Bé Na chạy ào ra sà vào lòng Bằng Lăng. Bằng Lăng sung sướng ôm con, cô hôn vào đôi gò má phúng phính của con:
– Bé Na! Có ngoan với bà ngoại không con?
– Dạ có.
Bế con lên, Bằng Lăng đi vào nhà. Ông Bằng vui vẻ:
– Công ty mình dạo này ăn nên làm ra rồi. Ba gom được một ít tiền, định ngày mai đi gặp Duy Thái trả nợ à! Dạo này con có gặp Duy Thái không?
Bằng Lăng lắc đầu:
– Anh Thái có cuộc sống của anh ấy, con gặp làm gì hả ba?
– Mình mắc nợ người ta mà con. Nếu nó cũng như em gái nó, ba mất công ty rồi còn đâu.
– Hình như anh ấy đã ra nước ngoài rồi ba ạ.
– Hồi đó, nếu ba biết Duy Thái là con trai của Thái Duy, ba... không ngăn cản con và nó yêu nhau.
– Ảnh cũng đâu có ý định chung sống với con đâu ba.
– Nhưng, cuộc hôn nhân của con bất hạnh, lòng ba cứ ray rứt mãi không thôi.
– Anh An cũng là người tốt vậy ba. Chẳng qua anh ấy hiểu lầm con hại bà nội anh ấy, nên bỏ con. Đó là số phận của con.
– Ba thấy nó cũng yêu bé Na.
– Con không có ý định trở lại đâu ba. Những gì đã qua, con muốn cho qua đi.
– Con còn trẻ, dù sao cũng nên tìm cho mình mái ấm.
Bằng Lăng mỉm cười hôn vào má con gái:
– Mái ấm của con là ở đây, ba mẹ và bé Na, tìm đâu nữa hả ba?
Ông Bằng lắc đầu, lòng người cha đau xót, bởi cuộc đời Bằng Lăng bất hạnh có bàn tay ông góp vào. Ông vẫn thầm mong Duy Thái hay Vũ An đến, nhưng tháng cứ rộng và ngày cứ dài, Bằng Lăng vẫn mãi đi về cô đơn riêng lẻ.
Màn hình tivi chuyển qua tin thời sự. Bằng Lăng trao bé Na cho ông Bằng.
– Bé Na! Con ngồi xem tivi với ông ngoại, không được quấy ông ngoại nghen con.
Vừa toan quay lưng, Bằng Lăng đứng lại vì bản tin cùng hình ảnh trên truyền hình.
"Sáng nay, ca sĩ Duy Thái từ Mỹ đã trở về nước sau hơn một năm ở nước ngoài. Anh cho biết chưa có ý định đi hát trở lại, tuy nhiên đối với những chương trình từ thiện, anh sẽ góp sức vào”.
Bản tin ngắn, nhưng lại âm vang trong lòng Bằng Lăng. Anh vẫn đẹp như ngày nào, song nét đẹp bây giờ có lẽ phong trần, chững chạc hơn. Bước đi nhanh vào phòng mình, Bằng Lăng cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng sự thật lòng cô tràn ngập sóng gió. Duy Thái đã trở về.
Duy Thái đứng tựa lưng vào một góc cột, vẫn chưa ai nhận ra anh, nên anh được tự do và thoải mái. Anh đã có cuộc sống thong dong từ một năm qua khi sang Mỹ, nhưng rồi nỗi nhớ ánh đèn sân khấu đã kéo anh quay về. Và cũng vì...
Bằng Lăng đang đứng đó, cô đang cười nói với một người. Hơn một năm rồi, anh mới gặp cô, xem vẻ cô đẹp hơn ngày xưa, một nét đẹp dịu dàng. Mái tóc đen huyền phủ xuống hai vai. Đã ra đời, thế mà cô vẫn yêu màu trắng giản dị.
Anh thích Bằng Lăng mặc màu trắng...
Cố nén tiếng thở dài, Duy Thái uống nốt phần rượu còn trong ly. Đêm nay là đêm giao thừa, lát nữa đây, pháo bông sẽ nổ trên bầu trời đêm.
Anh nhớ hồi đó, Bằng Lăng rất thích xem đốt pháo bông. Cô reo hò, nhảy nhót như trẻ con, vỗ tay thật lớn khi hoa pháo bông quay tròn như bánh xe, pháo thăng thiên rồi pháo bông quay tròn, pháo tung ra trăm ngàn vì sao, pháo xoè tung tăng như tuyết rơi...
Đang nói chuyện, Bằng Lăng có linh cảm như ai đó đang quan sát cô từ phía sau, Bằng Lăng vụt đưa mắt nhìn quanh. Cô cười khẽ, vì toàn những gương mặt xa lạ. Có bé cái lầm thôi, làm gì có Duy Thái ở đây. Bây giờ cũng như ngày xưa, anh đâu có đi tìm cô, anh vẫn là ánh sao xa cách cô vời vợi.
Ngày hôm qua, cô đến khách sạn anh ở để lại lời nhắn, cô muốn trả cho anh một tỉ, đó là những gì cô và cha làm việc cật lực để có tiền trả cho anh. Một tỉ, chỉ là một nhỏ trong số nợ anh cho cô mượn, dù ít hay nhiều, cô vẫn muốn trả cho anh. Người quản lý bảo anh bận và hãy để lời nhắn, nhưng rồi chẳng có một lời hồi ầm.
Lén ra ngoài đám đông cho dễ thở, Bằng Lăng đi dài dọc theo bờ sông, nơi mà hai giờ rưỡi đồng hồ nữa, pháo bông sẽ rơi xuống.
Có ai đó lại đi theo cô. Bằng Lăng hơi sợ, đi chậm lại, tiếng chân phía sau cũng chậm lại.
Bặm môi, Bằng Lăng đi nhanh hơn, tiếng chân đuổi theo cô nhanh hơn. Tức giận, Bàng Lăng chạy nhanh đi, ẩn mình vào chậu cây bằng lăng um tùm đang nở hoa tím. Bóng đen đi tới, ngơ ngác tìm kiếm.
Duy Thái! Suýt chút nữa Bằng Lăng kêu lên. Cô vội đưa tay bịt miệng, tim đập như muốn vỡ lồng ngực. Duy Thái đi theo cô, tại sao anh phải giấu mặt như thế chứ?
Oái...Một con gì đó nhảy vào người Bằng Lăng, cô hoảng sợ hét lên, nhảy ra ngoài.
– Thì ra em trốn anh à?
Duy Thái đi vượt qua, vụt quay lại. Bằng Lăng ấp úng:
– Em không nghĩ người đi theo em là anh.
– Chắc em nghĩ là tên lưu manh nào đó, phải không?
Bằng Lăng cúi đầu, lòng cô nửa sung sướng ngất ngây vì anh đi theo cô, và nửa cố kềm nén cảm xúc trong lòng mình. Cô lại ngước lên nhìn anh:
– Ngày hôm qua, anh có đọc tin nhắn em để lại không?
– Có.
Bằng Lăng muốn hỏi vì sao anh không điện thoại cho cô, nhưng rồi lại thôi.
Cô nói tránh:
– Anh cho em số tài khoản để em chuyển trả tiền vào đó. Tạm thời, em trả cho anh một tỉ.
– Số còn lại, bao giờ trả hết?
Cổ họng Bằng Lăng nghẹn lại.
– Anh cần tiền à?
– Khồng cần thiết lắm, anh định lấy số tiền đó làm của đi hỏi vợ.
– Đi hỏi vợ?
– Phải. Em trả nhanh, anh cưới vợ nhanh em trả chậm, anh lại bắt người ta đợi.
Bằng Lăng cười như mếu:
– Vậy em sẽ cố gắng!
– Em định đi đâu vậy? Xuống dưới kia phải không?
Duy Thái đổi giọng vui vẻ:
– Chỗ hồi đó anh và em xuống đó để xem bắn pháo bông không bị ai quấy rầy, vẫn còn nguyên, đi xuống đó nghen.
Không đợi cô đồng ý, anh tự nhiên nắm tay cô kéo đi:
– Sao tay em lạnh quá vậy Bằng Lăng?
– Lạnh à?
Buông tay cô, anh cỡi chiếc áo khoác trên người mình, choàng lên vai cô.
– Mặc tạm đi, không cảm lạnh đó. À, bé Na sao rồi?
– Dạ, biết nói đủ hết rồi anh ạ. Cũng hai tuổi rồi còn gì nữa.
– Nhanh quá nhỉ! Nhưng nhìn em mặc áo trắng, anh lại ngỡ như cô nữ sinh cấp hai của ngày nào.
Trống ngực Bằng Lăng đập loạn xạ.
Anh khen cô đấy ư? Nhưng cùng một lúc, Bằng Lăng tĩnh ngộ ngay. Anh chẳng vừa nói với cô, anh cần tiền cưới vợ. Một năm đi qua, nơi đất khách, đẹp trai và có tiền như anh, làm gì không có phụ nữ trẻ đẹp và giàu có đeo đuổi ý nghĩ này khiến tim Bằng Lăng đau nhói. Đã hơn một lần anh bỏ cô, hãy tỉnh lại đi Bằng Lăng! Đối với ai, anh lại không tử tê ân cần.
Đi chậm lại và toan rụt tay lại, nhưng dường như biết ý nghĩ của cô, Duy Thái nắm chặt tay cô.
– Sắp đến nơi rồi!
Anh kéo tay cô đi lần xuống những bác thang. Trời khá tối, sợ cô ngã, anh ôm qua vai cô.
– Cẩn thận nghen!
Mùi nước hoa thoang thoảng như thuở nào, bao nhiêu năm anh vẫn sử dụng một mùi nước hoa quen thuộc. Bằng Lăng cố đè nén cảm xúc trong lòng mình xuống. Và rồi, anh kéo cô ngồi xuống bậc thang cuối cùng.
– Còn lạnh lắm không?
– Dạ.... cũng không lạnh lắm. Anh Thái, hay anh cho em số tài khoản của anh nghen?
– Em có mang điện thoại theo không?
– Dạ có.
– Đưa cho anh!
Duy Thái bấm số tài khoản của mình vào đó, xong đưa cho Bằng Lăng. Anh nhìn bâng quơ lên nền trời đêm, nơi có những vì sao mọc lấp lánh.
– Em thích sao nào, Bằng Lăng?
Bằng Lăng bối rối, lâu lắm rồi cô lại rơi vào cảm xúc ngày xưa, khi ngồi bên anh. Cô dè dặt:
– Anh Thái... về nước rồi chừng nào đi nữa?
– Cũng còn tùy, xem người đó có chịu làm vợ anh không. Nếu không, anh ở lại làm gì.
– Thì anh vẫn đi hát như ngày xưa vậy.
– Ngày xưa Bá Nha đàn, có tri âm Tử Kỳ nghe. Ngày nay anh hát, anh muốn như Bá Nha vây, mỗi Tử Kỳ nghe thôi.
– Anh yêu cô ấy lắm hả?
– Nhất trên đời. Nhắm mắt lại, anh vẫn hình dung được gương mặt yêu kiều của cô ấy. Anh về nước vì cô ấy đấy.
Bằng Lăng lặng im, hai tay đan vào nhau. Mỗi lời nói của anh, sao cứ khiến tim cô đau nhói, thật tàn nhẫn, vậy mà anh vẫn thản nhiên như không.
– Sao em không hỏi anh nữa, Bằng Lăng?
– Em cầu mong anh hạnh phúc.
– Nhã Thùy nói với anh, em có vào trại giam thăm cô ấy. Thật đáng buồn, đứa bé chết trong bụng mẹ nó. Cuộc đời anh có ba người phụ nữ mà anh yêu quý nhất đời, đó là mẹ nuôi, Nhã Thùy và cô ấy. Bây giờ Nhã Thùy đang thi hành án, anh cảm thấy đau lòng khi gặp nó.
– Nếu cải tạo tốt, Nhã Thùy sẽ được về sớm mà anh.
– Anh cũng mong như thế.
Bụp... Bụp... những tiếng nổ bụp bụp và vồ số hình ảnh trong bầu trời đêm, làm sáng chói cả vùng sông nước. Mặt nước sống trở nên huyền ảo. Tiếng reo hò vang dội, giờ giao thừa đã đến.
– Đẹp quá!
Bằng Lăng say sưa ngắm, hai tay cô chắp lên ngực. Pháo bông nở thành đủ màu sắc và rơi xuống, cô không thấy Duy Thái đang nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng ấm áp. Anh muốn hôn lên gương mặt đẹp như thiên thần của cô.
– Bằng Lăng này? Em yên trẻ con, làm mẹ của đứa con hai tuổi rồi, còn mê xem pháo bông, đến quên cả anh vậy.
Bằng Lăng đỏ mặt:
– Anh không thấy pháo bông rất đẹp à?
– Có ai nói dù cái gì đẹp mấy vẫn không bằng đôi mắt em không?
Bằng Lăng ngỡ ngàng cứ ngẩn người ra nhìn Duy Thái. Anh cười:
– Anh thấy cả pháo hoa nở trong đôi mắt em nữa, đẹp tuyệt!
Hai bàn tay anh chợt áp vào má Bằng Lăng, rồi từ từ anh cúi xuống, đáp nhẹ cánh môi nồng ấm lên đôi mắt đang rung động. Những sợi lông mi dày cong khẽ lay động đầy ngỡ ngàng cảm xúc.
– Anh Thái!
– Đừng nói lời từ chối anh nghen. Em vẫn là cô bé ngốc nghếch sao vậy?
Anh nói là anh yêu và muốn lấy người anh yêu làm vợ mà.
– Em...
– Suỵt! Ôm cổ anh đi!
Không hiểu sao, Bằng Lăng ngập ngừng rồi vòng tay ôm qua cổ Thái.
– Anh... yêu em?
– Yêu cô bé ngốc nghếch này nè.
– Anh Thái!
Bằng Lăng bật khóc:
– Em đã làm mẹ, đâu còn là cô gái trong trắng ngây thơ ngày nào.
– Đối với anh, chuyện đó không quan trọng, mà quan trọng trong trái tim em có anh hay không.
– Có, vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Duy Thái sung sướng ghì chặt Bằng Lăng hơn nữa vào mình, môi anh say đắm tìm môi cô...
– Chết! Anh quên mất rồi Bằng Lăng.
– Gì vậy anh?
– Có lẽ đến phiên anh hát.
– Vậy thì mau đi anh! Em trả áo cho anh nè.
– Không, em cứ mặc dù muộn nhưng anh cần làm việc này đã.
– Gì?
Duy Thái đưa tay vào túi áo.
– Em nhắm mắt lại đi!
Không biết Duy Thái sẽ làm gì, tuy nhiên Bằng Lăng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cô nghe bàn tay mình được nâng lên và...
– Em mở mắt ra được rồi.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay Bằng Lăng. Cô sung sướng đến lịm người.
– Em rất hạnh phúc.
– Chúng mình đi thôi!
Duy Thái kéo Bằng Lăng chạy lúp xúp, hai người lẽ vào đám đông, anh còn kéo cô lên bục sân khấu.
– Hát với anh nhé!
Bên dưới, những đôi mắt mở to đổ dồn lên sân khấu. Duy Thái nghiêng mình:
– Đây là tình yêu tôi vừa tìm thấy. Chúng tôi xin hát song ca.
Duy Thái cất lời trước, anh còn lấy cây đàn ôm ra sân khấu, vừa đàn vừa hát, vừa nhìn Bằng Lăng say đắm.
"Vì yêu em, anh như say Vì yêu em, anh như mơ Mơ giấc mơ ngày mai Tình yêu cho ta bên nhau Trọn đời bên nhau..." Cả một khoảng rừng người lớn như nín thở và vụt òa vỡ sau bài hát của Duy Thái.
– Bis bis... Nữa đi, Duy Thái!
Bằng Lăng có cảm giác như không gian sắp vỡ tung khi hàng ngàn người vỗ tay reo hò, họ la hét gọi tên Duy Thái. Anh vẫn nắm tay Bằng Lăng kéo tới trước, vẫy tay chào khán giả.
– Xin cảm ơn, tất cả còn dành cho Duy Thái một cảm tình nồng hậu, và cũng xin giới thiệu, đây sẽ là người bạn đời của Duy Thái.
– Hoan hô!
Nhạc nổi lên dồn dập. Duy Thái lại hát, lúc này, dường như anh chỉ hát cho riêng Bằng Lăng...
– Mẹ ơi! Ba đến!
Bé Na mặc chiếc đầm trắng xinh xắn trông thật mũm mĩm. Nó gọi to Bằng Lăng. Bằng Lăng vẫn ngồi yên trên ghế xích đu. Mấy ngày qua, có lẽ Vũ An cũng rõ, cô đã nhận lời cầu hôn của Duy Thái, cô trở lại với mối tình đầu, duyên nợ giữa cô và anh chi như thế mà thôi.
Bé Na được Vũ An nhấc bổng lên, nó sung sướng ôm cổ anh.
– Hôm nay, ba cũng đẹp nữa. Cha con mình cùng đẹp hả ba?
– Ừ!
Bằng Lăng quay đi để không nhìn cảnh cha và con ấy. Trái tim của cô bây giờ nguội lạnh, làm sao cô có thể tha thứ cho anh, khi anh từng phản bội cô.
– Bé Na! Con vào với bà ngoại, ba nói chuyện với mẹ một chút nhé.
– Dạ.
Bé Na ngoan ngoãn chạy đi. Vũ An ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bằng Lăng, anh nhìn cô sâu lắng:
– Em sẽ kết hôn với Duy Thái?
– Vâng!
– Vậy thì anh chúc em hạnh phúc.
– Em cám ơn anh.
Giọng Vũ An thật khẽ:
– Đúng là lỗi lầm của anh không đáng được em tha thứ.
– Không, em đã tha thứ cho anh. Có thể quãng thời gian làm vợ anh, là quãng đời đẹp nhất và cũng buồn nhất của em.
Vũ An cúi đầu, tim anh đau nhói. Bao giờ thì anh vẫn là gã đàn ông vụng về, tự đánh mất hạnh phúc, ông trời đã trừng phạt anh.
Vũ An ra về trong đau đớn, mãi mãi anh đã mất Bằng Lăng. Nhắm mắt lại, anh thấy gương mặt đầy hạnh phúc của cô, một gương mặt mà đã rất lâu, anh mới thấy tươi tắn lên.
Em biết không Bằng Lăng? Dù anh đã chung sống với Nhã Thùy, nhưng em vẫn là người phụ nữ mà anh yêu thương nhất đời. Mất em rồi, anh mới hiểu, không ai có thể thay thế được em.
Hai người đã đám cưới, nhưng Duy Thái vẫn muốn kéo Bằng Lăng đi phố với anh.
– Anh là chàng ca sĩ mới ra lò, còn em là cô ngố chợt thấy rung động và phải lòng chàng ca sĩ mới, nghe Bằng Lăng.
Bằng Lăng lườm Duy Thái một cái, tình yêu biến chàng trai xấp xỉ tuổi ba mươi mà cứ như con nít vậy.
Duy Thái cười toe toét:
– Em mà nhìn anh kiểu này, anh sẽ hôn em trên đường phố.
– Này! Cấm! Muốn người ta chú ý và phát hiện ra anh à?
Duy Thái kéo cái mũ trên đầu cho hơi sâu xuống trán.
– Em yên tâm! Anh đội cái mũ này, không ai nhận ra anh đâu. Mũ này đẹp không?
Bằng Lăng vờ chê bai:
– Em thấy rất xấu.
– Còn em, mặc chiếc áo này luộm thuộm như cô bé nhà quê lên tỉnh vậy.
– Chê em hả?
– Đâu có, anh yêu em.
Bằng Lăng bật cười đi sát vào Duy Thái, hai người tay trong tay, đầm ấm vui vẻ. Trời đêm nay lạnh, trong veo một màu xanh thẫm, không một áng mây. Con trăng lưỡi liềm mỏng như lá lúa in rõ trên bầu trời đen.
– Em mỏi chân chưa, hay là mình về nhà nghen?
Bằng Lăng đùa:
– Nhà anh hay nhà em vậy?
– Nhà của chúng mình. Anh nhớ hồi em sinh bé Na, thay vì mẹ bồng cháu, nhưng anh lại là người đầu tiên bồng nó.
– Cho nên nó mến anh, em mừng vì điều này.
– Tối nay mình nói chuyện... xưa thôi nhé.
Bằng Lăng nhún vai, cô cô cảm giác thật hồi hộp của cô dâu về nhà chồng, cô muốn chia sẽ cảm giác đó với anh. Có lẽ anh cũng như cô mà thôi.
Hai người vế đến nhà, Duy Thái mở cửa, anh cởi áo ngoài máng lên móc.
Bằng Lăng làm theo anh, xong cô đi vào phòng khách, ngồi xuống nói bâng quơ.
– Mỏi chân ghê!
– Anh bóp chân cho.
Anh ngồi xuống bên cô, nâng bàn chân cô để lên chân anh, bóp nhè nhẹ dọc theo bàn chân, đôi chân thon dài trắng mịn. Anh chợt cúi xuống hôn nhẹ lên chân cô. Bằng Lăng thẹn thùng:
– Đừng anh!
Giọng Duy Thái thật dịu dàng:
– Anh yêu tất cả những gì về em. Chúng mình đã bỏ lãng phí một thời xuân sắc quý báu, phải không em?
Bàn tay anh lần lên cổ cô, mơn man đôi má mịn màng. Bằng Lăng xúc động khép mắt lại.
– Em yêu anh.
Tiếng của Bằng Lăng nhẹ như hơi thở, song đủ rung động con tim rạt rào tình yêu.
Anh ôm lấy cô và đi tìm môi cô. Nụ hôn cho nhau say đắm, như để xua tan đi hết những nỗi đớn đau trong nhiều năm qua. Hương vị nụ hôn dịu ngọt pha lẫn vị mặn của nước mắt, Duy Thái sờ tay lên má cô.
– Tại sao em khóc, Bằng Lăng?
– Em quá hạnh phúc. Em cứ nghĩ là cả đời này, em mất anh.
– Vậy thì ôm cho chặt đi!
Bảo như thế, nhưng chính anh đứng lên, và nhấc bổng cô lên đôi cánh tay mạnh mẽ của anh, bước chân anh đi chầm chậm vào căn phòng tân hôn của họ, mỗi bước chân là nụ hôn. Bằng Lăng hôn lại anh không kém phân cuồng nhiệt, hôn nhau như chưa bao giờ cách xa nhau, chưa bao giờ có thương đau, nhưng năm tháng đau khổ lùi vào dĩ vãng...
Bằng Lăng trở người trên giường, cô đưa tay tìm Thái. Chỗ nằm của anh trống không. Cô vùng ngồi dậy ánh sáng một ngày mới xuyên lấp lánh qua cánh rèm xanh. Bằng Lăng nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn lên chỗ nằm cạnh cô, nhìn lên cơ thể mình. Cô mỉm cười:
– Bằng Lăng ơi! Em dậy chưa?
Thái rón rén đẩy cửa vào. Bằng Lăng vờ nằm xuống nhắm mắt lại.
– Em chưa dậy đâu.
– Vậy à! Mau dậy đi cô vợ cưng của anh. Xem anh làm thức ăn sáng cho em nè, có cả cà phê nữa, tuyệt vời chưa?
– Vừa nói, Duy Thái vừa cọ nhẹ ngón tay vào lòng bàn chân Bằng Lăng.
– Chưa dậy mà lại trả lời anh được hả?
Bằng Lăng bật cười, co chân lại:
– Anh Thái này! Em muốn nói là sáng nào cũng như sáng nào, anh cũng đánh thức em bằng nụ hôn nghen.
– Và cả tiếng hát nữa chứ!
Bằng Lăng nằm gọn trong lòng Thái, cô say đắm nhìn anh. Anh khe khẽ cất giọng hát, bài hát tình yêu vừa tìm thấy.
"Và rồi ta tìm thấy nhau Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ Khi lần đầu chúng ta hôn nhau Chiếc hôn em trao cho anh lân đầu tiên nó là tình yêu của anh và em”.
Hết