Ở Lạc Dương đi dạo mấy ngày, đang muốn khởi hành đến núi Thanh Thành thì Đông Phương Bất Bại lại nhận được mật báo. Nghe nói mười lăm tháng ba
này, Ngũ Nhạc phái sẽ tề tựu ở Tung Sơn mở đại hội bầu minh chủ mới.
Chưởng môn các phái Côn Luân, Nga Mi, Không Động, Thanh Thành cùng các
vị tiền bối nổi danh đều có mặt. Hắn xem xong mật báo, chỉ cười nhạt:
“Cũng vừa vặn, đỡ phải qua Thanh Thành tìm Dư Thương Hải. Người tới đầy
đủ rồi, tiện tính hết ân oán năm đó…”
Tả An Chi lại gần, đang
muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe “xôn xao” một tiếng, cái bàn đang
hoàn hảo lại vụn thành từng mảnh nhỏ sụp xuống đất.
Thì ra tuy
rằng trên mặt hắn nhìn vẫn thoải mái, nhưng từ đáy lòng vẫn canh cánh
chuyện nàng nhảy vực ở Hằng Sơn. Tả An Chi nhìn mà chua sót, nàng ngồi
vào lòng hắn, ôn nhu hôn lên môi Đông Phương Bất Bại: “Được, chúng ta
cùng nhau đi tính sổ với bọn họ.”
Nàng mỉm cười, nói đến tính sổ, đối với một số người, giết họ thì thật quá lời cho họ rồi, còn sống mới là trừng phạt lớn nhất
***
Đến ngày mười lăm tháng ba, đại đa số mọi người đều tụ tập trên đỉnh Tung
Sơn. Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại cũng đi lẫn vào trong đám người
đông đảo này. Nàng nhìn xung quanh hồi lâu, không thấy bóng dáng Mạc
Tùng Bách thì không khỏi tò mò Đông Phương Bất Bại rốt cục đã tặng hắn
cái gì mà khiến cho hắn ngay cả chuyện lớn của Ngũ Nhạc cũng không thèm
tới.
Mà Tả Lãnh Thiền thấy người của phái Hành Sơn không đến,
Ngũ Nhạc chỉ còn Tứ Nhạc thì mặt mày vô cùng khó coi. Cuối cùng hắn đành tự tuyên bố, Hành Sơn không có mặt, nghĩa là đã đồng ý với cuộc họp hợp nhất ngày hôm nay.
“Tiểu sư tỷ của tỷ lợi hại a?” Nhìn thấy
Nhạc Linh San một kiếm đâm bị thương Lệnh Hồ Xung, Tả An Chi huých tay
Lâm Bình Chi một cái.
Lâm Bình Chi buồn bã nói: “Đó đâu phải là chuyện liên quan tới ta.”
Giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại cùng trưởng lão Thanh Long đường ngồi
xổm sau lưng đám người chính phái, hưng phấn xem bọn họ đánh nhau, thỉnh thoảng lại nói “Người kia cánh tay không đủ lực, lưỡi đao còn lâu mới
cắt được cổ người kia”, loại chuyện này nếu Lâm Bình Chi nói ra chỉ sợ
không ai tin. Hai người kia không thấy mất mặt sao? Aizz, tiểu tử à,
ngươi còn không biết chuyện giết chưởng môn Thái Sơn năm đó của Tả An
Chi và Đông Phương Bất Bại đâu…
“Nhạc tiên sinh là chưởng môn
Ngũ Nhạc, Nhạc tiên sinh là chưởng môn Ngũ Nhạc.” Nhạc Bất Quần chọc mù
mắt Tả Lãnh Thiền, phong thái nhàn nhã đứng chắp tay, nghe tiếng hoan hô vang dội dưới đài.
Bỗng nhiên, từ trong đám người vang lên âm
thanh bén nhọn: “Phái Ngũ Nhạc tự xưng là danh môn chính phái, sao có
thể để một tên ngụy quân tử làm chưởng môn?”
Tuy rằng đám đông
đang ồn ào, nhưng thanh âm kia lại có thể rành mạch rơi vào trong tai
mỗi người. Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh vô cùng, tất cả đều tập
trung ánh mắt nhìn vào Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần trong lòng
tức giận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nho nhã, nói: “Vị bằng hữu
này, ngươi có chuyện gì thì đi ra nói, việc gì phải trốn trong đám
người, chẳng lẽ là sợ bị người ta nhận ra sao?”
Người nọ hì hì
cười hai tiếng, nói: “Sợ bị người nhận ra không phải ta, mà sợ là Nhạc
quân tử đi? Ngươi vì muốn cướp Tịch Tà kiếm phổ gia truyền của đồ đệ mà
không tiếc hao tâm tổn trí, tự cung luyện kiếm, chẳng lẽ còn là người
sao? Ngươi cởi quần ra cho mọi người xem, ngươi có còn là người không.”
Nhạc Bất Quần nghe được, tái mét mặt, phẫn nộ quát: “Ngươi nói bậy.”
“Ta có nói bậy hay không thì mọi người nhìn xem sẽ biết.” Đám người bỗng
nhiên tách ra, sau đó một lão già to béo ngoắc tay nói: “Đi ra, đi ra.”
Lâm Bình Chi bị Tả An Chi đẩy một cái, chậm rãi từ trong đám người bước đến trước mắt Nhạc Bất Quần, kêu lên một tiếng “Sư phụ.”
Nhạc Bất Quần nhìn Lâm Bình Chi, hai mắt như toát ra lửa. Hắn thấy lão già
kia có quen biết với Lệnh Hồ Xung, liền nghĩ là vừa rồi bởi vì bị Nhạc
Linh San đả thương, cho nên tên đồ đệ khốn kiếp kia mới phái lão già ra
khó xử hắn. Mà lại thấy Lâm Bình Chi, hắn thực hận đã dạy ra hai tên đồ
đệ vô ơn vô nghĩa này.
“Sư phụ, phái Thanh Thành vì muốn đoạt
kiếm phổ mà diệt cả nhà ta, ngươi lại vì muốn đoạt kiếm phổ mới thu ta
vào trong phái, quả thực là thủ đoạn cao minh.” Lâm Bình Chi nói mà
không nhìn Nhạc Bất Quần, ánh mắt hắn chỉ oán độc nhìn về phía Dư Thương Hải, “Chỉ là ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, thiên hạ nhiều môn phái như
vậy, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Không Động, Ngũ Nhạc kiếm phái, người
nào không nói mình là danh môn chính phái? Người nào không nói mình hành hiệp trượng nghĩa? Vậy sao lúc cả nhà Lâm Bình Chi ta vô cớ bị giết thì không một ai đứng ra nói lời công đạo nào? Nhân nghĩa của các người
rốt cuộc chỉ là nói miệng mà thôi.”
Thiếu niên bi thương phẫn
hận đứng tại chỗ lạnh lùng nói: “Nhân nghĩa của các người rốt cuộc chỉ
là nói miệng mà thôi.” Lời này khiến cho tất cả những người ở đây, không ai không kinh hãi.
“Nếu như đạo đã không giống nhau, vậy sao
không tự mình tìm công đạo cho mình.” Từ trong đám người lại vang lên
tiếng cười khẽ, nhưng không ai quay lại nhìn hắn. Bởi vì vào lúc hắn
nói, thắt lưng của Nhạc Bất Quần lập tức bị chặt đứt, quần trong nháy
mắt rơi xuống đất. Hơn một ngàn người ở đây nhìn chằm chằm vào giữa hai
chân Nhạc Bất Quần, mà lúc này Nhạc chưởng môn mới giật mình nhận ra,
vội vàng kéo quần lên, cũng không quản thê nhi và đệ tử Hoa Sơn còn đang ở đây, che mặt nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Cha…” Nhạc Linh San rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Bình Chi, nhưng cuối cùng nàng vẫn chạy theo phụ thân.
Trong nháy mắt này, mọi người một trận hoa mắt, không kịp thấy rõ phương
hướng, thì trên đài tự nhiên đã có hai người đứng đó. Đông Phương Bất
Bại kéo tay Tả An Chi, cười nói: “Hôm nay là ngày ta đến đòi công đạo.”
Dưới đài không ít người đã từng nhìn thấy hắn, nhất thời kinh hô: “Kia…Đó là giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại, tại sao hắn lại ở đây?”
Chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền bị chọc mù hai mắt, chưởng môn Hành Sơn Mạc
đại tiên sinh không có mặt, chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần xấu hổ mà
chạy, chưởng môn Thái Sơn Thiên Môn đạo nhân lúc nãy đấu võ bị trọng
thương, chưởng môn Hằng Sơn Lệnh Hồ Xung cũng bị trọng thương. Không cần Đông Phương Bất Bại động thủ, Ngũ Nhạc kiếm phái đã xảy ra nội chiến.
Phương trượng Thiếu Lâm Phương Chứng thấy Đông Phương Bất Bại vừa bước ra, lập tức theo sau hắn mấy trăm người chạy đến, hiển nhiên là đã sớm phục sẵn trong đám đông lên Tung Sơn lần này. Phương Chứng không khỏi thầm than
một tiếng “đạo tiêu ma trường” (chính đạo tồn tại ngắn, ma đạo lại kéo
dài), sau đó nói: “A Di đà Phật, Đông Phương giáo chủ không ngờ lại quan tâm đến việc của Ngũ Nhạc như vậy. Lão nạp mặc dù bất tài, nhưng cũng
xin dốc sức thử một lần, muốn mời Đông Phương giáo chủ đến chùa ta tụng
kinh niệm Phật.”
Đông Phương Bất Bại cười dài: “Xin hỏi phương
trượng, vì sao muốn mời ta tụng kinh niệm Phật? Bởi vì các ngươi là
chính đạo, còn ta là ma giáo sao? Các ngươi nói ma giáo giết người, vậy thì việc chưởng môn phái Thanh Thành thủ đoạn tàn nhẫn sát hại một nhà
thì khác gì chúng ta? Các ngươi nói ma giáo âm hiểm giả dối, vậy chường
môn phái Hoa Sơn, vì đạt được mục đích mà không ngại dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào, lại khác gì chúng ta? Thế nào là chính, thế nào là tà?
Chính tà có khác nhau, chẳng qua chỉ là một cái tên thôi.”
Hắn đứng trên đài, uy phong lẫm liệt, từng câu từng câu nói ra, khiến cho Phương Chứng đại sư một câu cũng không phản bác được.
Đông Phương Bất Bại nói đến đây, một tay chém về phía Phương Chứng, khiến
phương trượng Thiếu Lâm lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch.
“Phương Chứng đại sư, ngài không phải người xấu, ta rất bội phục, nhưng ngài
một chiêu của ta cũng không đỡ được, sao đủ sức mời ta đây.” Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên một cái, đã thấy
đứng trước mặt Dư Thương Hải, nhẹ phất tay. Ở cổ họng của Dư Thương Hải
lập tức xuất hiện một điểm đỏ, sau đó chưởng môn phái Thanh Thành không
một tiếng động ngã xuống.
“Thế nào là chính? Thế nào là tà?” Ngũ Nhạc kiếm phái nội đấu tổn thất nặng nề, cho nên Đông Phương Bất Bại
cũng không buồn ở lại lâu, hắn dắt Tả An Chi, mà đệ tử Nhật Nguyệt Thần
giáo lại dắt theo Lâm Bình Chi, cùng đi xuống núi. Trên đỉnh núi có hơn
ngàn người, lại không một ai dám ra tay ngăn cản bọn họ. Trong lòng đám
người chính phái kia, không ngừng vọng lại một câu, thế nào là chính,
thế nào là tà? Một người gọi là tà, là vì tên của hắn, hay là lòng của
hắn?
***
Thế nào là chính? Thế nào là tà?
Tại
Hắc Mộc Nhai, tân nương tử mặc hỉ phục vén khăn voan lên, đối với tân
lang của nàng mỉm cười: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác
như ma. Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề.” (bài thơ Kỳ Úc 1 của
Khổng Tử. Phỏng dịch của Tạ Quang: Có người quân tử tài ba, như lo cắt
dũa để mà lập thân, dồi mài dốc chí siêng cần. Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi, rốt cùng dân chẳng quên người.)
Tâm chính là chính,
tâm tà là tà, là chính hay là tà thì sao? Nàng cả đời này, đã sớm trao
trọn lòng mình cho người trước mặt rồi.