Ban đêm kỳ thực không quá lạnh, một chút gió cũng không có, chỉ là xung
quanh hoàn toàn nhìn không rõ bóng người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân
mình đạp lên tuyết trắng. Lâm Bình Chi kéo áo choàng bằng lông ấm áp sát người hơn, trên tay cầm đèn lồng chậm rì rì đi ra ngoài sơn trang.
Cái áo choàng này là hắn mua lúc đến Tây Vực, làm bằng da hồ ly trắng tinh, một cái lông khác màu cũng không có, mà nút buộc lại được đính thêm hai khối minh châu sáng lấp lánh, lớn cỡ ngón tay cái. Hắn tìm nửa năm mới
thấy, định đưa lên Hắc Mộc Nhai làm quà sinh nhật cho Tả An Chi. Ai ngờ
ngày ấy, trong lúc vô tình hắn nhắc tới việc muốn đi quan ngoại, Tả An
Chi liền lấy cái áo choàng này ra, dặn hắn quan ngoại rất lạnh, nhớ phải khoác áo cho đủ ấm. Hắn từ chối không được, đành phải cẩn thận bỏ vào
trong bao quần áo. Giờ phút này lấy ra khoác lên người, chóp mũi dường
như có thể ngửi thấy mùi thơm phảng phất, khiến hắn vui sướng đến mức lộ ra tươi cười. Rõ ràng Tả An Chi vừa nhận áo, mới chỉ mặc thử một lần,
làm sao có thể có mùi thơm được. Huống hồ, với thân phận của nàng, không phải là người hắn có thể vọng tưởng.
Tuy rằng chung quanh không có người, nhưng hắn vẫn đỏ bừng mặt, ho khan một tiếng mới tiếp tục cẩn thận nhìn đường phía trước.
Đèn lồng trên tay hắn là do người trong Nhật Nguyệt Thần giáo làm ra, dùng
trúc tía làm cốt, bên ngoài bọc lụa trắng, bên trên tỉ mỉ vẽ một con vật tròn vo dáng điệu ngây thơ khả ái, nghe nói là mèo, còn gọi là
Doraemon. Hắn nhìn mà ngao ngán, mèo gì mà ngay cả lỗ tai cũng không có. Nhưng vì Tả An Chi kiên trì khẳng định đó là mèo, vậy thì là mèo đi.
Hơn nữa điều hắn không ngờ nhất chính là mặc dù nàng nói lung tung như vậy, nhưng giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo uy phong lẫm liệt Đông Phương Bất
Bại cũng tin, lại còn sai người làm thêm mấy cái đèn lồng như vậy để
cùng nàng đi ngắm cảnh. Ngày ấy, Lâm Bình Chi lên Hắc Mộc Nhai, vốn định mang mấy quyển sách giải trí cho Tả An Chi, vì vậy vội vàng đi ra vườn
hoa tìm nàng. Sau đó, hắn liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Đông Phương giáo chủ cầm kim thêu mèo lên khăn tay, mà Tả An Chi thì cười tủm tỉm ngồi
bên cạnh xem, thỉnh thoảng còn ép người kia uống một hai ngụm trà.
Lâm Bình Chi có chút xấu hổ, đứng ở ngoài cửa vườn hoa ngẩn người hồi lâu,
sau đó định quay lưng đi về. Không ngờ Tả An Chi tinh mắt, vừa quay đầu
liền nhìn thấy hắn, nàng dường như không có chuyện gì nhận khăn tay do
Đông Phương Bất Bại thêu đặt sang một bên, sau đó thản nhiên ngoắc tay
gọi hắn lại uống chút trà ăn chút điểm tâm, còn thuận tay tặng hắn một
cái đèn lồng.
Nàng luôn luôn hào phóng, không giống với những nữ tử mà hắn đã từng quen biết.
Lâm Bình Chi trí nhớ không được tốt, có một số người, cũng có một số
chuyện, chỉ cần có thể quên đều đã quên. Cho nên trong cuộc đời của hắn, khắc sâu dấu vết cũng chỉ có vài người.
Mẫu thân Vương phu nhân tất nhiên không cần phải nói, nàng là đại tiểu thư con nhà giàu, tính
tình nóng nảy, chỉ cần không vui liền rút đao đánh người. Nhưng đối với
con trai Lâm Bình Chi thì lại vô cùng dịu dàng, dường như chỉ hận không
thể đem cả tim mình đưa cho con.
Năm ấy Lâm Bình Chi mười chín
tuổi, vẫn là đại thiếu gia của Phúc Uy tiêu cục, mỗi ngày không có việc
gì làm, thì trên vai lại mang theo chim ưng, bên hông đeo bảo kiếm, cưỡi ngựa trắng, đắc ý dẫn theo vài con chó săn đi rêu rao khắp nơi. Lâm
Bình Chi lúc ấy cảm thấy tương lai của hắn vô cùng rộng mở, chỉ còn chờ
bản thân đến thi triển tài năng.
Tuy rằng tương lai của hắn đã
được sắp đặt sẽ trở thành tổng tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục, tiền đồ
sáng láng, có vô số người nịnh nọt kính ngưỡng, nhưng chẳng phải đi giữa đường thấy chuyện bất bình không tha, để mọi người trầm trồ khen ngợi
bản thân là người tốt thì rất thú vị sao? Không những có thể tôi luyện
võ công, lại còn nhìn thấy người bị hại quỳ lạy cảm tạ, quả nhiên cảm
thấy không tồi.
Hơn phân nửa đám thiếu niên đều là những kẻ
không biết trời cao đất dày, mà Lâm Bình Chi lại chính là loại nổi bật
trong số đó. Người ta chỉ cần nói vài lời hay, kêu vài tiếng thiếu hiệp, thì hắn lại càng mẫn cán trong việc đi loanh quanh chõ mồm vào chuyện
người khác. Lâm Bình Chi gia thế tốt, tướng mạo lại đẹp, người ở Phúc
Châu thấy hắn đều phải nể mặt, cho nên lúc bấy giờ hắn như cá gặp nước.
Cứ như thế, thiếu niên tiêu tiền chưa từng phải nghĩ này, không bao giờ
có thể ngờ rằng sẽ có một ngày hắn mất đi mọi thứ. Quả thực sự ngây thơ
này khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận.
Bất quá, ai lại
không có thời điểm lông bông? Nếu may mắn, sau khi vượt qua thời gian đó sẽ lại là một mảnh trời quang mây tạnh. Đáng tiếc, Lâm Bình Chi lại gặp xui, sự lông bông của hắn đến không đúng thời gian, cũng dành cho không đúng đối tượng.
Chính sự ngây thơ của hắn đã phải trả giá bằng bài học đắt nhất, đó chính là tính mạng của cả nhà.
Thấy có người bắt nạt một cô gái bán rượu, Lâm đại thiếu gia tự nhiên là
xông ra bênh vực kẻ yếu, nhưng ai ngờ lại giết chết con của chưởng môn
phái Thanh Thành Dư Thương Hải. Người này không phải không có sai, chỉ
là tội không đáng chết. Hắn cũng chỉ là trong lúc bất cẩn vô tình ngộ
sát mà thôi.
Nhưng mà người ta lại không chịu để hắn phân trần,
lập tức dẫn người bao vây Phúc Uy tiêu cục, một người xông ra thì giết
một người, một đôi xông ra thì giết cả đôi.
Thời điểm chạy về
Phúc Uy tiêu cục, Lâm Bình Chi không thể ngờ chỉ vì xúc động nhất thời
của bản thân mà liên lụy đến gia đình. Trong lòng hắn đau như bị đao
khoét, vừa hận Dư Thương Hải ác độc, vừa hận chính mình gây chuyện thị
phi. Cảm giác kia thật sự rất đau khổ, đau đến nỗi muốn móc tim ra.
Một lần sai lầm chính là không còn cơ hội sửa chữa, cho nên hắn tất nhiên
sẽ không dám lặp lại sai lầm lần nữa. Vì thế, hắn thà làm kẻ ăn mày, thà rằng đói bụng cũng không dám làm quàng.
Cho dù sau này biết
được phái Thanh Thành đã sớm có âm mưu đoạt Tịch Tà kiếm phổ gia truyền
của nhà hắn, nhưng biết được thì sao chứ, loại cảm giác vô cùng hối hận
này đã xâm nhập vào xương vào tủy của hắn mất rồi. Nhạc Linh San mỗi
ngày ở trước mặt hắn, giống như không ngừng nhắc nhở hắn đã từng có một
thời ngu xuẩn như thế. Hắn nhịn không được mà nghĩ, nếu như chính mình
trước đây không lãng phí nhiều thời gian như vậy, mà dành để chăm chỉ
luyện võ, theo cha học cách xử lí công việc, thì đến khi họa rơi xuống
hắn có thể chống đỡ được phần nào chăng? Cha mẹ có thể sẽ vì thế mà
không chết chăng?
Đáng tiếc trên đời này vốn dĩ không có chữ
“nếu”, cho nên hắn chỉ có thể đặt niềm tin vào võ nghệ phái Hoa Sơn, hy
vọng tương lai sẽ báo thù cho cha mẹ, để bọn họ ở trên trời có linh
thiêng cũng cảm thấy được an ủi.
Ai ngờ, Nhạc Bất Quần cũng
không khác gì Dư Thương Hải. Khoảnh khắc hắn biết được sự thật ấy, hắn
cảm thấy như đất dưới chân mình sụp xuống, đẩy hắn vào trong bóng tối
vĩnh cửu. Hắn thậm chí còn không muốn nhìn mặt Nhạc Linh San.
Biết rõ nàng vô tội, nhưng bất hạnh thay, cả đời này hắn sẽ chẳng thể yêu
thương nàng được. Nàng vô tội, nhưng Lâm Bình Chi hắn không vô tội sao?
Trên đời này căn bản không có cái gì gọi là công bằng. Nàng cho dù yêu
hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng là con gái của Nhạc Bất Quần, hắn lại
không thể cảm kích tình cảm ấy. Nàng càng nhiệt tình thì trong mắt hắn
lại càng là sự châm chọc. Huống hồ trên lưng mang nợ máu của gia đình,
làm sao có thể để tâm đến chuyện nữ nhi thường tình đây. Có ai hàng đêm
gặp ác mộng mà còn có tâm tư để nói chuyện yêu đương đây?
Xoay
người đi vào sơn động, vỗ vỗ bụi đất trên một tảng đá, Lâm Bình Chi ngồi xuống, nhìn pho tượng Phật phía trước, lẳng lặng chờ đợi.
Ở
trên đỉnh núi tuyết cao thế này, không biết là vào năm nào tháng nào,
trên vách đá lại khắc một pho tượng Phật. Nơi này vốn không có ai tới,
cho nên không giống như những chùa chiền cổ kính khác hương khói nghi
ngút, nơi này vô cùng đơn sơ, tượng Phật chắp tay mỉm cười, khoan dung
ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn.
Nhờ ánh đèn lồng sáng mong manh,
Lâm Bình Chi nhìn chăm chú vào bức tượng. Trời đông giá rét, hắn không
hề để ý, khóe miệng chỉ lộ ra một nụ cười thản nhiên. Hắn đã sớm hiểu
được, không phải mọi chuyện đều cần báo đáp. Đôi khi chỉ cần có một
người, để mỗi khi ngươi nhớ tới nàng mà cười cũng là tốt lắm rồi.
Ngày ấy, hắn rốt cục hạ quyết tâm tự cung để luyện Tịch Tà kiếm phổ. Tâm ma
đã nảy sinh, cho nên chỉ có thể đi duy nhất con đường này.
Ai
ngờ chuyện đời khó đoán, vào lúc hắn quyết tâm ngất trời lại bị Tả An
Chi ngang nhiên chặn lại. Nàng từ trên trời giáng xuống, chẳng những làm Tịch Tà kiếm phổ viết trên áo cà sa rơi xuống vực, mà còn làm gãy chân
của hắn.
Hắn lúc đó cũng chỉ còn mỗi tính mạng là đáng giá, còn
có gì để mất nữa đây? Vì thế, Lâm Bình Chi rốt cục chấp nhận đánh cuộc
một lần, mặt dày mày dạn bám theo nàng.
Hiện tại nhớ tới, quả thực đó là chuỗi ngày thanh thản nhất sau khi cha mẹ mất của hắn.
Chân hắn bị thương, không thể nhúc nhích, đành phải nhờ nàng chăm sóc. Chính là không ngờ nàng thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, vậy mà thực sự rất
mạnh mẽ, sức lực lớn không nói, võ công cũng rất cao, hơn nữa còn thủ
đoạn tâm kế mưu mô vô cùng. Tóm lại, người con gái này hoàn toàn không
giống như những nữ tử bình thường vẫn mềm mại ngọt ngào. Bất quá…Cho dù
là như vậy, nàng vẫn có nét đáng yêu riêng.
Đi theo Tả An Chi xuống núi xong mới phát hiện, cả hai người họ đều không một xu dính túi.
Vì thế sau khi đại phu nối xương cho hắn xong, không nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của Lâm Bình Chi, Tả An Chi liền thi triển thần công nhõng nhẽo
của mình, nói tới mức đại phu không chịu đựng nổi, suýt nữa đã bật khóc
quỳ xuống cầu xin nàng đi đi. Nhưng Tả cô nương da mặt dày vô địch, cuối cùng viết một tờ giấy vay nợ để lại, chẳng những không tốn một xu chữa
bệnh mà còn được tặng thêm mấy bao thuốc.
Giả danh là sơn tặc, ở ven đường cướp đồ ăn của nhà nông vài ngày xong, da mặt Lâm Bình Chi
cũng dày hơn, nhưng so với Tả An Chi vẫn không đáng là gì.
Nàng
chạy hai dặm đánh chết một con lợn rừng, sau đó vô cùng hưng phấn chuẩn
bị kéo nó tới trong thành bán thịt, bỗng nhiên sơn tặc xuất hiện. Tả An
Chi nhìn thấy, hai mắt nàng phát sáng như sao, bởi vì không có tiền ở
khách điếm, cho nên mỗi ngày nàng đều phải vác theo Lâm Bình Chi ngủ bờ
ngủ bụi. Lúc này, nàng buông Lâm Bình Chi và con lợn rừng xuống, không
chút để ý quấn lại tóc, rồi chậm rãi mở miệng: “Đem tiền giao ra đây…”
Đám sơn tặc bị nàng giành lời thoại, vô cùng phẫn nộ, sau đó bị cướp sạch,
lại càng phẫn nộ hơn. Nhưng bọn họ đánh không lại nàng, da mặt cũng
không dày như nàng, cho nên chỉ đành tự nhận hôm nay bản thân gặp xui.
Nhưng Tả An Chi không hề lợi hại đến mức mình đồng da sắt ba đầu sáu tay, nàng cũng có lúc thương tâm, có lúc sợ hãi.
Nhưng cho dù nàng có thương tâm, có sợ hãi, thì nàng vẫn luôn cố gắng sống tốt, không bao giờ bạc đãi chính mình.
Hắn không hiểu, tại sao người như nàng lại có thể cố chấp như vậy, không
tiếc vượt trăm sông ngàn núi, toàn tâm toàn ý muốn đến bên người kia,
chưa từng lúc nào buông tha ý định.
Sau đó mới biết, nàng là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh
Thiền, là nữ trưởng lão duy nhất của Nhật Nguyệt Thần giáo, là người yêu thương nhất của giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại. Nàng từng bị đuổi giết, bị bao vây, bị Ngũ Nhạc kiếm phái ép phải nhảy xuống vực, rời đi
mười hai năm mới có thể trở về…Trải qua nhiều khổ cực như vậy, nhưng
trên mặt nàng chưa từng lộ ra vẻ bi ai, chưa từng tuyệt vọng, chưa từng
thống khổ.
Thấy ham muốn sống sót của nàng như vậy, Lâm Bình Chi giống như ở trong bóng đêm nhìn thấy ánh sáng le lói, khẩn cấp muốn
chạy tới, gần hơn một chút, tựa như chỉ có thể làm như vậy, đáy lòng mới vơi bớt lạnh lẽo.
Tả An Chi am hiểu cò kè mặc cả khi mua bán,
vòng vo khi cướp bóc của sơn tặc,…Nhưng kỹ thuật nàng giỏi nhất, kỳ thực chính là cáo mượn oai hùm hù dọa người khác, rõ ràng đánh người nhưng
lại khiến họ phải mang ơn…Điểm ấy mãi sau này Lâm Bình Chi mới hiểu
được.
Bọn họ ở trong quán rượu nghỉ trọ, thấy tên Điền Bá Quang
say khướt lại gần, hắn liền bị đẩy ra góc tường, xa xa nhìn trận chiến.
Hắn thấy hai người kia ngồi trên bàn, mặt mày vô cùng bình tĩnh, một bên
nâng chén trà cụng ly, một bên cúi đầu tán gẫu vui vẻ. Trò chuyện một
lát, hai người bắt đầu dùng mắt trừng nhau, sau đó bắt đầu chuyển sang
dùng đao nói chuyện. Mà vào lúc hắn lo lắng nhất, đã thấy Tả An Chi âm
hiểm cười, nói nói mấy câu, lập tức khiến Điền Bá Quang buông đao, đặt
mông ngồi xuống ghế, sau đó buồn bã bỏ đi.
Hắn lúc ấy đối với Tả An Chi bội phục sát đất, sau đó rất lâu mới biết, có những chuyện mắt thấy chưa chắc đã là thật.
Thực tế là khi Tả An Chi nhìn thấy Điền Bá Quang, liền nói năng ngọt xớt:
“Điền huynh nhân nghĩa, Vạn Lý Độc Hành, đao pháp và khinh công đều cao
cường, ta ngưỡng mộ đã lâu…”
Điền Bá Quang là hái hoa tặc, quen
đùa giỡn người như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người ta
đùa giỡn ngược. Vì thế, hắn ngây người một lát mới ngước mắt nhìn Tả An
Chi, nói: “Tại hạ thấy cô nương cũng không tồi, nếu chúng ta đã tâm đầu ý hợp như vậy, liền cùng nhau đi đi. Ta thấy tên tiểu bạch kiểm đi cùng
cô cũng không phải là thứ gì tốt.”
Tả An Chi nhướn mày kinh ngạc nhìn hắn: “Thật sao? Vậy sư phụ của Điền huynh phải làm sao bây giờ?
Huynh cũng không cần nàng nữa sao?”
Điền Bá Quang nháy mắt tỉnh
rượu, trên mặt lúc hồng lúc xanh, sắc mặt khó coi đến dọa người. Tay hắn run lên một lúc, sau đó rút đao ra, tím mặt nói: “Cô nương có ý gì?”
Tả An Chi chẳng qua chỉ là nói lung tung, muốn lấy Nghi Lâm để kiềm chế
Điền Bá Quang, không ngờ tựa hồ lại động đến một bí mật gì đó. Nhưng
ngoài mặt, nàng vẫn tỏ ra bình thường, tiếp tục cười: “Chẳng lẽ ta chưa
nói cho huynh sao? Ta là đệ tử tục gia phái Hằng Sơn, có quan hệ rất tốt với Nghi Lâm sư muội, nàng cái gì cũng nghe theo ta. Nghi Lâm sư muội
là người đơn thuần, cái gì cũng không biết, nhưng người bên ngoài không
phải kẻ ngốc. Huynh thanh danh bại hoại, có thể không để ý tới luân
thường đạo lý, nhưng chẳng lẽ muốn liên lụy nàng cũng bị người đời thóa
mạ sao?”
Chính những lời này của nàng đã làm Điền Bá Quang suy
sụp bỏ đi, sau này lại suy sụp làm hòa thượng, cuối cùng càng suy sụp mà chết.
Luân thường đạo lý…Lâm Bình Chi giật mình, tỉnh táo lại.
Hắn cười khổ một cái, đúng vậy, cho dù chính mình không cần, chẳng lẽ
lại liên lụy nàng mang tiếng xấu? Huống hồ, chuyện này căn bản từ đầu
đến cuối đều là hắn đơn phương tình nguyện.
Năm hai mươi tám
tuổi, hắn lên Hắc Mộc Nhai dự sinh nhật Tả An Chi. Nhìn thấy hắn để râu, Tả An Chi cười to, thẳng thắn nói hắn thoạt nhìn còn già hơn cả Đông
Phương Bất Bại. Nàng không biết là, hắn chỉ mong như vậy, nếu hắn thực
sự già hơn Đông Phương Bất Bại thì tốt rồi, nói không chừng so với người kia sẽ sớm gặp được nàng. Nhưng thế gian vốn không có chữ nếu, hắn vẫn
chỉ có thể là người đi cùng nàng, vượt trăm sông ngàn núi, tỉ mỉ gắp cho nàng món ăn nàng thích. Sẽ chỉ là người vào dịp sinh nhật nàng, dâng
lên món quà đặc sắc nhất trong muôn vàn đống quà. Chỉ cần nàng dùng món
đó, hắn liền âm thầm vui mừng vài ngày. Lần này để râu cũng là như thế,
chỉ là bởi vì muốn nhìn thấy nụ cười của Tả An Chi.
Tả An Chi
thật ra cũng không có thói quen đón sinh nhật, nhưng mà nàng là giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần giáo, cho nên mặc kệ nàng có muốn hay
không, hàng năm vẫn có hàng đống quà cuồn cuộn không ngừng từ các nơi
đưa tới. Nàng tuy rằng cười cười nhận lấy, nhưng một chút cũng không để ý tới. Hắn biết như vậy bởi vì một năm kia, hắn rất khó khăn mới có được
một hộp hạt tiêu dâng lên, nàng trùng hợp mở ra, cao hứng vô cùng, liên
tục hỏi người hầu là ai đưa tới, còn dặn nhớ phải cảm tạ người ta.
Hắn yên lặng không nói gì.
Sau đó nàng tra ra là quà của hắn, liền vỗ vai hắn, cảm động đến mức hốc mắt đỏ bừng, nói hắn thật sự là rất hiểu nàng.
Hiểu? Đông Phương Bất Bại khoanh tay đứng sau lưng Tả An Chi, trong nụ cười
mang theo ba phần hòa ái dễ gần mà bảy phần đằng đằng sát khí: “Thật khó cho ngươi mới hiểu được ý của An An, ngay cả quà ta tặng, nàng cũng
chưa bao giờ cao hứng như vậy. Chỉ là ta không quen vô duyên vô cớ lại
lấy không của ai cái gì. Thế này đi, ngươi muốn cái gì? Cứ việc nói ra,
chỉ cần ta làm được, ta sẽ đáp ứng, coi như thay nàng cảm tạ ngươi.”
Tả An Chi không biết nên khóc hay nên cười, hung hăng quay lại cấu Đông
Phương Bất Bại một cái, “Nói chuyện tử tế chút đi.” Sau đó lại quay về
phía hắn, hỏi: “Đúng vậy, huynh muốn cái gì?”
Nàng sau khi sinh
ra Đông Phương Hồng, thân thể liền không được tốt, cho nên Đông Phương
Bất Bại không dám làm nàng tức giận, chỉ đành ngoài cười nhưng trong
lòng không cười, nói: “Xin hỏi Lâm thiếu hiệp muốn cái gì a?”
Lâm Bình Chi đau khổ cười, cái này gọi là quan tâm quá hóa loạn sao, Đông
Phương giáo chủ cư nhiên không rõ, cho dù Lâm Bình Chi có nói gì cũng
không bằng một câu của hắn, cho dù Lâm Bình Chi có làm gì, thì trong
lòng Tả An Chi cũng chỉ có một mình bóng người kia. Có lẽ hắn hiểu được, chỉ là bởi vì nàng quá quan trọng, cho nên không thể không giả như
không hiểu. Thôi, hắn không nên để nàng vì hắn mà tức giận với người
nàng yêu.
Vì thế, Lâm Bình Chi liền quỳ xuống, thấp giọng nói:
“Ta quả thực có việc muốn nhờ, ta muốn xin Đông Phương giáo chủ thu nhận ta làm đồ đệ.”
Đồng Bách Hùng ở bên cạnh cười ha ha: “Tiểu tử
này sao bây giờ mới bái sư, chỉ là ngươi đã rút khỏi giang hồ, một lòng
tập trung buôn bán kinh doanh, sao lại muốn bái sư? À, ta hiểu rồi,
ngươi muốn học võ công cho tốt để sau này dạy con phải không?”
Tả An Chi hé miệng tươi cười, đẩy Đông Phương Bất Bại một cái, nói: “Chàng mau thu hắn làm đồ đệ đi.” Sau đó, nàng lại quay đầu nói với Lâm Bình
Chi: “Yên tâm yên tâm, có sư nương ta ở đây, hắn không dám bắt nạt huynh đâu, ta cam đoan sau này con của huynh ta cũng bắt hắn dạy được.”
Hắn gật đầu cảm tạ, dập đầu ba cái, từ nay về sau liền có thêm một vị sư
phụ thiên hạ vô địch, cũng thêm một vị sư nương. Không ít người chúc
mừng hắn, hắn cũng cười cười đáp lại. Chỉ có Tả An Chi lo lắng cho hắn,
không ngừng hỏi đồ đệ à, ngay cả Nhạc Linh San cũng lập gia đình rồi,
sao huynh còn chưa thành thân. Nếu huynh vẫn còn thích nàng thì cứ nói
với ta, chỉ cần nàng cũng thích huynh thì chúng ta liền đi cướp nàng về. Hắn nghe xong vẫn cười mà không nói, chỉ là ngày hôm sau lúc xuống núi, không biết tại sao lại phân tâm, trượt chân ngã một cái, may mà còn có
một gốc cây tùng cản lại, nếu không sợ đã rơi xuống vực. Cuối cùng đành
phiền Đông Phương giáo chủ tự mình buộc dây thừng ở thắt lưng, đi xuống
kéo hắn lên. Trên người hắn vết thương chi chít, máu chảy đầm đìa, vậy
mà Lâm Bình Chi vẫn cười, tựa như tươi cười này sinh ra trên mặt hắn, có cố cũng không hết cười được.
Vết thương lần đó, khiến hắn phải ở trên giường nằm nửa năm mới khỏi hẳn. Sau khi khỏi rồi, hắn liền quyết
định cưới một cô nương Giang Nam ôn nhu dịu dàng, diện mạo nàng thanh
tú, cũng không hay mở miệng nói chuyện. Nhưng có một lần, khi một cô
nương đanh đá đến phá phách trong cửa hàng của hắn, nàng giống như gà
mái bảo vệ con xông ra, đem hắn chắn sau người, hung tợn trừng mắt nhìn
nàng kia.
Mà đến lúc hắn hỏi nàng tại sao làm vậy, nàng lại
ngượng ngùng cười: “Nam nhân và nữ nhân cãi nhau sẽ bị người ngoài chê
cười, mà ta không muốn huynh bị người chê cười.”
Hắn lúc ấy liền ngây người, bỗng nhiên nhớ tới, trước đây cũng từng có một nử tử giống
như vậy, nàng cũng tận tâm tận lực bảo vệ một người khác. Nhìn ánh mắt
quan tâm của thê tử, hắn không nói gì vươn tay ra, ôm chầm lấy nàng, sau đó cảm giác được nàng cũng ôm chặt lấy hắn.
Hai người tính tình đều tốt, ở chung coi như cầm sắt hài hòa. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này sẽ như vậy, đáng tiếc ngày lành không quá hai năm, nàng vì sinh khó mà qua đời. Ngay cả Bình Nhất Chỉ do Tả An Chi dẫn tới cũng cứu không được.
Lâm Bình Chi sợ con chịu khổ, cũng không cưới vợ mới, lại đặt tên con là Lâm Bình An, chính là mong đứa nhỏ của hắn cả đời sẽ bình an.
Tả An Chi nhìn thấy đứa nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, thở dài không
thôi, lại nghĩ tới Lâm Bình Chi thường vì công việc bận rộn mà hay phải
ra ngoài, liền thử hỏi: “Ta đưa hắn lên Hắc Mộc Nhai chăm sóc cùng với
Đông Phương Hồng, huynh thấy có được không?”
Hắn còn có thể nói gì nữa, đành phải gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chỉ ngại từ nay về sau sẽ nhìn thấy nàng càng nhiều hơn.
Đông Phương Bất Bại dù sao cũng là Đông Phương Bất Bại, hắn thấy Lâm Bình
Chi chấp nhận bái hắn làm sư phụ, liền hiểu được Lâm Bình Chi cũng không có ý tứ muốn tiến thêm một bước mà chỉ cầu có thể được ở bên, im lặng
mà nhìn thôi.
Như vậy cũng tốt lắm rồi, Lâm Bình Chi đôi khi
nghĩ như vậy. Kỳ thực hắn mới là người đầu tiên thấy Tả An Chi mặc đồ
cưới. Khi đó hai người đang đi thuyền, nghe đồn Nhậm Ngã Hành có quan hệ rất tốt với bang chủ Thiên Hà bang Hoàng Bá Lưu, cho nên hốt hoảng nhảy xuống sông trốn. Lúc lên bờ, nàng bị đá ngầm cắm vào chân. Hắn đành
cõng nàng đến một hộ gia đình làm nông mượn quần áo, không ngờ lại gặp
được người quen cũ ở buổi rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong. Khúc Phi Yên cô nương đã lập gia đình, mà nàng cũng không có quần áo khác, chỉ
còn duy nhất một bộ đồ cưới. Tả An Chi rơi vào đường cùng cũng chỉ có
thể thay bộ này, sau đó tiếp tục nằm úp sấp trên lưng hắn chạy trối
chết.
Đó có lẽ là lúc bọn họ gần nhau nhất. Cùng nàng gần gũi như vậy, hắn đã thỏa mãn rồi.
Lâm Bình Chi ngồi xổm xuống trước tượng Phật, nhìn lên bàn tay của bức
tượng, đào ra mấy đóa hoa nhỏ màu trắng. Đây chính là Bà La hoa trong
truyền thuyết, ba ngàn năm mới nở hoa một lần, có thể trị bách bệnh.
Nhưng hoa này khó nở như vậy, lại cũng chỉ nở rộ trong nháy mắt. Cũng
giống như con người trong cuộc đời này, rất lâu rất dài mà vui sướng có
được cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Những gì hắn muốn ban đầu, hắn đã đạt được.
Hắn nhẹ nhàng ngắt hoa xuống, bỏ vào trong hộp hàn ngọc chứa băng, quay đầu trở về sơn trang.
———————————————
Tiểu kịch trường: Thông báo tìm bạn trăm năm của Lâm Bình Chi
Kỳ thực các ngươi đều hiểu lầm ta.
Không cần phải nói ta cũng biết, cái tên tác giả A Dẫn ngu ngốc kia nhất định sẽ đi theo con đường cẩu huyết, khẳng định xây dựng ta thành tình
thánh.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Chứng cớ chính
là, nàng để Điền Bá Quang nói ta là tiểu bạch kiểm. Ngươi xem, mặt ta
đầy râu thế này, chẳng phải là còn uy phong hơn giáo chủ Ma giáo Đông
Phương Bát Bại gấp tám lần sao? Làm sao lại giống tiểu bạch kiểm.
Các ngươi nói đi, lời của A Dẫn nói có thể tin sao?
À, đúng rồi, chút nữa đã quên, An…Tả cô nương từng nói gặp người lạ phải
tự giới thiệu trước. Tại hạ Lâm Bình Chi, là người Phúc Châu, năm nay
vừa qua tuổi hai tám, tứ chi đầy đủ ngũ quan tốt đẹp, võ công tuy rằng
so với giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại thì kém hơn một chút, được
rồi, kỳ thật kém hơn không phải một chút. Nhưng ưu điểm lớn nhất của ta
chính là tâm địa thiện lương, nhà có ruộng tốt, diện mạo sáu phần anh
tuấn ba phần uy vũ, đặc biệt còn có một phần ôn nhu.
Khụ, cái người nói ta phải đăng tin tìm bạn trăm năm kia, có dám bước ra đây không?
Cả đời này của ta, gặp được hai nữ tử, hai người họ đã thay đổi hoàn toàn
cuộc đời của ta, khiến nó trở nên phập phồng trắc trở. Ta cũng không
phải ăn no rửng mở, chẳng lẽ còn muốn tìm thêm người tiếp tục làm khổ
chính mình?
Cái gì? Ta là ăn không được nho thì nói nho còn xanh?
Được rồi, cho dù ngươi nói đúng, ta tịch mịch lạnh lẽo, rất muốn tìm người
để ôm một cái, nhưng ngươi không biết làm người không thể lúc nào cũng
thành thật sao?
Hai nữ tử kia, một người là yêu ta, ta bỏ rơi nàng, một người là ta yêu, nàng bỏ rơi ta.
Thật buồn cười có phải hay không?
Cuộc đời chính là một câu chuyện cười, người ta không ngừng đuổi theo thứ
mình đã vĩnh viễn mất đi hoặc là thứ mình không chiếm được. Rất ít người nguyện ý quý trọng thứ chính mình đang có.
Như vậy, có người nào nguyện ý quý trọng trái tim đã bị tổn thương của ta không?
Không thể xinh đẹp. Tả cô nương từng nói, con gái càng xinh đẹp thì càng độc ác.
Không thể rất hung hãn. Tả cô nương nói, con gái hung hãn sẽ không đáng yêu.
Không thể quá yếu, Tả cô nương nói…
Ngươi nói đi, gả cho ta, ngươi nguyện ý sao?
Ta nguyện ý.