Editor: May
Bởi vì cái cúc áo kia được cô đeo trên cổ, lúc kéo ra có chút khó khăn, Tống Thanh Xuân trực tiếp kéo đứt dây đỏ, cầm cúc áo, để bên cạnh với mười một cái cúc áo trong túi trong suốt kia.
Màu sắc giống y như nhau, kiểu dáng giống y như nhau, chế tác giống y như nhau, ngay cả hoa văn phía trên cũng là giống y như nhau...
Tống Thanh Xuân cảm giác trái tim mình giống như là bị người nào đó hung hăng bắt lấy, bỗng chốc liền không nhảy lên nổi.
Vẻ mặt cô trở nên hơi cứng đờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm những cúc áo kia rất lâu, con ngươi đen bóng nhẹ nhàng chuyển động, sau đó cả người liền lảo đảo về sau hai bước, dựa vào trên tủ âm tường phía sau.
Hóa ra... những chuyện Trình Thanh Thông nói với cô vào đêm đó, là thật... Ban đầu vào lúc mạng của cô và Tần Dĩ Nam treo lơ lửng, người xuất hiện ở chỗ ấy, cứu cô và Tần Dĩ Nam, là anh...
Nói như vậy, lúc trước anh té xỉu ở trước mặt cô, vết sẹo thấy mà giật mình mà cô đã nhìn thấy ở trên bụng anh, thật sự là nhận được bởi vì cô sao!
Thân thể Tống Thanh Xuân bắt đầu không khống chế được liền run rẩy lên.
Ngày đó Trình Thanh Thông nói với cô rất nhiều rất nhiều, cô ấy nói kia một dao đâm anh đặc biệt nghiêm trọng, tròn ba tháng sau anh mới tỉnh lại, thậm chí trong lúc đó, có rất nhiều lần đều suýt nữa rời khỏi nhân thế... Cô ấy còn nói, một mạng mạng lớn phúc lớn mạng của Tô Chi Niệm là nhặt về... Trước khi anh lâm vào hôn mê, cố ý dặn dò Trình Thanh Thông, không được nói cho cô biết chân tướng, sợ là cô sẽ hổ thẹn cả đời, trôi qua không tốt...
Trái tim ở trong chớp mắt này, giống như là nhận được kích thích sắc bén nào đó, hung hăng run cầm cập hai cái, kích thích hô hấp cô cũng cứng lại theo
Từ sau đêm Trình Thanh Thông tới tìm cô, cô gần như mỗi ngày đều sẽ nghĩ đến những lời nói của cô ấy, nhưng cô vẫn là nói với chính mình, đó không phải là thật, đều không phải là thật, Tô Chi Niệm hoàn toàn không thích cô, cô muốn tin tưởng những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Thật ra đáy lòng cô hiểu rõ, là chính cô yếu đuối, cô sợ chịu tổn thương, mới sẽ theo bản năng bắt đầu lựa chọn trốn tránh, bắt đầu thôi miên chính mình, thậm chí cô còn kéo số điện thoại của Trình Thanh Thông vào sổ đen, cô cho rằng chính mình mắt không thấy, tai không nghe, tâm sẽ tịnh.
Nhưng mà, cô giống như là một con đà điểu, rúc bản thân mình vào tỏng vỏ bảo vệ cứng rắn, dùng phương thức ngốc nhất vụng về bảo vệ chính mình lâu như vậy, cô cho rằng kiên trì, kiên trì đến khi anh đi, kiên trì đến khi cô gả cho Tần Dĩ Nam, cô liền sẽ không bị tổn thương nữa.
Nhưng, những cúc áo này, khiến cho cô cũng không có cách nào lừa mình dối người, thôi miên chính mình nữa.
Tô Chi Niệm không chỉ cứu mạng cô rất nhiều lần, còn vì cô suýt nữa mất mạng hai lần.
Người khác tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ là phúc lớn mạng lớn, có lẽ là mệnh không đáng chết, có lẽ là trời cao rủ lòng thương xót...
Nhưng Tống Thanh Xuân cô, mỗi một lần sở dĩ đều thoát chết nhiều lần, là vì cô có một Tô Chi Niệm.
Là anh, dùng mạng của mình, bảo vệ mạng của cô một lần lại một lần!
Anh nói cô chỉ là một thế thân, nhưng một thế thân như vậy, có đến mức khiến cho anh liều chết bảo vệ như vậy sao?
Ngày hôm qua, anh nhún người nhảy một cái như thế, hoàn toàn là bất chấp sống chết, không cần hồi báo, không oán không hối...
Dù cô ngu xuẩn hơn nữa, đần hơn nữa, cũng biết, một người bằng lòng chết vì một người khác, đại biểu cái gì.
Tống Thanh Xuân nắm cúc áo, thân thể hư nhược cũng không chịu được nữa liền theo tủ âm tường, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
Trên thế giới này người đối với cô tàn nhẫn nhất, cũng là người đối tốt với cô nhất trên thế giới, cũng là người lừa cô xoay quanh trên thế giới này.