Editor: May
Trên thế giới này người đối với cô tàn nhẫn nhất, cũng là người đối tốt với cô nhất trên thế giới, cũng là người lừa cô xoay quanh trên thế giới này.
Anh rõ ràng quan tâm cô hơn bất cứ ai trên thế giới này, nhưng vì sao... vì sao, anh lại muốn ra tay tàn nhẫn cự tuyệt cô, tổn thương cô một lần lại một lần chứ?
Tống Thanh Xuân bỗng nhiên nghĩ đến, sau khi cô phát hiện hộp quà rơi xuống nước trong đêm giao thừa ở trong nhà anh, đã đi xí nghiệp Tô thị tìm anh hỏi một câu.
“Có phải anh đang lo lắng do dự điều gì đúng không? Hoặc là, có phải anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào không?”
Lúc đó, cô là thật rất chắc chắn anh nhất định có bí mật không thể nói cho ai biết, mới sẽ rõ ràng thích cô, lại vẫn muốn giả vờ bộ dáng không thích cô.
Nhưng mà, chắc chắn của cô, rất nhanh liền bị thế thân của anh đánh nát.
Từ sau đó, chắc chắn này liền giống như là hoa héo tàn, cũng không còn cành lá rậm rạp nào nữa.
Nhưng mà hiện tại... Hiện tại, những cúc áo này, rồi ngày hôm qua anh phấn đấu quên mình nhảy lầu, anh xả thân cứu giúp vào lúc cuối cùng... Đều nói cho cô biết, trực giác ban đầu của cô, là phán đoán đúng nhất... Phía sau vẻ lạnh nhạt của Tô Chi Niệm, giấu một bí mật.
-- Một bí mật khiến cho anh rõ ràng yêu cô, lại không thể đi yêu.
-
Xế chiều hôm đó, chuyên gia tới phòng bệnh làm một kiểm tra toàn diện cho Tô Chi Niệm vẫn còn chìm trong hôn mê, sau đó xác định hai phương án phẫu thuật, sau khi thảo luận với mẹ Tô và Tống Thanh Xuân, quyết định dùng phương án cẩn thận đầu tiên.
Phẫu thuật thành công, sẽ quyết định Tô Chi Niệm có thể tìm được đường sống trong chỗ chết hay không.
Tuy rằng những bác sĩ này đều là tinh anh nhất cả nước, nhưng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào đều có nguy hiểm nhất định, cho nên, lúc thời gian cách cuộc phẫu thuật tám giờ càng ngày càng gần, tâm tình của hai người Tống Thanh Xuân và mẹ Tô liền trở nên càng lúc càng không bình tĩnh.
Sáu giờ đồng hồ, bác sĩ trưởng lại tới phòng cho bệnh nặng quan sát Tô Chi Niệm một lát.
Bảy giờ, phòng phẫu thuật bắt đầu công tác chuẩn bị.
7:30, Tô Chi Niệm được người đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mẹ Tô theo sau xe đẩy, chân mềm nhũn nhiều lần suýt nữa té ngã trên đất, Tống Thanh Xuân cũng khẩn trương bất an, toàn bộ đều dựa vào nghị lực của mình, dìu đỡ cô đi đến cửa phòng giải phẫu.
Bảy giờ năm mươi, cửa phòng giải phẫu đóng mạnh lại, qua khoảng nửa phút, ba chữ “Đang phẫu thuật” trên cửa sáng lên.
Tống Thanh Xuân dìu đỡ mẹ Tô ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó hai người rất ăn ý đồng thời quay đầu, dán mắt vào cửa phẫu thuật đóng kín, bọn họ ai cũng không có trò chuyện với ai, ở trong một mảnh không khí yên tĩnh nghiêm túc, bắt đầu chờ đợi lâu dài và hành hạ.
Trước khi bác sĩ trưởng vào trong, nói phẫu thuật thuận lợi thì hai tiếng liền có thể hoàn thành, nếu như sau hai tiếng, phẫu thuật không có kết thúc, nói rõ tình huống có thể sẽ có chút phiền toái.
Cho nên, hai tiếng đầu, tuy rằng đáy lòng của Tống Thanh Xuân và mẹ Tô đều rất thấp thỏm, nhưng thoạt nhìn lại vẫn tương đối bảo trì bình thản.
Nhưng mà, chờ đến khi mười giờ, ba chữ “Đang phẫu thuật” trên phòng phẫu thuật vẫn luôn không có bất kỳ ý tứ muốn tắt đi, trong phút chốc thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, mỗi một phút, mỗi một giây tiếp theo, đều trở nên đặc biệt chậm chạp, Tống Thanh Xuân và mẹ Tô trầm mặc không tiếng động chịu đựng hai tiếng bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa.
Mẹ Tô dễ kích động trước tiên, vào lúc 10:10, bà bắt đầu kích động lên, mới bắt đầu cách mỗi một phút hỏi Tống Thanh Xuân một câu “Sao phẫu thuật còn chưa kết thúc”, đến mười giờ mười lăm phút, liền gần như là mỗi cách mười giây liền sẽ hỏi một câu.