Meg cảm thấy hơi thở cô nghẹn lại trong ngực khi cô lặng người nhìn chằm chặp xuống họng súng. Hàng nghìn ý nghĩ điên cuồng lướt qua đầu óc cô, không cái nào nấn ná đủ lâu để nắm bắt được, trừ một điều: cô sẽ không bao giờ gặp lại Steve nữa.
Đôi mắt xanh dương nhìn lên đôi mắt đen của Lang. Anh ta không có vẻ như định giết cô.
Anh ta hất đầu ra cửa trước và ra hiệu anh ta muốn cô đi ra ngoài. “Tôi nói đi thôi” anh ta nói “Ngay bây giờ”
Cô lưỡng lự “Chúng ta không thể...?”
Anh ta nắm chặt tay cô và đẩy cô về trước. Cô cảm thấy sự hiện diện của khẩu sung, thậm chí dù cô không cảm thấy nó ấn vào lưng mình. Cô nhận thấy anh ta nhìn quanh hết bên này bên kia như thể anh ta đang chờ đồng bọn.
Có lẽ những mật vụ phía kẻ thù sẽ bắn anh ta. Nhưng không có vẻ thế. Nếu họ nghe thấy điều anh ta đã nói, vì thiết bị gây nhiễu hình như đã được tắt đi lúc cuối, họ sẽ chờ ở bên ngoài để anh ta giao cô cho họ. Họ sẽ trả tiền cho anh ta sao? Dĩ nhiên là thế. Họ giữ cô làm con tin và dùng cô để thương lượng với Steve về Ahmed. Cô thấy phát ốm.
“Này!” anh ta gọi khi họ tới sân trước “Làm một cuộc trao đổi nào, các chàng trai. Tôi đang để mình chen ngang vào vụ này!”
“Anh là kẻ phản bội” Meg giận dữ kêu lên
“Ngừng cuộc chiến” anh ta bình tĩnh nói “Thế nào!”
“Chúng tôi đã nghe thấy rồi” một giọng nói rõ ràng có nhấn trọng âm trả lời “Anh muốn đổi bao nhiêu cho người đàn bà đó?”
Lang quay về hướng giọng nói “Để tôi đi qua đó và chúng ta sẽ bàn bạc. Không được bắn”
“Được thôi.”
Một hình dáng lờ mờ xuất hiện. Lang ước lượng khoảng cách từ chiếc xe tới chỗ người đàn ông và bắt đầu bước đến khoảng giữa chúng cùng Meg.
“Giữ bình tĩnh” anh ta bất ngờ nói “Vì Chúa, đừng có loạng quạng lúc này.”
“Tôi không phải kiểu người thích la hét” cô thầm thì. “Nhưng tôi sẽ không khoanh tay để anh giao tôi cho những người đó”.
“Tốt. Ờ, đừng có phản ứng lại cho đến khi tôi bảo cô, được chứ? Tôi thích vẫn còn thở hơn là có thêm mấy lỗ trên ngực” Anh ta ngẩng đầu lên và nhanh nhẹn dẫn cô đi tới trước, bắt đầu đổi hướng gần như khó nhận thấy khi chiếc xe ở trong tầm chạy “Chờ đã! Dừng ở đó” giọng kia kêu lên.
Lang vùng chạy, kéo Meg cùng anh ta. Cử động đột ngột đó làm hai gã đàn ông vừa hiện ra giật mình. Những khẩu súng giơ lên và Lang rên rỉ.
“Dửng lại!” giọng nói có nhấn trọng âm cảnh báo cục cằn. “Đừng cố chui vào xe!”
Lang dừng lại cạnh chiếc xe màu xanh thẫm của mình với bàn tay cầm súng để trên tay nắm cửa và hất đầu lên. Gió thổi mái tóc đen xoã quanh khuôn mặt anh ta. “Sao không?” Anh ta gọi với lại “Đây là một đêm tuyệt vời để chạy đua!”
“Anh định làm gì?”
“Tôi nghĩ điều đó rõ ràng mà” anh ta trả lời “Tôi sẽ đi”
“Anh đã đồng ý trao đổi!” Để cô gái đi và anh có thể tự do”
“Thử xem.”
Anh ta đẩy Meg vào trong xe và khóa cửa từ phía ghế hành khách. Anh ta nhảy vào chỗ ngồi bên kia và khởi động xe. Sau khi liếc mắt vào gương chiếu hậu, anh ta gài số, và bắn về phía hai gã đàn ông đang trong tầm ngắm. Những phát súng bắn vào không khí, nhưng anh ta thậm chí không chậm lại.
Meg cảm thấy phát ốm. Cô rúc vào cửa xe, điên cuồng tự hỏi liệu với tốc độ này cô có chết nếu cố tự chủ và nhảy ra ngoài không. Các hành động của Lang thêm gây hoang mang cho cô khi từng phút trôi qua. Phải chăng anh ta đang muốn tìm kiếm một cái giá cao hơn?
“Đừng ngốc nghếch” Lang cộc lốc nói. Anh ta không nhìn cô, nhưng anh ta biết rõ cô đang suy tính gì.
“Cô sẽ bị giết ngay lập tức”
“Tại sao?” cô rên lên “Tại sao?”
“Cô sẽ tìm ra thôi. Hãy là một cô gái ngoan và ngồi yên đó. Cô sẽ không bị thương tổn gì. Tôi hứa.”
“Steve sẽ giết anh.” cô nói lạnh lùng.
Lông mày anh ta nhếch lên “Có thể lắm.” anh ta thì thầm “Anh ta sẽ phải chờ đúng đường. Nó là tất cả thứ tôi có thể nghĩ đến vào lúc bất ngờ không dự tính trước này.” Anh ta liếc nhìn gương chiếu hậu và lẩm bẩm gì đó về một lực lượng kiểu như NATO đang theo sau, trong một đám lộn xộn những đặc vụ quốc tế.
“Họ đang truy đuổi anh sao?” Cô mỉm cười hân hoan “Tôi hy vọng họ sẽ bắn bể lốp xe anh và bắt cóc anh rồi bán vào trại nô lệ!”
Anh ta cười thầm với sự thỏa mãn hoàn toàn, liếc nhìn cô “Cô có chắc muốn đính hôn với Ryker không? Tôi trẻ hơn anh ta hai tuổi và tôi có một bà cô sẽ chiều cô như một đứa trẻ”
“Bà ấy sẽ rất xấu hổ vì anh khi anh kết thúc trong tù, đồ phản bội!” cô buộc tội.
Anh ta lắc đầu “Ồ, ồ. Cúi đầu, cưng.”
“Cái g...?”
Anh ta ấn cô xuống và né tránh khi một viên đạn xiên qua kính chắn gió, làm kính vỡ tung toé lên ghế trước, rơi cả lên vạt áo Meg.
“Ôi, Chúa ơi!” cô hét lên.
“Giữ đầu thấp.” anh ta sẵng giọng “Đừng hoảng lên.”
Viên đạn nữa rít qua. Cô giữ đầu mình cúi thấp, ký thác tinh thần cho anh ta khi những con đường vẫn vút qua.
“Phấn khích chứ hả?” anh ta hét về phía những tay súng và tiếng động cơ gầm rú. Đôi mắt đen long lanh khi anh ta lách vào đường cao tốc chỉ ngay trước đầu xe những kẻ theo đuôi. “Chúa ơi, tôi khoái làm mật vụ!”
Cô chằm chằm nhìn anh ta từ chỗ ẩn nấp trên sàn xe của mình như thể anh ta là một thằng điên.
Anh ta đang hát một ca khúc nền trong một chương trình ti vi cũ về gián điệp, cho xe chạy lắt léo trên đường cao tốc vắng vẻ khi thêm nhiều viên đạn rít qua.
“Tiếp đi, nào, chúng tôi đây!”
Anh ta đánh mạnh tay lái. Bánh xe xoay tròn trên vỉa hè, rít lên như nữ thần báo tử, và họ đột ngột lao vào làn đường đối diện băng qua dải phân cách. Những ánh đèn xanh loé lên và còi báo động rú lên.
“Cảnh sát!” cô hổn hển “Ôi, chàng trai! Tôi hy vọng họ sẽ trút đầy đạn vào anh! Tôi hy vọng họ sẽ đóng đầu anh lên một cột ăng ten sóng ngắn và ném phần còn lại cho chim ó! Tôi hy vọng...!”
Anh ta vồ lấy micrô trên chiếc đài hai chiều của mình “các anh có bắt được tín hiệu không? Họ đây này, các chàng trai. Tóm chúng đi!” anh ta nói vào micro.
Anh ta dừng xe và khi Meg ló lên ô cửa vỡ, chiếc xe cảnh sát có ba vạch đang bay qua dải phân cách và sau đó là sự chiếm giữ kinh hoàng của hai chiếc xe đuổi sát theo xe Meg và Lang.
“Rồi, chấp nhận đi.” anh ta nói, thở nặng nề khi anh ta quay sang cô, cười nhăn nhở “Thế này không kích động hơn xem mấy cái gameshow ngu ngốc trên TV à? Kinh hoàng, ớn lạnh, kích động!”
Cô cảm thấy phát ốm cả người. Cô định nói rồi đột ngột túm lấy tay nắm cửa. Anh ta ngay lập tức ấn lên nút mở khoá trên bộ điều khiển của tài xế. Meg nôn thốc ra mọi thứ cô đã ăn lúc sáng sớm hôm đó.
Lang đưa cho cô một chiếc khăn tay và cố tỏ vẻ hơi ăn năn khi cô ngả ra sau ghế chiếc xe cảnh sát khi tiếng la mắng của những tay đặc vụ phía thù địch bị bắt giam vọng đến chỗ họ.
“Họ phải đẩy anh vào khu biệt giam rồi ném chìa khóa đi.” viên trung úy cảnh sát trẻ măng nói với Lang khi Meg uống xong cốc cà phê đen đậm đặc anh ta lấy về cho cô. “Cô nhỏ tội nghiệp.” anh ta nói với Meg.
“Tôi nói với anh rồi, đó là tất cả tôi có thể nghĩ ra.” Lang trả lời, thờ ơ ườn mình trên tấm chắn bùn sau chiếc xe cảnh sát. “Tôi đã nghe lén bọn chúng nói chuyện. Chúng sẽ bắt cóc cô ấy. Vì vậy tôi là lẫn tín hiệu của bọn chúng vào trong nhà để làm chúng chú ý, rồi để chúng nghe thấy tôi định phản bội cô ấy. Tôi đã phát tín hiệu cho các anh một lần lúc chúng tôi ở trên xe để các anh biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi không có thời gian nhiều để làm gì hơn thế. Chúng đã bị dẫn về hướng ngôi nhà khi tôi quyết định đưa cô ấy ra ngoài.”
“Anh không phải gí súng vào cô ấy!” viên cảnh sát nạt nộ.
“Chắc chắn phải thế.” anh ta trả lời. “Cô ấy là một kẻ thích chống cự. Cô ấy sẽ tranh luận hoặc có thể bắt đầu cãi lộn với tôi. Nhưng khi tôi chĩa súng vào cô ấy, cô ấy đi theo tôi không hề cãi một lời. Và vì chúng nghĩ tôi sẽ giao nộp cô ấy cho chúng, chúng không bắn tôi cho đến khi đã quá muộn.”
“Tôi vẫn nói...”
Với một tiếng thở dài chịu đựng, Lang rút khẩu súng tự động và đập nó vào lòng tay viên cảnh sát.
Viên sĩ quan nhìn anh ta chằm chằm, ngơ ngác.
“Nào, nhìn nó xem.” Lang thì thầm.
Viên cảnh sát lật nó lên và thở dài, lắc đầu.
Lang chìa tay ra. Khi khẩu súng được đưa trả lại, anh ta rút ổ đạn ra khỏi túi, đẩy nó vào khe và lên cò súng, trước khi gạt nó sang chốt an toàn. Rồi anh ta trượt nó trở lại bao súng dưới cánh tay và trả lại nó về đúng chỗ.
“Nó không có đạn à?” Meg hỏi, thất kinh.
“Đúng vậy” Lang trả lời cô. Anh ta trừng mắt với cô. “Còn cô thì nghĩ tôi đang bán đứng cô. Cô ấy gọi tôi bằng mọi từ ngữ trừ mỗi từ sâu bọ.” anh ta kể với viên cảnh sát. “Một kẻ phản bội, một kẻ bỏ hàng ngũ. Cô ấy nói cô ấy hy vọng họ treo đầu tôi lên cột ăng ten đài phát thanh!”
Viên cảnh sát cố nén cười.
“Tôi không biết anh đang cố bảo vệ tôi.” Meg ngượng ngập nói.
“Lần tới, tôi sẽ để họ bắt được cô.” anh ta cáu tiết “Họ có thể ném cô vào hậu cung của ai đó và tôi hy vọng họ sẽ mặc cho cô áo choàng bằng nhựa trong suốt!” (haha anh này thật funny!)
Viên cảnh sát không thể kìm lại thêm nữa. Anh ta bỏ đi, thật nhanh, cố nén cười mà không nổi.
“Tôi thích thế.” Meg nói một cách ngạo mạn “Ít nhất tôi trông sẽ khá hơn là anh!”
“Tôi có đôi chân làm phụ nữ ngất xỉu đấy” anh ta báo cho cô biết “Những cô gái làng chơi cầu xin được chụp ảnh với tôi”
“Có kèm theo súng của anh hay không thế?” cô phản bác lại.
Anh ta nhăn nhở “Ghen vì cô không có một khẩu à? Thèm khát súng.”
Cô phá lên cười. Lang thật không thể sửa được. “Thôi nào, tôi xin lỗi vì đã nghĩ anh bán đứng tôi” cô nói với anh ta “Nhưng anh có sức thuyết phục tuyệt vời đó. Tôi không nghĩ anh đeo mặt nạ, nói một cách bóng bẩy là thế.”
“Cô sẽ còn kinh ngạc với các khả năng của tôi.” anh ta khô khan nói. Anh ta liếc nhìn chiếc xe đang tới “Ôi, cậu trai.”
Cô nhìn nơi anh ta đang chăm chú. Đó là chiếc xe hơi to lớn màu đen. Tim cô nẩy lên khi nó dừng lại và rồi mặt cô trắng nhợt, mất bình tĩnh khi Steve nhảy ra và phi thẳng đến chỗ Meg.
Anh không hề dừng bước chân để ném cho Lang một cú lườm nóng nảy làm chàng trai trẻ này nhũn người.
“Cô ấy ổn mà” Lang nói, bước lùi ra sau “ Tôi sẽ giải thích khi anh bình tĩnh lại.”
“Tốt hơn hết là anh nên giải thích ở nơi nào đó tôi không thể với tới anh được.” Steve trả lời, trông anh đầy sát khí.
“Tôi đã bảo anh!” Wayne giận dữ, bước xuống sau lưng Steve “Đồ ngốc, tôi đã bảo anh đừng có tự ý làm gì!”
“Nếu tôi không làm thế họ đã mang cô ấy đi rồi!” Lang phản ứng lại, cáu tiết hơn “tôi cho rằng việc tôi cần làm là gọi cho quân tiếp viện từ trên thùng cái xe chết tiệt của bọn chúng trên đường ra sông hả?”
“Họ sẽ không ném anh xuống sông đâu, anh sẽ làm ô nhiễm nó và còn làm cá chết nhăn!”
Giọng Lang trở nên nóng nảy khi hai người đàn ông lao vào cuộc đấu khẩu. Steven chỉ dừng lại trước Meg và nhìn xuống cô với khuôn mặt căng thẳng.
“Em ổn chứ?” Anh hỏi cộc lốc.
“Vâng, nhờ có Lang” Cô trả lời “Mặc dù em đã không cảm ơn anh ta thực đúng lúc.” cô nói thêm, hất đầu về phần còn lại của chiếc xe Lang đã kéo cô lên để giải cứu cô.
Steve không nhìn nó lâu lắm. Nó làm anh phát ốm. Anh với tới Meg và vội vã kéo cô vào vòng tay mình. Anh ôm siết cô chặt đến thâm tím mình mẩy, đu đưa cô, trong khi tâm trí anh cuồng loạn lướt qua tất cả những khả năng kinh khủng đã làm anh phát điên suốt chặng đường đi đến hiện trường sau khi Wayne có được những tin tức từ cảnh sát thành phố về cuộc rượt bắt.
“Em đoán buổi tối với Daphne của anh đã bị đầu độc?” cô hơi run run hỏi.
“Nếu có gì xảy ra với em, anh không biết anh sẽ làm gì?” anh rên lên.
Cô rút tay mình từ dưới áo khoác anh ra và vòng ôm anh, thật chặt. Thật ngọt ngào làm sao được đứng gần anh thế này trong khi quanh họ đèn xanh, đèn đỏ vẫn nhấp nháy và những giọng nói vẫn rì rầm đâu đó.
“Tốt hơn ông nên đưa cô ấy về nhà, thưa ông.” viên sĩ quan cảnh sát lịch sự nói “Bây giờ mọi việc đã ổn thỏa rồi.”
“Tôi sẽ làm thế. Cảm ơn anh!”
Anh dẫn cô quay lại chiếc xe hơi. “Thế còn Lang?” cô hỏi Steve “Và không phải bạn anh ta... Wayne... đi cùng anh sao?”
“Họ có thể đi cùng cảnh sát hoặc là bắt xe.” Steve nói. “Đặc biệt là Lang!”
“Thế còn Daphne...”
“Anh sẽ đưa em về nhà, Meg” anh nói “Chẳng ai khác là vấn đề lúc này cả.”
“David có ở đó không?”
Anh gật đầu “Anh ấy không biết gì về vụ này. Anh không muốn làm cậu ấy lo lắng.”
Cô trườn vào trong lòng anh khi người tài xế khởi động xe, trước sự kinh ngạc của Steve.
“Dây an toàn của em.” anh mở đầu.
“Em vừa trải qua một trận suýt nguy đến tính mạng” cô nói với ngực anh. “Để em ở lại.”
Đôi tay anh vòng quanh cô, kéo cô vào sát hơn. Họ đã về nhà như thế, không nói gì, chỉ ôm ấp nhau.
David tái người khi anh biết điều gì đã xảy ra. “Nhưng làm sao chúng biết nhỉ?” anh rên lên.
“Ngôi nhà bị gắn bọ” Meg nói, nặng nhọc ngồi xuống đi văng. “Lang có mấy loại thiết bị gây nhiễu...”
“Anh ta bỏ qua những con bọ” David giải thích “Giành quyền chủ động của chúng. Một trong các đặc vụ đã giải thích thiết bị đó với anh, nhưng anh không thấy cái nào cho đến khi anh về nhà. Khi anh nhìn thấy nó nằm ở đây, và em đã đi, anh biết đã có chuyện gì rồi. Nhưng anh không thể biết nổi chuyện gì.”
“Xin lỗi.” Steven nói “Tôi đã đi ra ngoài cửa vào lúc tôi nghe được chuyện gì xảy ra, cùng Wayne theo sau tôi cách có hai bước chân. Tôi không muốn làm cậu lo lắng.” Anh cau mày. “Tôi phải gọi điện cho Daphne để nói cho cô ấy chúng ta đang ở đâu.”
Meg không nhìn anh khi anh nhấc ống nghe và quay số.
“Em sẽ lên gác để thay quần áo” cô nói với David. Trên áo và tóc cô còn dính đầy những mảnh kính vỡ. “Thật là một đêm khủng khiếp”
“Anh có thể tưởng tượng ra. Em đang đi khập khiễng!”
“Em luôn đi khập khiễng.” cô nói đều đều “Vì em đã đi bộ nên giờ nó càng tệ hơn.” cô cười rầu rĩ. “Em không nghĩ nó sẽ tiến triển tốt hơn, David. Không bao giờ nữa.”
Anh nhìn theo cô với sự quan tâm lặng lẽ. Steve treo ống nghe sau khi anh giải thích mọi điều với Daphen và quay lại chỗ David.
“Toàn bộ chuyện này hoàn toàn vượt quá kiểm soát rồi.” anh cộc lốc nói. “Tôi không thể nghĩ nhiều hơn về điều đó. Cô ấy trông như một bóng ma, và tay đặc vụ ngu ngốc chết tiệt đó có thể đã giết cô ấy với kiểu lái xe như thế!”
“Sẽ thế nào nếu anh ta không đưa cô ấy ra khỏi nhà, Steve?” David hỏi, cố gắng nói lý với bạn mình “Sau đó thì sao?”
Không thể chịu nổi việc nghĩ về điều đó. Steve đút tay vào túi quần “Lạy Chúa tôi”
“Uống cà phê không?” David hỏi “ Tôi sẽ pha một bình”
“Tôi có thể uống một cốc. Họ sẽ đặt Ahmed dưới sự canh gác như Fort Knox từ bây giờ. Tôi sẽ lên gác xem Meg thế nào. Cô ấy ốm quá”
“Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Mắt cá chân của nó cũng đang làm nó lo lắng” Anh quay sang Steve “Con bé sẽ không thể múa nữa. Anh biết điều đó chứ?”
Steve gật đầu “Đúng, tôi biết. Thế cậu nghĩ lý do gì khác nữa làm cô ấy đồng ý lấy tôi?” anh hỏi một cách bất nhẫn. “Hai ta đều biết là nếu cô ấy thật sự có một cơ hội, sự nghiệp quái quỉ của cô ấy sẽ giành được ưu tiên số một”
“Hãy cố nhớ rằng cả bố cậu và mẹ chúng tôi đều không muốn Meg lấy cậu”
“Tôi biết thế.”
“Và Meg còn rất trẻ. Cũng sợ hãi nữa.” Anh đánh giá Steve “Cô ấy đã giải thích tại sao chưa?”
Steve có vẻ bí. “Cô ấy cho tôi một bài ca vũ về việc sợ có thai.”
“Nó không sợ chuyện đó, nó bị khiếp hãi, Steve” anh nhẹ nhàng nói thêm “nó đã ở cùng với chị chúng tôi khi chị ấy chết lúc sinh. Cô ấy đến chơi và bão tuyết đã làm họ bị kẹt lại. Nó đã nhìn thấy chuyện đó xảy ra mà không thể làm gì để giúp.”
Steve xoay tròn, mặt anh méo đi “Meg đã ở đó? cô ấy chưa bao giờ nói gì về chuyện đó!”
“Nó vẫn sẽ không nói gì về chuyện đó. Chuyện đó ảnh hưởng khủng khiếp đến nó. Tất cả chuyện này xảy ra trong khi anh đi xa học cao đẳng. Meg mới chỉ mười tuổi. Nó là, thật là một chủ đề quá đau đớn. Chuyện đó chưa bao giờ được đề cập đến.”
“Tôi biết.” Meg đáng thương. Hèn chi cô ấy sợ hãi. Anh đã không biết, cha cô có kể với anh, nhưng lúc đó anh không thoải mái để hỏi. Anh cảm thấy có lỗi. Anh tự hỏi liệu cô ấy còn sợ và trốn tránh chuyện đó không.
“Lên gác và gặp Meg đi. Tôi sẽ pha cà phê” David nói, vỗ lên vai bạn.
Meg vừa trèo ra khỏi buồng tắm hoa sen thì Steve đẩy cửa phòng tắm và bước vào.
Cô thở hổn hển, chộp khăn tắm kéo lên người.
“Em đỏ mặt thật dễ thương.” anh rì rầm, dịu dàng mỉm cười “Nhưng anh biết em trông thế nào mà, Meg. Chúng ta đã yêu nhau.”
“Em biết, nhưng...”
Anh giật khăn tắm khỏi tay cô và nhìn xuống người cô, đôi mắt ánh bạc lấp lánh niềm vui “Tạo vật nhỏ bé xinh đẹp” anh khẽ khàng “Anh có thể chuốc say bởi em”
“David ở ngay dưới lầu.” cô nhắc nhở anh, sờ soạng tìm khăn tắm của mình. “Và đặc vụ gắn máy nghe trộm khắp nhà. Họ có thể đang theo dõi chúng ta ngay lúc này!”
“Họ sẽ không gắn máy nghe trộm trong phòng tắm.” anh khô khan lẩm bẩm.
“Ồ, thật không ạ?”
Anh bước về phía cô, kéo cô vào vòng tay “Thật” anh thì thầm, cúi xuống “Thế này tốt hơn không? Anh sẽ giấu em, Meg, khỏi ánh mắt của mọi người trừ mắt anh.”
Cô cảm thấy miệng anh nhè nhẹ nhấm nhấm môi cô, trêu chọc nó tách mở.
“Em có vị bạc hà.” anh thì thầm.
“Kem đánh răng bạc hà.” cô cố nói.
“Mở miệng ra em.” anh thầm thì “Anh thích chạm vào nó, sâu bên trong.”
Cô hơi run lên, nhưng cô tuân theo lời anh. Đôi tay anh dịu dàng vuốt ve bầu ngực rắn chắc của cô, nếm trải hơi ấm lụa là của chúng khi anh chơi đùa với miệng cô cho đến khi cô cảm thấy cơ thể cô cương lên vì khao khát.
“Anh muốn em.” anh thở vào miệng cô. Đôi tay anh nâng hông cô lên và ấn chúng vào anh. “Chúng ta có thể nằm xuống thảm ngay đây và yêu nhau.”
Cô cảm nhận môi anh di chuyển xuống cổ cô cho đến khi miệng anh đói khát ngấu nghiến ngực cô.
“David...” cô nghẹn lại “... còn dưới lầu”
“Mà chúng ta đính hôn rồi.” anh thầm thĩ “Hoàn toàn đúng đắn khi chúng ta yêu nhau. Thậm chí vài người Thanh giáo cũng làm thế khi họ đã đính hôn.”
“Steve!” cô rên rỉ.
Anh hôn cô từ tốn, đói khát, chà miệng anh lên miệng cô cho đến khi cô mê đi vì khoái cảm.
“Tuy vậy” anh nói run run, dịu dàng nâng cô lên vòng tay anh “tấm thảm thật sự không hữu dụng lúc này, Meg. Anh muốn có em trên tấm chăn mát mẻ, sạch sẽ cơ.”
Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt anh, đôi tay cô với lên quấn quanh cổ anh. Mái tóc vàng của cô xổ tung ra. Những lọn tóc vương trên gò má ửng hồng. Cái nhìn chăm chú của anh lướt khắp người cô, nấn ná trên vòm ngực của cô.
“Em muốn anh chứ?”anh hỏi, giọng anh sâu và mượt trong sự tĩnh lặng của căn phòng.
“Em chưa bao giờ thôi cả” cô run run trả lời “Nhưng, Daphne...!”
“Anh không ngủ với Daphne” anh nói khi miệng anh từ tốn tìm tới miệng cô.
Có lẽ đó là lý do anh muốn có Meg, cô khổ sở nghĩ. Nhưng
Nhưng chẳng điều gì có ý nghĩa nữa, hơn là cơn đói khát của anh với cô. Anh mất kiểm soát khi chạm vào cô, mà cô cũng không có khả năng ngăn anh lại.
“Steve, em không thể” cô rên lên khi anh nghiêng xuống cô với một ý nghĩa sâu xa.
“Tại sao không?”
“David còn ở dưới lầu!” cô la lên. Anh đang cố để nhớ điều đó. Nhưng ngắm nhìn thân hình khỏa thân yêu kiều của Meg làm cho việc đó thực sự khó khăn. Cô làm những tác phẩm điêu khắc nổi danh nhất thế giới cũng phải xấu hổ.
“Tại sao em chưa bao giờ kể với anh là em đã ở bên chị gái lúc chị ấy chết?” anh nhẹ nhàng hỏi. Cô cứng người lại. Khuôn mặt cô cau lại và những hồi ức đọng trên đó, trong đôi mắt to, đầy thương tổn của cô.
Anh mỉm cười nhăn nhó, rồi kéo tấm chăn lên người cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đấu tranh để kiềm chế niềm đam mê của mình. Cô đã có đủ những kích động cho buổi tối nay rồi và cô nói đúng. Lúc này không thích hợp.
“Em không nghĩ là anh sẽ hiểu sao?” anh kiên trì.
“Anh đã muốn có em rất nhiều” cô chậm rãi mở đầu “Nhưng anh lại quá xa cách với em về mặt tình cảm, Steve. Cái lần chúng ta đã tiến đến mức trở nên thân mật, anh xử sự như thể việc phòng ngừa không là vấn đề gì cả. Mà em còn trẻ, lại ngượng ngùng trước anh, và rất bối rối trước những điều nhơ bẩn như sex. Em không thể tìm ra cách hợp lý để kể với anh, vì vậy thay vào đó em đóng chặt cõi lòng. Rồi anh nổi giận và bảo em hãy ra khỏi đời anh.”
“Anh đã chờ một tháng mới chạm vào em như thế.” anh nhắc cô “Anh quá nhiệt tình, anh biết. Nhưng em ám ảnh anh.” anh mỉm cười với sự tự coi thường bản thân. “Em vẫn còn ám ảnh anh, em không nhận ra sao? Anh chạm vào em và anh mất kiểm soát. Điều đó không thay đổi.”
“Anh không thích bị mất kiểm soát.”
Anh lắc đầu “Không thậm chí là với em, cô gái nhỏ.”
Cô với lên và chạm vào cằm, vào miệng anh “Em cũng mất kiểm soát khi anh chạm vào em.” cô nhắc lại anh.
“Em có thể gắng gượng tới tận bây giờ. Nghiệp múa của em sẽ không chen vào giữa hai ta nữa.”
“Đừng nói như thế. Đừng hoài nghi như vậy, Steve” cô cãi lại, đôi mắt to dò xét mắt anh “Anh sẽ viện dẫn tất cả các kiểu lý do vì sao em muốn lấy anh, nhưng chẳng có cái nào trong số đó là sự thực cả.”
“Thế lý do thực là gì? Tiền của anh? Cơ thể anh?” anh thêm vào với nụ cười lạnh.
“Anh không thể tin rằng em có thể thực sự quan tâm đến anh, hả anh?” cô buồn bã hỏi “Nó quá nhiều cảm xúc.”
“Cảm xúc duy nhất làm tôi chú ý là cảm xúc tôi cảm nhận khi tôi có em bên dưới tôi.”
Cô đỏ mặt “Đó là sex.”
“Đó là thứ chúng ta có.” anh đồng ý. “Đó là tất cả chúng ta có, khi em gỡ bỏ tất cả những kiểu cách và lý do. Và nó có lẽ sẽ là đủ, Meg ạ. Em có thể tìm ra một cách để lấp đầy thời gian của em ở đây Wichita này và tiêu tiền của anh, còn anh sẽ về nhà mỗi đêm khao khát được lên giường với em. Ta còn cần gì khác nữa?”
Giọng anh mới chua chát làm sao. Cô không biết làm cách nào để chạm tới anh. Anh đang né tránh vấn đề bởi anh không thể tìm ra cách nào để đối mặt với nó.
“Anh nói anh muốn có một đứa con.” cô nhắc anh.
“Anh muốn” anh thoáng bối rối, vì nhớ ra điều David đã nói với anh “Em có muốn không, Meg?”
“Ồ, có” cô dịu dàng trả lời. Cô mỉm cười. “Em thích trẻ con.”
“Tôi chưa bao giờ làm gì nhiều với bọn chúng.” anh thừa nhận “Nhưng anh đoán là mọi người đều học làm cha mẹ.” Anh chầm chậm kéo tấm chăn khỏi người cô và nhìn xuống cô với đôi mắt nghiêm túc và lặng lẽ. “Anh không nghĩ điều gì như thế lần đầu tiên. Chắc chắn là không làm em có thai.” Anh tần ngần chạm vào vào bụng cô, vẽ một đường trên đó trong khi cô nằm nín thở nhìn lên anh. “Meg, nó sẽ thế nào nếu chúng ta yêu nhau” anh nói chậm rãi, đón gặp mắt cô “và cả hai ta đều nghĩ đến việc cùng nhau tạo ra một đứa trẻ trong khi chúng ta làm chuyện đó.”
Cô cảm thấy nhịp tim cô dồn lên. Cô nhìn anh chăm chú với đôi mắt yếu đuối, cảm xúc của cô bộc lộ rõ ràng đến nỗi cô có thể nhận thấy nhịp tim anh cũng đang tăng lên.
“Điều đó sẽ... rất thú vị.” cô khan khan thì thầm. “Phải không ạ?”
Anh từ từ kéo tay cô tới người anh và để cô cảm nhận thấy sự ảnh hưởng đột ngột và mạnh mẽ của những từ ngữ đó. Hơi thở anh nghẹn lại trong cổ.
“Quỷ bắt anh trai em.” anh căng thẳng nói “Anh muốn cởi hết quần áo và kéo em xuống với anh, ngay đây, ngay bây giờ!”
Cô với lên, kéo mặt anh xuống. Anh hôn cô với nỗi thống khổ trì hoãn, một tiếng rên thô nhám vang vọng trong miệng cô. Tay anh thám hiểm cô, ve vuốt và phân tích cơ thể cô cho đến khi anh làm nó run lên. Cô thút thít và anh nghiến chặt răng trong khi cố gắng vật lộn với nó.
“Chúng ta không thể!” Cô rên rỉ.
“Anh biết. Ôi, Chúa ơi, anh biết!” Anh kéo cô lại phía anh và ôm cô thật chặt, ép chặt cô vào anh đến nỗi làn vải lụa của bộ quần áo anh mặc làm thành một vệt xước mờ trên làn da mềm mại của cô. “Meg, anh cần em làm sao!”
“Em cũng cần anh” cô thầm thì, run lên vì sức mãnh liệt của cơn khát với anh. “Nhiều lắm!”
“Em có muốn mạo hiểm không?” anh thì thầm vào tai cô “Sẽ nhanh thôi, Meg. Không yêu kéo dài, không âu yếm.” Rồi anh rên lên và gắt lên dưới hơi thở khi anh nhận ra anh đang đề nghị điều gì với cô “Không” anh thô bạo nói “Không, Chúa ơi, không, không như thế. Không thế nữa!”
Anh ép mình rời khỏi cô. Cái siết chặt của anh trên tay cô đang làm cô thâm tím khi anh nâng mình khỏi cô và rồi đột nhiên đẩy cô ra và quay đi. Anh đang run rẩy, Meg nhận ra, bị kinh ngạc.
“Anh sẽ ra khỏi đây và để em mặc quần áo.” anh nói, lưng quay lại cô. “Anh xin lỗi, Meg.” Anh xoay qua, chậm rãi, và nhìn xuống cô “Anh muốn yêu em.” anh nhẹ nhàng nói “chứ không phải là làm tình thô bạo. Và chúng ta cần nghĩ về điều này. Nếu em còn chưa có thai, chúng ta cần cẩn thận suy nghĩ về việc mang lại cho em điều đó.”
Cô dịu dàng mỉm cười. Anh có vẻ thật khác. Anh thậm chí nhìn cũng khác. “Em không cần phải nghĩ về điều đó” cô nhẹ nhàng nói “Nhưng nếu anh cần, chúng ta có đủ thời gian trong đời.”
Sắc đỏ lan lên má anh. Anh nhìn cô với đôi mắt ngấu nghiến cô. Cuối cùng anh khép mắt lại, run rẩy và quay đi.
“Anh sẽ gặp em dưới nhà.” anh nói với giọng hơi nghèn nghẹn. Anh đi ra mà không nhìn lại rồi sập cửa lại một cách chắc chắn.
Meg đã thấy điều gì đó trên mặt anh trước khi anh rời khỏi phòng. Nó đủ để xoá đi mọi nỗi kinh hoàng của đêm đó và cho cô niềm hy vọng thực sự đầu tiên rằng cô sẽ có một tương lai hạnh phúc với anh.