, bay trong không trung, thẳng tắp đâm vào ngực hắn.
Nhậm Ngã Hành né tránh không kịp, thét dài một tiếng ngã xuống đất, nản lòng nhắm mắt nói: “Ta đã thua, ngươi giết ta đi.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Được làm vua thua làm giặc,
từ trước đến nay đều là như vậy. Nhậm giáo chủ, ngươi cảm thấy là bởi vì ngươi luyện công bị thương, cho nên dù bại dưới tay ta cũng không phục
sao? Hay là ngươi cảm thấy ta ỷ vào bảo kiếm sắc bén, cho nên không
phục? Ngươi phải biết rằng, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, thua
chính là thua, huống hồ, võ công của ngươi có cao tới đâu, chẳng qua
cũng chỉ là bắt chước lời người khác. Nhưng ta thì khác, Đông Phương Bất Bại ta đã tự sáng tạo ra võ công. Ngươi có tin hay không, chỉ cần ba
năm, ta sẽ hoàn toàn thắng ngươi, mà mười năm sau, chỉ cần một cây kim
thêu ta cũng có thể giết ngươi trong vòng mười chiêu. Nếu ngươi không
tin, vậy mười năm nữa chúng ta hãy thử đi.”
“Còn nữa,” hắn lạnh lùng nói: “Nhậm giáo chủ, ngươi có biết không, ngươi hôm nay như thế này, hoàn toàn là vì một nữ tử?”
Hắn rút kiếm ra, không hề nhìn Nhậm Ngã Hành, tự mình đi tới cửa điện,
ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi bước đi. Ngoài cửa, nghênh đón hắn, là
tiếng đầu gối chạm vào đất, cùng với tiếng kêu to kính sợ: “Giáo chủ.”
Hắn mỉm cười, từng bước từng bước đi lên cầu thang bằng ngọc thạch. Ánh
mắt trời bao quanh hắn, trông Đông Phương Bất Bại như một thiên thần.
Dựa vào cái ghế cao nhất, hắn nhìn xuống, nhìn đám người dưới chân mình,
trong lòng vui sướng vì nghiệp lớn đã thành. Nhưng không hiểu sao, sau
phút vui sướng ấy, chỉ còn lại mờ mịt và trống rỗng.
Nay hắn đã
có được mọi thứ, thì buồn thay, người quan trọng nhất lại không ở bên.
Cha mẹ vất vả cả đời đã mất, mà người hắn tha thiết yêu thương thì không thể nhìn thấy. Quyền lực càng lúc càng lớn, võ công càng ngày càng cao, hắn khuynh tẫn phồn hoa, nhưng vẫn cảm thấy tịch mịch. Nhưng mà, có một người để mà nhớ, so với việc không có ai để nhớ cũng tốt hơn.
Nhìn ánh bình minh đỏ như máu đang lên phía chân trời, hắn lẩm bẩm nói: “Ta
không biết vất vả, nhưng ta thực tịch mịch. An An, phải chờ bao lâu nữa
thì nàng mới trở về?”
Thế lực của Nhật Nguyệt Thần giáo đã phủ
khắp nam bắc, dấu chân của Đông Phương Bất Bại đã in trên tuyết trắng
Giang Nam, cũng đạp lên tuyết trắng vùng Tây Bắc, đến với tiếng gió ào
ào vùng quan ngoại, thậm chí ngay cả ở xứ Phù Tang (nước Nhật) người ta
cũng biết đến cái tên này. Vậy mà, cô nương hắn mong chờ, thủy chung vẫn không thấy bóng dáng.
Mãi cho đến một ngày kia, hắn rốt cục đã chờ được tin của nàng.
Mười hai năm, nàng còn yêu thương hắn như trước không, vấn đề này hắn không
muốn suy nghĩ. Hắn chỉ muốn ở dưới ánh trắng, vươn tay ra cho vị cô
nương hắn chờ đợi cả đời, ôn nhu nói với nàng: “Theo ta không?”
Nàng cầm tay hắn, cũng cầm chặt lòng hắn.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng nhu hòa, nàng xinh đẹp không tả xiết, mở to
đôi mắt nhìn hắn cười. Mười hai năm, nàng không một chút thay đổi. Hắn
hít sâu một hơi, áp chế sự nôn nóng trong lòng, nghiêng người về phía
trước, cầm tay nàng, kêu lên: “An An.”