– Cô Thùy! Cô tỉnh rồi hả?
Cô y tá ân cần hỏi Nhã Thùy.
– Cô nghe trong người như thế nào?
– Mệt lắm... Luật sư Thế, ông ấy như thế nào?
– Đã chết...
Đã chết? Nhã Thùy thở nhẹ. Anh ta đã chết, đâu phải lỗi của cô, chỉ nên trách anh ta đã quá nhiều chuyện.
Vờ kêu lên sửng sốt, Nhã Thùy ngồi lên:
– Tôi muốn gặp mặt ông ấy.
– Cô chưa khỏe đâu. Lúc nãy, nhờ xem ví tay của cô nên tôi đã điện thoại cho chồng cô, ông ấy sẽ đến ngay.
Nhã Thùy nhắm mắt lại, cô không có can đảm nhìn hai bàn tay của mình, dường như nó đang đỏ cả máu. Tại sao buộc tôi phải xử sự như thế hả? Tất cả là do các người ép tôi.
– Nhã Thùy!
Vũ An đến, Nhã Thùy mở bừng mắt ra. Sự có mặt của anh lúc này như một cái phao cho cô vớ vào. Cô khóc òa lên:
– Em sợ lắm, anh An ơi.
– Em có sao không?
Nhã Thùy nhào vào lòng Vũ An, cô ôm lấy anh nức nỡ. Cô y tá chia sẽ:
– Cô ấy đang bị kích động, ngất đi cả l giờ mới tỉnh, cần nên tránh xúc động, ảnh hưởng đến thai nhi.
Vũ An ngạc nhiên.
– Thai nhi?
– Cổ mang thai gần hai tháng, anh không biết à?
Nhã Thùy sung sướng, cô đã có mang. Đứa bé sẽ giúp có vượt qua tất cả chướng ngại. Cô đụi mặt vào ngực An:
– Tại em chưa nói với anh. Anh không mừng khi chúng mình có con sao?
Vũ An ấp úng:
– Mừng... mừng chứ. Nhưng em không sao chứ?
– Em hơi mệt một chút thôi.
– Vậy em nằm xuống nghĩ đi.
– Vũ An! Anh không bỏ em và giận em nữa chứ?
– Không.
Nhã Thùy ôm lấy bàn tay Vũ An như tìm lấy một điểm tựa. Muốn hay không, anh cũng không thể bỏ cô. Nhã Thùy đang cố nắm níu lấy một tình yêu, một tình yêu trót bị tổn thương, chấp vá lại và đầy vết sẹo.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$4444 Duy Thái chậm chạp ngồi xuống đối diện với Bằng Lăng:
– Chúc mừng em được tự do!
Bằng Lăng ngước nhìn Duy Thái đăm đăm, cái nhìn đau đớn bàng hoàng, cô không nói lên được lời nào. Sự thật biết được cứ như cú sốc, Bằng Lăng không bao giờ nghĩ đó lại là sự thật. Hồi lầu, cô nấc lên:
– Tại sao lại nhự vậy hả, anh Thái?
Đôi mắt đẹp của Bằng Lăng mọng những nước mắt. Trước mắt cô là Duy Thái, không còn vẻ đẹp trai thư sinh mà là một con người héo hon, già cỗi sau bao nhiêu ngày nằm trong tù.
Đau lòng, Bằng Lăng khóc rấm rức. Duy Thái vỗ nhẹ vào tay cô:
– Anh là anh ruột của Nhã Thùy, em nên biết điều này. Anh là con của kẻ tự sát, giết cả vợ và định giết cả con. Người đưa ba anh vào con đường quẩn bách là ba em và ba Vũ An.
Bằng Lăng sững sờ nhìn Duy Thái, anh gật đầu:
Kế hoạch làm chợ Vũ An bỏ em là... do anh. Hãy cứ oán hận anh, đừng hận Thùy, nó có cái lý của nó. Bây giờ biết rồi, em về... với vũ An đi.
Bằng Lăng lắc đầu. Sẽ không có chuyện cô về với Vũ An, tình yêu của cô đã cạn sau những ngày dài đợi mong đau khổ, tình cảm của cô đã chuyển hướng.
Bằng Lăng bật khóc. Có một sự thật như thế, tuy nhiên cô không oán giận anh.
Anh có cái lý của anh khi muốn đòi lại công bằng cho cha mình.
– Sau này, em đừng đi thăm anh nữa, Bằng Lăng nhé. Chúng ta hãy xem như người lạ. Trước đây, anh tử tế với em, đó là lòng tử tế của một con chó sói đó.
Thôi, bây giờ em đi về đi.
Duy Thái đứng lên theo người cán bộ trại giam trở về phòng giam. Anh không có gì để nuối tiếc khi hy sinh cho em gái, đứa em gái mà may mắn ông trời cho anh gặp lại. Đối với Bằng Lăng, anh càng không muốn cho cô hiểu, anh yêu cô, một mối tình sâu sắc mà chỉ có anh hiểu.
Bằng Lăng nghẹn ngào nhìn theo. Bây giờ cô mới hiểu vì sao đôi lúc anh yêu cô tha thiết và đôi lúc ngược đãi cô như kẻ thù. Không, cô không oán giận anh. Nếu như không có anh trả số nợ cho ba cô, ông đã mất công ty. Cho đến lúc này, Bằng Lăng cũng không hiểu được điều của trái tim cô. Cô yêu ai? Vũ An hay Duy Thái? Cả hai người đàn ông, cô không có quyền chọn lựa. Hãy cố quên đi tất cả, làm lại cuộc đời mới, cuộc đời không bằng phẳng gai góc, nhưng nhất định cô sẽ được qua được.
Cánh cửa bị gió thổi đẩy nhẹ vào. Nhã Thùy tự nhủ mình. Đó là gió, gió chứ không phải hồn ma. Cơn ác mộng đêm qua hãy còn làm cho cô hoảng sợ.
Gương mặt bà Thuần xanh tái, đôi mắt mở to trừng trừng, bà nhìn cô căm giận.
Đồ sát nhân! Rồi gương mặt của luật sư Thế, gương mặt rúm ró gớm ghiếc...
Rầm! Lần nữa, cánh cữa bị đập mạnh vào, giỏ thổi ào ạt và mưa bắt đầu nặng hạt, sấm chớp ầm ầm, những tia sáng xanh lè xuyên qua cánh cửa.
Nhã Thùy khiếp đảm muốn đứng lên đóng cửa lại, nhưng đôi chân của cô sao cứng ngắt không di chuyển nổi.
Phụp! Đèn phòng vụt tắt. Mất điện. Nhã Thùy thật sự rơi vào kinh hoàng. Cô hét lên lập cập.
– Anh An... anh đang ở đâu, về với em. Anh An...
Rồi bất chấp mưa, Nhã Thùy lao ra ngoài, cô chạy trong màn mưa đen đục.
– Cứu tôi cứu tôi đừng đi theo tôi nữa, tôi sợ lăm...
Nhã Thùy chạy băng băng như người điên.
– Thùy ơi! Đứng lại đi em!
Vũ An vừa về đến, anh giật mình vì bóng đen từ nhà lao ra. Kịp nhận ra Nhã Thùy, anh xuống xe, phóng đuổi theo cô:
– Thùy! Đừng chạy, em chạy đi đâu vậy?
Mặc cho Vũ An gọi, Nhã Thùy cứ chạy trong cơn hoảng loạn.
– Đừng đuổi theo tôi!
– Thùy ơi...
Chỉ cho đến khi Nhã Thùy vấp ngã, Vũ An mới bắt được cô. Anh Phóng đến ôm lấy cô chặt cứng:
– Trời mưa, lại đang có mang, em chạy đi đâu vậy?
Nhận ra Vũ An, Nhã Thùy vùng ôm lấy anh khóc òa:
– Em đi tìm anh.
– Anh biết em sợ trời mưa nên vội lái xe về.
Vừa nói, Vũ An vừa xốc nách cho Nhã Thùy đứng lên:
– Về nhà đi em!
– Anh An ơi, em sợ lắm. Đừng bao giờ anh bỏ em một mình:
Vũ An dìu Nhã Thùy đi trong mưa, cô chợt nhăn mặt, hai chân khụy xuống.
– Em đau quá!
Vũ An lo lắng:
– Em chạy nên bị động thai rồi. Cô gắng về nhà đi, anh gọi bác sĩ đến khám cho em.
Đau quá, Nhã Thùy lắc đầu:
– Em đi không nổi.
– Cố lên em!
Dìu Nhã Thùy đi từng bước chậm, sao lúc này Vũ An lại nhớ đến Bằng Lăng. Nhớ chiều mưa Đà Lạt, anh và Bằng Lăng đi trong mưa, trời hôm ấy mưa phùn lạnh buốt dá, song anh không thấy lạnh, bởi hạnh phúc lứa đôi tràn đầy.
Vể đến nhà, Nhã Thùy gần như mệt lả Vũ An phải lấy khăn lau khô cho cô và thay cả quần áo.
– Anh An! - Ôm cánh tay Vũ An đang cài nút áo lại cho mình, Nhã Thùy nghẹn ngào - Em có lỗi với anh, An ạ.
– Em có lỗi gì đâu. Nếu nói làm cho anh và Bằng Lăng tan vỡ, thì cô có lỗi lầm của anh nữa. Anh là người đàn ông không chung thủy với vợ mình:
– Tại em quyến rũ anh.
– Bây giờ, em nhắc chuyện này làm gì. Những gì của gia đình anh, em đã giao lại cho anh. Em và anh Thái căm giận ba anh với ba Bằng Lăng cũng đúng.
Có điều, hận thù nên giải tỏa hơn là ôm mãi trong lòng.
– Có phải vì đứa con mà anh lo cho em?
– Em đừng suy nghĩ vẫn vơ nữa. Bác sĩ đến rồi kìa, anh ra mở cửa.
Đắp chăn lên người Nhã Thùy, Vũ An đứng dậy đi ra mỡ cửa. Muốn hay không, anh cũng phải lo cho Nhã Thùy, vì cô đang mang cốt nhục của anh. Một ngày vợ chồng ăn ở cùng nhau, cũng là cái nghĩa của đạo vợ chồng.
Vị bác sĩ khám kỹ cho Nhã Thùy:
– Bà nhà bị động thai, cần nghĩ ngơi, tránh suy nghĩ và không uống rượu.
Vũ An thẳng thốt nhìn Nhã Thùy. Cô uống rượu? Tại sao lại uống rượu và uống rượu để làm gì? Cô đâu phải con sâu rượu, hay là ghiền rượu:
Bắt gặp cái nhìn của Vũ An, Nhã Thùy lấp liếm:
– Khi không có anh, em sợ một mình nên có uống rượu.
Vũ An nghiêm mặt:
– Em có biết rượu sẽ hại cho thai nhi không?
– Em xin lỗi.
– Anh không nói là lỗi phải, mà những chuyện gì đã qua, nên cho qua đi.
Anh sẽ tìm thuê một người giúp việc ở nhà với em.
Nhã Thùy khép mắt. Sự lo lắng và ân cần của Vũ An càng khiến cô thấy lòng ray rứt. Trước đây, anh luôn cáu gắt với cô, cô càng đeo đuổi và quyết thực hiện cho được điều mình muốn. Bây giờ, lúc anh quan tâm lo lắng, Nhã Thùy lại ăn năn đau khổ. Cô hiểu sở dĩ Vũ An lo cho cô vì cái bào thai cô đang mang, và vì những tội lỗi mà cô trót nhúng chàm, cứ day dứt giày vò Nhã Thùy đến tận cùng.
– Hãy tha thứ cho em!
Cô ơi! Cô ơi! Cô ngủ thấy gì mà la dữ vậy?
Chị giúp việc lay vai Nhã Thùy. Nhã Thùy giật mình thức giấc, mồ hôi của của cô tuôn ướt đẫm.
Mở mắt ra, Nhã Thùy ngơ ngác nhìn quanh. Như có một màn sương mỏng trước mắt cô, gương mặt cô giúp việc mờ mờ ảo ảo.
– Mẹ..... Nhã Thùy bật dậy như cái lò xo, cô ngồi lết ra sau, xua hai tay lia lịa:
– Đừng nhát con! Con sợ lắm... Con lạy mẹ, mẹ đừng nhát con nữa, con biết lỗi của con rồi.
– Cô Thùy! Em đây mà. Cô tỉnh lại đi!
Phải thật lâu, Nhã Thùy mới tinh lại. Cô nằm gục xuống giường thở dốc.
– Cô ơi! Cô cần gì, em làm cho?
– Rượu. Chị mang rượu lại đây.
– Nhưng cậu dặn cô đừng uống nữa.
– Không, tôi phải uống! Nếu không, tôi sẽ chết mất. Mau mang rượu vào đây.
– Mau lên!
Hai mắt Nhã Thùy như dại đi. Chị giúp việc sợ hãi, chạy tuôn ra ngoài, tông cả vào Vũ An vừa về đến. Chị mếu máo:
– Tôi nghĩ việc, không làm nữa. Cô ấy làm tôi sợ lắm.
Vũ An thở dài. Ba người giúp việc rồi, họ đều nghỉ cả, họ không chịu nổi với cơn điên và say rượu của Nhã Thùy.
– Chị chờ tôi một chút!
Vũ An bước vào phòng, lúc Nhã Thùy đang ngửa cổ tu nốt phần rượu trong chai.
Vũ An tức giận lao đến giật chai rượu:
– Tại sao em phải uống rượu? Em thừa biết là uống rượu có hại cho thai nhi mà.
Nhã Thùy khóc òa:
– Em không chịu nổi sự cô đơn. Anh quá bận công việc, còn em sợ bóng tối.
– Em đã mở hết đèn trong nhà còn gì nữa.
Nhã Thùy ôm choàng lấy Vũ An.
– Vũ An! Anh đưa em đi thật xa đi, rời khỏi căn nhà này. Em sợ không khí trong nhà này lắm. Em sợ mẹ, mẹ cứ nhìn em trừng trừng, em sợ lắm.
Thương hại, Vũ An vuốt nhẹ tóc Nhã Thùy, dìu cô ngồi xuống giường:
– Đây là nhà của chúng ta, em bảo đi đâu đây? Hay là anh đưa em đi lên Đà Lạt nghen?
– Anh có đi với em không?
– Anh đưa em lên đó thôi chứ làm sao anh ở lại với em. Anh còn việc công ty, còn lo cho ba và bà nội nữa.
– Còn Bằng Lăng và đứa con gái của anh nữa, phải không?
– Lúc này, em còn nhắc đến chuyện cô ấy làm gì. Anh có lỗi với mẹ con Bằng Lăng trăm bề.
– Nếu như vậy, em không đi đâu. Mà không đi khởi nhà này, em sẽ lại sa đà vì rượu.
– Tại sao bỗng dưng em lại như thế này? Cố giành giật công ty, song em có làm chủ được gì đâu.
– Em hối hận, anh không biết sao?
Giọng Nhã Thùy chìm xuống, giá như cô nói ra được sự thật, Vì cô, Duy Thái chịu mức án năm năm tù, sự nghiệp ca hát của anh xem như kết thúc, biến Nhã Thùy không còn bình thường nữa. Nhưng nếu như Vũ An hiểu, cô là người đã xô mẹ anh ngã chết, mãi mãi anh sẽ bỏ cô, như rời bỏ Bằng Lăng vậy. Nhã Thùy không chịu nổi với ý nghĩ Vũ An sẽ bỏ cô, nhìn cô bằng đôi mắt căm ghét và cánh cửa nhà giam mở rộng chờ đón cô.
Ba mẹ ơi! Khi con trả được thù, gọi là đôi sự công bằng được cho ba mẹ, cũng là lúc lòng con không được thanh thản, bàn tay con nhúng vào máu tanh tưởi. Con hèn hạ đẩy anh trai mình vào tù, con sắp điên lên rồi. Một sinh linh trong cơ thể con, rồi nó sẽ chào đôi, song con hiểu một điều, tình yêu không có, chỉ có lòng thương hại và bổn phận mà Vũ An chỉ có thể cho ngần ấy.
Chống cây gậy, ông Thuần đẩy nhẹ cánh cửa sắt để bước vào nhà. Căn nhà này là của cha ông để lại, vợ ông đã để mất nó.
Kia là khóm hoa, nó là con chó đá trắng...tất cả gợi cho ông kỷ niệm ngậm ngùi. Vợ ông đã ra đi mãi mãi để đền tội của bà, còn lại ông với chuỗi ngày cuối đời hiu hắt.
Ha ha ha... Tiế'ng cười vang lên ghê rợn như âm thanh sắc. Ông Thuần ngơ ngác nhìn vào.
Nhã Thùy ngồi ở phòng khách với chai rượu. Cô ả lại say! Ông Thuần căm giận mím mối, toan đi ngược ra. Ông không muốn nhìn cô con dâu bất đắc dĩ của ông cô con dâu vào nhà ông với lòng thù hận và đầy toan tính.
Chợt... Xoảng... Nhã Thùy ném chai rượu xuống đất cho vở tan tành, hét to lên.
– Chị Hai?
Im lặng, Nhã Thùy lựng khựng nhớ chị giúp việc đã nghĩ, cô đơn và sợ hãi cứ vây chặt lấy cô. Loạng choạng, Nhã Thùy đứng lên, đi lại mở tủ rượu. Không còn chai rượu nào cả, Vũ An đã mang đi giấu hết. Nước mắt Nhã Thùy ứa ra.
Duy Thái ơi! Em có lỗi với anh.
Rồi như người mộng du, cô đến bên cầu thang:
– Ừ, chính tôi xô bà ngã đó. Bà cũng là thứ tham tiền, nên tôi đã lợi dụng bà.
Bà cũng muốn nhổ cái gai trước mắt bà vậy, nên bỏ độc vào ly trà cho mẹ chồng mình, số lượng không đủ giết mẹ chồng bà, nhưng nhổ được cái gai...
Bằng Lăng! Mày biết không? Mày đi rồi, tao vui lắm...
Hai mắt Nhã Thùy quác lên dữ tợn. Cô chụp cái gối dựa lưng ném đùa lên cầu thang, cái gối hơi nhẹ tênh, rơi xuống những bậc thang lăn lốc, lăn lốc. Nhã Thùy hét lên:
– Bà hãy chết đi! Tôi phải khóa miệng bà lại trước khi bà muốn đi tố cáo tôi.
Khốn kiếp...
Nhã Thùy cười gằn:
– Nào, đi tố cáo tôi đi!
Ông Thuần nổi gai cả người. Thì ra người đẩy vợ ông ngã cầu thang chết là Nhã Thùy. Đồ sát nhân! Ông Thuần quá giận, tiến vào chỉ cây gậy vào mặt Nhã Thùy:
– Đồ sát nhân! Chính mày đã xô bà ấy, tao đã nghe rõ.
Nhã Thùy quay phắt lại, mắt cô mở trừng trừng.
– Ba...
– Đừng gọi tao là ba. Mày là con rắn độc. Đúng là ngày còn trẻ, tao và Cát Bằng đã dùng tiền ép ba mày, khiến ba mày phá sản. Nhưng đó là luật cạnh tranh, ai mạnh, người đó tồn tại. Tại sao ông ta không biết vươn lên mà nghĩ quẩn sát hại vợ con mình.
Ông ta quá kiêu hãnh, làm người thất bại là lẽ thường, quan trọng là cố đứng lên kìa. Đến phiên mày nữa, mang lòng thù hận vố lối, phá tan nát gia đình ngườí khác, mày được gì hả? Hay là đẩy anh trai mày vào tù như đả đẩy Bằng Lăng? Đồ bẩn thỉu!
– Ông đã biết?
– Phải. Tao sẽ đi tố cáo mày, không để người ngay phải chịu án oan.
Ông Thuần quay lưng đi. Nhã Thùy hét lên:
– Đứng lại! Tôi bảo ông đứng lại.
– Tốt nhất mày đi tự thú đi.
– Không.
Ông Thuần khập khễnh đi ra cửa, đôi chân yếu và đau không cho ông sự nhanh lẹ như ngày nào. Nhã Thùy quên mất cái bụng bắt đầu tròn lùm lùm của cô, chạy tới chắn ông Thuần lại.
– Tôi cấm ông đi!
Ông Thuần khinh bỉ:
– Mày sợ rồi à? Làm bao nhiêu chuyện tày trời mà sợ sao? Biết sợ thì đừng có làm. Mày không cấm được tao đâu.
Ông Thuần giơ cao cây gậy để dọa Nhã Thùy cho cô tránh ra, song Nhã Thùy như người điên, cô giật cây gậy ném ra xa.
– Ông đi đi! Người ta tin ông à?
Ông Thuần lảo đảo ngã xuống, hai bàn tay ông ôm ngực, thều thào:
– Trả... cây... gậy...
Cây gậy vụt đưa tới vào tay ông Thuần và một bàn tay đỡ ông đứng lên.
– Ba!
– Nhã Thùy tái mặt, cô nói không ra hơi:
– Anh An!
Vũ An đỡ ông Thuần lại ghế ngồi, anh vuốt ngực ông:
– Ba đến đây làm gì?
Quay sang Nhã Thùy, anh nhìn cô bằng cái nhìn đau đớn lẫn chua xót:
– Tại sao lại như vậy hả Thùy? Vì mục đích trả thù mà em bất chấp thủ đoạn hay sao?
Nhã Thùy lùi lại run rẩy:
– Anh An...
– Anh thật đau lòng. Tốt nhất, em đi tự thú đi. Để anh trai em chịu án oan, công danh sự nghiệp sụp đổ, em đành lòng hay sao?
– Không...
Nhã Thùy xua tay lắp bắp:
– Không... không... Em không muốn ở tù, em không muốn...
Cúi nhặt mảnh chai vỡ, Nhã Thùy để lên cườm tay mình.
– Anh ép em, em sẽ tự tử.
Vũ An thất. vọng nhìn Nhã Thùy:
– Bây giờ anh mới hiểu vì sao em uống rượu, vì sao không lúc nào tâm trí em yên ổn.
– Biết rồi, anh sẽ bỏ em phải không? Phải, chính em đã xô mẹ anh ngã cầu thang, tại bà ta định đi đầu thú và tố cáo em.
– Em nghĩ là mẹ anh chết rồi, mọi việc sẽ bị bưng bít hay sao? Lương tâm em có yên ổn không, hay lúc nào em cũng thấy ác mộng?
– Em không biết, em không biết, anh đừng có ép em.
Nghiến răng, Nhã Thùy ấn mạnh mảnh vở thủy tinh vào cườm tay. Máu đỏ từ tay cô phun ra, Vũ An kinh hoàng:
– Đừng...
– Anh không được tới gần em!
– Em bỏ mảnh chai xuống đi. Muốn làm gì đi nữa, em cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng em.
– Em không muốn sống nữa. Anh và ba anh muốn dồn em vào con đường cùng thôi. Em biết là anh không hể yêu em.
– Không được tiến đến!
Song Vũ An đã tiến đến, anh chụp lấy cánh tay Nhã Thùy, bóp mạnh. Đau quá cô buông mảnh chai vỡ, lả trong vòng tay Vũ An.
– Em không muốn sống nữa...
Nhã Thùy ngất đị.... Mắt Duy Thái đỏ lên và nhuốm nước mắt:
– Tôi tình nguyện chịu tội thay cho em tôi kia mà.
Vị cán bộ điều tra nghiêm giọng:
– Luật pháp luôn mang tính cộng bằng, ai gây nên tội, người đó phải chịu sự trưng phạt của luật pháp. Tôi tin anh là người có học và hiểu về luật pháp. Bây giờ anh được tự do, tuy nhiên anh không được rời khỏi nơi cư trú cho đến khi vụ án kết thúc, anh rõ chưa?
– Vâng, tôi đã rõ.
Bước ra bên ngoài, Duy Thái đứng lại, anh đau lòng nhìn Nhã Thùy. Nhã Thùy nấc khẽ:
– Anh Thái ơi...
– Nhã Thùy! Anh xin lỗi...
– Không, là lỗi của em. Nhưng lúc này em lại nghe tầm hồn mình thanh thản, anh ạ, không còn dằn dặt điên loạn nữa. Em phải chịu sự trừng phạt của luật pháp, với những lỗi lầm của em đã gây ra.
Duy Thái gạt nước mắt, lần thứ hai trong đời anh đã khóc, khóc vì thương em gái.
– Anh về đi, đừng khóc cho em.
Duy Thái nghẹn ngào:
– Anh thương em lắm. Chúng ta chỉ có hai anh em, em là người thân duy nhất của anh, sau mẹ Thanh. Anh là thằng anh trai bất tài vô dụng, vì đã không khuyên được em.
– Đừng tự trách mình, lỗi lầm là của em, em gây nên tội, em phải gánh lấy.
Anh đi về đi!
Nhã Thùy bướ theo người cán bộ trại giam, cô không khóc nữa, mà can đảm nhận lấy trách nhiệm cùng tội lỗi của mình gây ra.
Duy Thái gạt nước mắt rời tri giam. Trời hôm nay nắng nhiêu quá, cái nắng của ngày hè chói chang.
– Anh Thái!
Một rừng người bao quanh Duy Thái mừng anh tự do trở về với đời thường.
Giữa rừng người đón anh, sao Duy Thái chỉ mong sự xuất hiện của một người.
Đôi mắt to đen, mặc áo màu hoa tím, Bằng Lăng và...
Cô ấy không đi đón mình. Cuộc sống bận rộn và đứa con cuốn hút cô ấy, mình chẳng từng bảo:
"Em đừng đi thăm anh, hãy để thời giờ lo cho cuộc sống và lo cho con”. Cô làm theo lời anh, sao anh lại buồn ảo não đến như thế?
Người quản lý dang hai tay cố đẩy làn sóng người bao quanh Duy Thái.
– Anh Thái! Xe đến rồi, anh mau lên xe đi!
Chiếc xe chạy rề đến mở cửa, Duy Thái vội chui vào, anh tránh những câu hỏi của nhà báo. Đóng cửa lại, Duy Thái không thấy từ một nơi xa trên vệ đường, dưới tàn cây bàng xanh lá, một bóng dáng nhỏ nhoi cô đơn nhìn theo chiếc xe của anh. Cô ngậm ngùi vì từ nay anh sẽ trở lại cuộc đời thường, đêm đêm ca hát dưới ánh đèn màu, giữa tiếng hát và rừng người ái mộ. Cô chỉ là bóng mờ, bóng mờ...