Editor: May
Thật ra Tống Thanh Xuân cũng rất lo lắng, nhưng cô thấy mẹ Tô đã kinh hoảng như vậy, nếu như cô cũng kinh hoảng, hai người tuyệt đối sẽ hỏng mất, cho nên cô nỗ lực ổn định hơi thở, tìm một cái lại một cái lý do thoái thác an ủi mẹ Tô, cũng thuận tiện tự mình an ủi.
“Dì Tô, dì đừng sốt ruột, có lẽ là phẫu thuật bắt đầu muộn một chút.”
“Dì Tô, có thể hiện nay phẫu thuật đã kết thúc, Tô Chi Niệm lập tức liền có thể ra ngoài.”
“Dì Tô...”
Lúc mười giờ hai mươi lăm phút, trong lòng bàn tay của Tống Thanh Xuân đều toát ra mồ hôi, cô vì làm dịu tâm tình sốt sắng của mình, đứng lên, bắt đầu không ngừng đi lại dọc theo hành lang.
“Dì Tô...”
“Dì Tô...”
Trong hành lang yên tĩnh, quanh quẩn lời nói của Tống Thanh Xuân và mẹ Tô, cô một lời tôi một câu.
Lúc mười giờ ba mươi lăm phút, tiếng nói kiếm cớ của Tống Thanh Xuân bắt đầu run rẩy.
Lúc mười giờ bốn mươi lăm phút, chân Tống Thanh Xuân mềm đến không đi đường được, cô tựa vào trên vách tường đối diện mẹ Tô.
Lúc mười giờ năm mươi phút, mẹ Tô bắt đầu nhỏ giọng nức nở lên, ở trong tiếng khóc của mẹ Tô, hô hấp của Tống Thanh Xuân liền trở nên dồn dập lên theo.
Lúc mười một giờ, tiếng khóc của mẹ Tô càng lúc càng lớn, hốc mắt của Tống Thanh Xuân cũng ửng đỏ lên.
Mười một giờ hai mươi, mẹ Tô đã hoàn toàn sụp đổ, nhiều lần suýt nữa khóc hôn mê bất tỉnh, tâm lý Tống Thanh Xuân đã chịu đựng đến cực hạn, vào lúc cô cảm thấy chính mình sắp chống đỡ không nổi nữa, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, cửa lớn phòng phẫu thuật được chậm rãi kéo ra.
Vừa rồi mẹ Tô còn khóc thở không ra hơi, không biết khí lực tới từ nơi nào, đột nhiên liền đứng lên, xông về phía bác sĩ trưởng đi ra từ bên trong: “A Niệm nó thế nào rồi? A Niệm nó còn vẫn ổn chứ?”
Tống Thanh Xuân muốn đứng thẳng người vội vàng đi theo, nhưng cô phát hiện, từ trên xuống dưới khắp toàn thân của mình đều là một mảnh vô lực, hoàn toàn không có cách gì nhúc nhích, hơn nữa trên lưng phía sau, ướt sũng, toàn bộ đều là mồ hôi.
Bác sĩ trưởng tháo khẩu trang xuống, tập trung cao độ phẫu thuật dài đến ba tiếng, khiến cho ông thoạt nhìn rất là mệt mỏi: “Tô tiên sinh phẫu thuật rất thành công, nhưng còn cần quan sát cẩn thận hai mươi bốn tiếng, nếu như an toàn vượt qua hai mươi bốn tiếng này, Tô tiên sinh liền sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa.”
Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng thẳng người, cô còn chưa cất bước, mẹ Tô đứng ở trước mặt bác sĩ trưởng đột nhiên trước mắt tối om, liền ngất đi, may mắn bác sĩ trưởng cách gần đó, đúng lúc đỡ mẹ Tô, sau đó dưới sự giúp đỡ của y tá, đưa mẹ Tô đi phòng bệnh, sau khi kiểm tra, ghim tiêm truyền một bình.
Trước tiên Tống Thanh Xuân chờ đến sau khi tình huống bên mẹ Tô ổn định rồi, mới đi đến phòng bệnh của Tô Chi Niệm.
Trên thân anh cắm đầy các loại ống, bên cạnh đặt rất nhiều dụng cụ giám sát, trên mu bàn tay ghim lỗ kim mới, vừa treo tiêm truyền lên, chỉ mới truyền 1% nước thuốc.
Mẹ Tô chỉ là hai ngày này không có nghỉ ngơi tốt, cộng thêm tâm lực lao lực quá độ, xuất hiện hiện tượng đường máu thấp, có y tá canh giữ, không có gì đáng ngại, Tống Thanh Xuân liền dời một cái ghế, hết sức chuyên chú trông coi Tô Chi Niệm.
Lúc trời sắp sáng, mẹ Tô tỉnh lại, người cũng lên tinh thần hơn rất nhiều, tới phòng bệnh của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân đã không nghỉ ngơi hai ngày hai đêm, mẹ Tô nói bà tới trông giữ, để cho cô về nhà nghỉ ngơi, trước khi Tô Chi Niệm không có thoát khỏi nguy hiểm, Tống Thanh Xuân quả thực không yên tâm, không rời đi, trực tiếp nằm ở trên ghế sô pha bên cạnh phòng bệnh Tô Chi Niệm nghỉ ngơi.