Ông Bằng ngước lên. Khách là nhân viên ngân hàng và người nữa là của công ty Sóng Thần, họ đường hoàng tiến vào.
– Chúng tôi thay mặt chủ tịch công ty đề nghị ông thanh toán nốt số nợ còn lại. Trong vòng mười ngày nữa, nếu không thanh toán dứt điểm, công ty Cát Bằng sẽ là chi nhánh của Sóng Thần.
Ông Bằng biến sắc:
– Nhưng tôi chỉ còn nợ ba tỉ thôi mà.
Nhã Thùy kênh kiệu bước vào, cô khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng:
– Tốt nhất ông nên bán công ty của ông cho Sóng Thần. Nếu không, công ty của ông cũng bị tiêu diệt và lụn bại.
Ông Bằng căm uất:
– Nhã Thùy! Tại sao cô cứ hết lần này đến lần khác dồn chúng tôi vào chân tường vậy. Phá hoại việc kinh doanh của tôi, gây mất uy tín... Làm người, sao thất nhân tâm quá vậy?
Nhã Thùy cười lạt:
– Thất nhân tâm bằng ông mười mấy năm trước? Hẳn ông chưa quên ông từng liên kết với ông Vũ Thuần để dồn một người vào đường cùng, đến nỗi nạn nhân của ông đã đầu độc vợ con ông ta và cả ông ta nữa...
Ông Bầng nghệch mặt ra, cố nhớ ông ấp úng:
– Không phải, những gì ông ta...
Nhã Thùy ngắt lời nạt đùa:
– Ông im miệng! Ông định nói là ông ta bất tài và luật kinh doanh, ai mạnh kẻ đó thắng, kẻ yếu bị thua chứ gì?
– Không hẳn như thế. Nhưng cô là...
– Ông không cần biết. Trong vòng mười ngày không trả đủ số tiền còn lại, đừng có trách tôi. Nợ thì phải trả, rõ chưa?
Nhã Thùy bỏ đi ra ngoài, cô sung sướng với ý nghĩ có đầy đủ quyền lực trong tay để khuynh đảo tất cả.
Nhã Thùy Vừa lái Xe về nhà,. Vũ An ra chặn cô lại, anh nhìn cô tóe lửa:
– Cô đứng lại đó! Cô đừng quá tàn nhẫn chiếm công ty Sóng Thần, bây giờ còn muốn thôn tính công ty Cát Bằng.
Nhã Thùy lạnh lùng:
– Anh đau lòng à?
– Chưa bao giờ tôi dám nghĩ cô là kẻ máu lạnh ghê gớm như vậy.
Nhã Thùy ngước nhìn Vũ An, anh đang nhìn cô, cái nhìn ghê tởm. Bất giác cô bật khóc:
– Anh chỉ biết trách em. Em là vợ anh, có làm gì đi nữa cũng là cho anh. Anh không thấy là em làm chủ tịch tốt hơn ba, đòi nợ lâu năm từng là nợ khó đòi, cải ách công ty, không cho nhân viên lười biếng, mà họ phải làm việc hết mình.
Vũ An thở dài:
– Cô không thấy cô quá đáng sao khi thấy ba tôi ra khỏi cái ghế của ông trong bao nhiêu năm qua?
– Em chỉ muốn lấy lại những gì của em.
Vũ An sửng sốt:
– Cái gì là của cô?
– Trước khi hỏi em, anh hay tự hỏi anh, anh đã sống thật lòng với em chưa?
– Anh gian dối em cái gì?
– Anh là chồng em, sống với em, nhưng trái tim của anh đâu thuôc về em, vẫn hướng về Bằng Lăng.
Vũ An lúng túng đứng im. Đúng là như thế, tình yêu anh từng dành cho Nhã Thùy không còn nữa, mà trái tim anh đầy hình bóng Bằng Lăng. Anh là con người nhu nhược đánh mất hạnh phúc của mình, thụ động trước những hành vi quá quắt của mẹ mình.
Nhã Thùy cao giọng:
– Em nói đúng chứ?
Gương mặt Nhã Thùy lạnh lùng như có lớp sương mù phủ lên:
– Em đi đòi sự công bằng. Hai mươi năm nay, chưa bao giờ em quên giây phút kinh hoàng mình trải qua. Đó là buổi cơm chiều, hai anh em của em vì mê xem truyện không ăn cơm, chỉ có mẹ em ăn cơm. Trong món canh hôm đó, ba em đã trộn lá ngón vào món canh rau đắng. Lá ngón là loại lá cực độc, nếu vò nó và bỏ xuống hồ nước, cá sẽ chết hết. Con người cũng vậy nếu ắn vào. Lúc đó, dù kiệt sức, mẹ em cũng cố ôm ba em lại, cho anh em em chạy đi. Anh có biết tại sao ba em tự sát không?
– Không.
– Ba của anh liên kết cùng ông Cát Bằng, dồn ba em vào con đường tuyệt lộ, ông sẽ ở tù khi bị phá sản. Ông đi tìm cái chết cho cả này để giải quyết cái mà ông gọi là bế tắt, không sữa chữa được.
Vũ An sững sờ, anh không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Nhã Thùy cười gằn:
– Còn nữa, em cho anh biết, cái nhà này, mẹ của anh cầm cố ngân hàng tất cả là hai tỉ, cũng chính bà rút ở công ty hai tỉ đồng nữa. Anh có biết bị khép vào tội gì không? Lạm dụng tiền của cổ đông công ty dùng vào việc riêng.
Vũ An kinh hoàng:
– Mẹ anh cần tiền nhiều như vậy làm gì?
Một chiếc xe tắc xi đỗ lại trước cổng, bà Thuần bước xuống. Trông thấy Nhã Thùy, bà lao vào ngay:
– Nhã Thùy! Con phải cứu mẹ.
Nhã Thùy khinh khỉnh:
– Tại sao con phải cứu mẹ?
– Con bảo mẹ cầm cố nhà, rút tiền công ty đầu tư vào cổ phiếu, sau đó con bảo mẹ cứ ôm, sẽ lời to, ai dè bây giờ.
Bà Thuần bật khóc:
– Khối lượng bán ra bây giờ áp đáo khối lượng mua vào, cổ phiếu sụt giá, mẹ ôm cũng chết, tiền đâu trả nợ ngân hàng, tiền đâu trả công ty, mà bán còn được không nửa vốn. Mẹ đi tù mất, con phải cứu mẹ.
Nhã Thùy lùi ra sau:
– Mẹ còn đánh bạc như con bạc khát nước, con không cứu mẹ được đâu, mẹ tự lo lấy đi.
Nhã Thùy hấp tấp leo lên lên xe lái đi Bà Thuần nhảy chồm chổm:
– Nhã Thùy! Con bỏ mẹ sao?
Bà nhảy ra trước đầu xe toan cản Nhã Thùy lại, cô hạ kính xe xuống lãnh đạm:
– Mẹ hãy cầu cứu anh An hơn là cầu cứu con. Con đi đây!
De xe lùi, Nhã Thùy Phóng ra đường. Bà Thuần tức giận hét:
– Đổ khốn kiếp! Mày hại tao. Cũng chính mày bảo tao rải bi, đánh cắp vàng, đổ tội cho Bằng Lăng...
Đang nói, bà Thuần im bặt vì nhớ ra sự có mặt của Vũ An. Vũ An sửng sốt:
– Mẹ vừa nói gì vậy?
– An ơi! Mẹ xin lỗi con. Bây giờ mẹ biết ai là người xấu, ai là ngưởi tốt rồi.
Vũ An lùi dần và té ngôi trên ghê đá. Những điều vừa biết khiến anh bị sốc và đau lòng. Bây giờ, anh hiểu Bằng Lăng oan thì tất cả đã muộn.
Nhìn lại sau lưng, bà Thuần càng hoảng sợ hơn, vì từ lúc nào, ông Thuần ngồi trên xe, mắt hướng về vợ, người vợ từng chung sống với ông những ba mươi năm:
Bà Thuần nấc lên:
– Xin hãy tha thứ cho tôi...
– Nhã Thùy!
Bà Thuần đuổi theo Nhã Thùy lên nửa cầu thang, và túm tay cô chặt lại.
– Mày là con quỷ, mày đã hại tao...
Nhã Thùy cố gỡ tay bà Thuần ra:
– Bà có buông tôi ra không? Bà đâu phải con nít mà nghe lời tôi. Chẳng qua bà quá tham lam, và tôi thì lợi dụng lòng tham không đáy của bà thôi.
– Khốn nạn! Tao đã lầm mày!
Vừa nói bà Thuần vừa nổi điên, đánh túi bụi vào mặt, vào người Nhã Thùy.
Bị đánh đau, Nhã Thùy nổi cáu:
– Nè! Tôi nhịn bà bao nhiêu đó đủ rồi nghen. Bà làm quá, tôi không nhịn bà nữa Nhã Thùy kêu toáng lên:
– Bảo vệ, bảo vệ!
Nhưng giờ nghỉ, có bảo vệ nào đâu, có hai người bảo vệ thì ở hết ngoài cổng công ty. Bà Thuần càng đánh càng gào thét giận dữ:
– Trả tiền lại cho tao!
– Tôi không có lấy tiền của bà. Bà mất tiền là do bà chơi cổ phiếu, chơi thì phải có ăn có thua chớ. Bà có nổi điên lên thì vào bệnh viện tâm thần mà ở đi.
– Khốn nạn!
Bà Thuần đánh nữa, đánh hung hăng. Tức giận Nhã Thùy đánh lại, cô đạp mạnh chân vào bụng bà Thuần.
– Ối...
Đau quá, bà Thuần buông Nhã Thùy ra, chân đạp hụt vào khoảng không, chới với ngã lăn ra sau và rồi toàn thân lăn lốc...lăn lốc...trên những bậc cầu thang, xuống đến bậc cuối cùng, nẩy người lên rồi nằm im. Nhã Thùy kinh hoàng đứng chết trân, mãi một lúc sau. mới sực tỉnh chạy nhào xuống:
– Nè, nè... dậy đi!
Máu... Máu từ đỉnh đầu bà Thuần tuôn ra, mắt trợn trắng. Nhã Thùy hoảng sợ lùi ra sau:
– Không phải tôi giết bà. Làm ơn dậy đi, đừng có nằm đó, đậy đi...
Nhã Thùy lùi ra đến cữa, đụng vào Duy Thái đi vào, cô vội ôm choàng anh trai khóc òa lên:
– Anh Thái! Bà ấy... bà ấy...
Duy Thái hiểu ngay, anh đẩy Nhã Thùy ra, đến bên bà Thuẩn quỳ thụp xuống. Không còn hơi thở, anh vội bế bà lên:
– Em lái xe đưa anh đến bệnh viện.
– Liệu bà ta còn sống không anh Thái?
– Anh không biết. Mau lên! Mà thôi, để anh lái xe, em ở nhà đi.
– Anh Thái ơi! Nếu bà ấy chết, em sẽ đi tù vì chính em đẩy bà ngã lầu. Em không muốn ở tù đâu anh ơi.
Duy Thái bàng hoàng, anh suy nghĩ rất nhanh:
– Vậy em đi đâu đó đi, lấy bằng cớ chứng minh em có mặt nơi đó, hiểu không? Còn mọi việc để cho anh. Nhanh đi!
– Dạ.
Nhã Thùy quýnh quáng lao ra khỏi cửa, còn lại Duy Thái, anh hiểu là bà Thuần đã chết.
Lặng lẽ, Duy Thái để người mình vấy đỏ vết máu của người chết, anh đi lại bàn điện thoại quay số:
– Xin cho tôi gặp người phụ trách, tôi vừa... giết một người...
Những ống kính hướng vào Duy Thái. Duy Thái cúi mặt nhìn xuống tay mình. Cái còng số tám bập vào tay anh và anh phải về trại tạm giam.
Duy Thái lại ngước nhìn Vũ An ngậm ngùi:
– Vũ An! Tôi xin lỗi... Tôi không cố ý hại mẹ anh chết, nhưng trong lúc quá nóng giận, tôi đã xô bà ngã. Xin lỗi...
Vũ An căm giận gào to:
– Đồ sát nhân!
Duy Thái bị áp giải lên xe. Từ một góc khuất, Nhã Thùy đứng chết lặng.
Chính cô đã hại anh trai mình, bây giờ lòng thù hận đã thỏa mãn, nhưng là lúc bản năng lương thiện của một con người sống lại.
Chính bà ấy đánh có trườc mà, cô là người muốn bảo vệ mình, tất nhiên phải đánh lại. Bà ta đúng là báo hại. Cô không thể nào ở tù. Nhã Thùy vội vã chạy lại xe, cô ngồi vào và lái xe đi. Cần phải đi. Nhưng công ty là của cô, nhà cũng là của cô, cô bỏ đi đâu?
Tâm tư Nhã Thùy bối rối tơi bời, không tìm ra lối thoát, cô quáng quàng vào nhà trong bóng tối như kẻ trộm.
Nhà tối om. Vũ An chệnh choạng đi vào. Mọi việc rối tung lên khiến anh muốn điên lên, xác bà Thuần quàn ở nhà vĩnh biệt chờ khám nghiệm, anh chưa biết mình nói như thế nào với cha.
Đưa tay, Vũ An bật ngọn đèn phòng. Tách! Căn phòng sáng lên, Vũ An cau mày nhìn Nhã Thùy. Cô đang bỏ quần áo vào valy. Anh hỏi:
– Cô định đi đâu? Mẹ vừa mất mà.
– Tôi không muốn ở nhà này nữa. Tôi sẽ đi.
– Tùy!
Vũ An ngồi phịch xuống, anh không còn đủ sức để làm gì nữa, ý định đi tìm Bằng Lăng cũng đành gác lại. Nhã Thùy đóng nắp valy lại, hấp tấp xách đi ra cửa, không có sự ngăn trở nào. Vũ An đang úp mặt vào đôi bàn tay chìm trong đau khổ. Nhà của anh tan nất hết rồi.
– Vũ An!
Ông Thuần ngôi xe lăn vào:
– Con lo cho mẹ sao rồi?
Vũ An thảng thốt ngẩng đầu lên:
– Ba biết rồi à?
– Ba còn biết có thể Nhã Thùy xô mẹ con ngã lăn. Hại người đàn bà này tâm đầu ý hợp, ngọt như mía lùi, khi ghét nhau sẽ đánh nhau như cọp với meo. Duy Thái có động cơ nào để xô mẹ con ngã lầu chết chứ?
Như người u mê vừa sực tỉnh, Vũ An đứng lên:
– Nhã Thùy! Cô ấy chạy trốn rồi.
Ông Thuần cười buồn:
– Con cứ để cô ta đi. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Ngày xưa, ba và bác Bằng vì hám lợi, đẩy ba Nhã Thùy vào đường cùng... luật đời quả báo là như vậy đó.
Vũ An sụp xuống bên cha nghẹn ngào.
– Mẹ con chết rồi ba ơi.
Ông Thuần ngồi lặng câm. ông có giận bà gây tan nhà nát cửa, nhưng trước cái chết của bà, lòng ông khổ đau, sẵn sàng quên đi những gì bà gây ra.
Chiều đang xuống bên ngoài thành một màu đen thẫm...
Bằng Lăng để hoa lên mộ người đã chết ngầm ngùi. Dù là bà ghét cô, nhưng giờ này nằm dưới kia, mọi ân oán đều tan theo mây khói.
Tiếng chân phía sau, Vũ An bất ngờ khi trông thấy Bằng Lăng.. Anh cúi gằm hổ thẹn:
– Cám ơn em đã đến. Anh không dám xin em lời tha thứ cho mẹ, vì trong đó có sự nhu nhược của anh.
– Chuyện qua rồi, em không muốn nhớ lại nữa. Bây giờ em sống và nuôi con như vậy thôi.
Anh cũng có lỗi nhiều với em, bỏ mặc em với khó khăn, một mình nuôi con:
– Những khó khăn đó, em đã vượt qua nhờ sự giúp đỡ của anh Thái. Anh An? Em xin anh chuyện này được không?
– Được, em nói đi!
– Nhã Thùy là em gái của anh Thái, anh hãy vì em mà săn sóc cho Nhã Thùy, dù sao cô ấy cũng là vợ anh mà.
Vũ An nghẹn lại. Đúng là anh không có tư cách nào để nhìn con, đứa con gái của anh. Vũ An đau đớn gật đầu.
Bằng Lăng cười buồn:
– Anh cũng đừng ái ngại gì chuyện một mình em nuôi con. Công ty của ba em lúc này đỡ rồi, em về phụ giúp ba em. Thôi, chiều rồi, em về đây.
Bằng Lăng bỏ đi. Vũ An muốn gọi lại mà không dám, bởi chính anh đã tin mẹ mình ruồng bỏ cô, hạnh phúc ấy tự anh đánh mất, đành suốt đời sống trong tiếc nuối ăn năn.
Giữa Nhã Thùy và anh bây giờ là một khoảng cách xa dịu vợi. Biết cô là người xấu, cô là người đẩy mẹ mình ngã chết, nhưng suy cho cùng đâu phải cố ý.
Khuyên cô ấy đi tự thú chăng? Còn lời hứa mà anh mới hứa với Bằng Lăng?
Vũ An đứng bất động suy nghĩ, lòng anh rối răm, bởi xưa nay, anh từng quen sống dựa vào mẹ mình. Bây giờ mẹ không còn nữa, Vũ An cảm thấy mình chòng chảnh như con thuyền nhỏ đi trên biển lớn, không biết lèo lái như thế nào...
Ở văn phòng trại giam, luật sư Thế nghiêm mặt nhìn Thái:
– Bên gia đình nạn nhân không truy cứu, nhưng theo luật pháp, anh phải khai cho kỹ. Anh có biết nếu đứa ra tòa xét xử, anh có thể bị tù và sự nghiệp danh dự của anh xem như kết thúc?
Duy Thái lạnh lùng:
– Những gì cần nói, tôi đã nói hết.
– Tôi có động cơ giết người, vì bà ta đánh tôi, mắng tôi, lúc nóng giận, tôi đã xô bà ta té ngã.
– Anh nghĩ những người lấy khẩu cung ngây thơ tin vào lời khai của anh?
Duy Thái làm thinh, anh không có gì để nói. Đó là những gì anh muốn làm cho em gái mình, khi anh là người anh trai vô dụng bất tài, không xoa dịu được lòng thù hằn đang ngày đêm sục sôi trong lòng Nhã Thủy.
Vị luật sư đứng lên:
– Tôi về đây. Mong anh nên suy nghĩ cho kỹ.
Bên ngoài, Nhã Thùy nép vào cánh cửa. Chờ cho luật sư Thế đi ra, cô mới bước vào Duy Thái vừa đứng lên đã phải ngồi lại:
– Em đến đây làm gì? Em đã làm theo lời anh chưa?
Nhã Thùy nghẹn ngào:
– Em không muốn làm theo lời anh, bán công ty và ra nước ngoài sống, trong khi đó anh...
Duy Thái giơ tay ngăn lời Nhã Thùy:
– Nếu muốn anh yên tâm, hãy nghe lời anh một lần đi:
– Duy Thái bỏ đi nhanh vào bên trong. Nhã Thùy cắn mạnh vào ngón tay để ngăn tiếng khóc. Cô đau lòng bởi sự hy sinh của anh trai. Giờ đây lòng hận thụ thỏa mãn, song cô lại thấy mình đứng trên bức tường thành cao ngất chơ vơ một mình, không có ai bên cạnh.
– Cô Thùy!
Giật mình, Nhã Thùy quay lại:
– Luật sư Thế!
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện, được không?
Nhã Thùy bước theo luật sư Thế, lo lắng.
– Liệu tội anh Thái có nặng lắm không, anh Thế?
Luật sư Thế nhìn Nhã Thùy với ánh mắt là lạ khiến cớ sợ hãi cúi đầu:
– Nặng lắm... phải không?
– Lời khai của anh Thái hoàn hảo đến độ hoàn mỹ không có kẽ hở. Nhưng cô nghĩ, người ta sẽ tin?
– Sao không tin! Chính anh ấy cãi vã với bà ta, hai người giằng co, tức giận, ánh đẩy bà ta ngã.
Lời khai đó có động cơ và hoàn chỉnh. Có một điều, tôi phát hiện trong hồ sơ của Cô nhi viện Gò Vấp... Cô xem cái này đi!
– Gì?
Luật sư Thế đưa ra tờ giấy, có kèm tấm ảnh nhỏ của một bé gái. Thái Nhã Thùy con gái của Thái Văn Duy và bà...
Mặt Nhã Thùy tái mét, cô định giật tờ giấy, song Thế nhanh hơn, xếp lại.
– Cô là em gái Duy Thái.
Nhã Thùy quát khẽ:
– Anh muốn gì?
Thế nhìn Nhã Thùy bằng đôi mắt sắc:
– Chính cô mới là người đẩy bà Thuần ngã cầu thang.
Nhã Thùy gần như muốn tắt thở vì sợ, cô quắc mắt:
– Anh đừng có nói điên. Đó là mẹ chồng tôi, sao tôi đẩy bà ngã chứ?
– Hai người phụ nữ gây cãi nhau, lúc nóng giận đưa đến xô xát, tình tiết đó giảm nhẹ. Tại sao cô lại muốn anh trai mình hy sinh hết cho mình?
– Tôi không hiểu anh muốn gì nữa. Anh muốn làm tiền tôi phải không? Đừng có hòng!
Từ đằng xa, một chiếc xe chở hàng đang đi tới. Trong đầu Nhã Thùy chợt lóe lên một tia lửa. Cô vờ đưa tay xỉa vào ngực Thế.
– Anh nghĩ tôi là đứa ngốc nghếch cho anh bắt nạt à? Đúng không? Đúng không?
Nhã Thùy hung dữ quá. Thế lùi lại, anh quên mất mình đang ở đâu. Pin...
Pin... Không còn kịp nữa. Chiếc xe hàng trờ tới, nguyên thân hình to lớn của Thế bị hất tung lên và rơi xuống...
Bụp! Tiếng kêu khô khốc. Người Thế cong lên rồi nằm ngay xuống bất động, máu nhuộm đỏ cả mặt đường.
Nhã Thùy đứng chết trân, dù trước đó mấy phút, trong đầu cô hình thành ý nghĩ đẩy luật sư Thế vào đầu chiếc xe tải. Chiếc xe tải chạy vượt lên chút nữa mới thắng lại được. Người tài xế mở cửa xe nhảy xuống, mặt cắt không còn giọt máu, chết điếng nhìn một người đang giãy chết.
Nhã Thùy hét lên thất thanh, cô ngã xuống ngất đi trên mặt đường nhựa.