Đêm đó, sau khi tắm, Meg lên giường, cảm thấy mệt mỏi. Nhưng cô gần như không ngủ, trăn trở với những điều đã thay đổi đời cô.
David trao cho cô những cái nhìn nghiêm trọng bên bàn ăn sáng. “Em trông như chưa ngủ tẹo nào ý” anh nhận xét.
“Em không mà” cô thừa nhận, mỉm cười với anh “Steve và em đã đính hôn lại vào đêm qua.”
Anh hít vào. Vẻ vui mừng trong mắt anh nói lên mọi điều. “Vậy là cuối cùng anh ấy cũng đầu hàng.”
“Chẳng đáng quan tâm.” cô thì thầm khô khan.
“Anh ấy đã đi bước đầu tiên rồi.” anh trả lời “Em không thể trông đợi một con cá đang cố vật lộn lại đến nuốt lưỡi câu vào đâu, em biết đấy”
“Con cá đang vật lộn này là một con piranha. (cá piranha: cá nhỏ nước ngọt ở vùng nhiệt đới Mỹ thường tấn công và ăn các động vật sống) Anh ấy rất cay đắng, anh David ạ” cô khẽ khàng nói. Cô uống một ngụm cà phê, lông mày cô cau lại. “Anh ấy thật sự không bao giờ tha thứ cho việc em bỏ đi - thậm chí mặc dù chính anh ấy đã buộc em làm thế.”
Anh mỉm cười với cô, đôi mắt anh dịu dàng và ấm áp. “Anh kết luận là tối nay anh ấy sẽ kết thúc chuyện này?”
“Có lẽ chưa. Em nghi ngờ liệu Daphne có thể làm anh ấy nghĩ lại không nữa” cô nói nhỏ “Anh ấy sẽ ăn tối với cô ta.”
Anh cau mày trước biểu hiện trên mặt cô. Anh biết điều gì đang diễn ra, và điều đó Steve không thể kể với cô. Cả anh cũng thế.
“Mọi thứ không luôn giống như vẻ bề ngoài đâu em.” anh mở đầu
“Không vấn đề gì, anh ạ” cô trả lời với vẻ cam chịu. “Em yêu anh ấy. Em chưa bao giờ thôi yêu anh ấy. Bốn năm qua thật là trống rỗng, anh David. Em mệt mỏi vì trốn tránh nó rồi. Ít nhất anh ấy vẫn muốn có em, anh ạ. Em không thể chiến thắng hoàn toàn, nhưng em sẽ cho Daphne một lối thoát với tiền của cô ấy.” cô nói thêm với một nụ cười mờ nhạt
“Đó là tâm hồn. Có thể em cũng cân nhắc, rằng nếu anh ấy không quan tâm, tại sao anh ấy muốn cưới em?”
Cô không thể trả lời anh. Cô thay đổi chủ đề và dẫn anh vào một cuộc thảo luận về các chính sách trong nước.
Nhưng cô đã đi loanh quanh trong một vẻ mê muội suốt phần còn lại của ngày hôm đó. Cô sẽ không thể tin điều gì đã xảy ra nếu không có những bằng chứng rõ ràng của nó trên cơ thể chưa có kinh nghiệm của cô. Ký ức của cô thật ngọt ngào. Cô thậm chí không màng lo lắng chút nào đến Daphne. Cô chỉ lo lắng cho Steven. Nếu một kẻ khủng bố điên rồ theo sau anh, liệu những nhân viên chính phủ có thể ngăn chặn hắn thế nào? Và còn Ahmed nữa chứ?
Những câu hỏi đó làm cô lo lắng, vì thế cô tìm sự khuây khỏa trong các bài tập. Dù thế, cô cũng chỉ đặt một nửa tâm trí vào đó. Ba lê đã là cuộc đời cô trong nhiều năm, nhưng lúc này cô chỉ nghĩ đến chuyện yêu Steve và có một đứa con của chính mình. Đột nhiên nỗi sợ hãi chuyện sinh nở của cô dường như mờ nhạt đi, và nỗi thất vọng với tình trạng chấn thương của cô cũng biến mất. Ba lê là một thói quen. Nó chẳng là gì hơn là một thói quen. Bây giờ cô đang mơ giữa ban ngày, về những bộ quần áo trẻ con bé xíu và những chiếc nôi cùng đồ chơi vương vãi quanh một căn phòng có Steven và chính cô cùng một bản sao thu nhỏ của một trong hai bọn họ. Không gì là không thể; cuộc sống mới ngọt ngào làm sao.
Steven trằn trọc và trở mình cho đến sáng và đến văn phòng với đôi mắt lạnh băng, đỏ ngầu. Cuộc đời anh đã thay đổi mà chẳng hề có dự báo gì. Anh đã làm tình với Meg và không gì có thể như cũ được nữa. Nếu trước đây, anh đã bị cô làm cho mụ mẫm, chẳng có gì để định nghĩa anh lúc này khi anh đã thật sự gần gũi cô. Anh thậm chí còn không chắc rằng mình có thể làm việc nổi không nữa.
Daphne mang vào những thư từ. Cô nhìn thấy vẻ lo lắng của anh và dừng lại trước bàn.
“Có gì không ổn à?” cô hỏi với sự thoái mái của tình bạn bè. “Em có thể giúp gì không?”
“Chắc rồi” anh đồng tình, ngả ra sau chiếc ghế làm việc to lớn của mình. “Hãy nói cho anh làm cách nào để giải thích với Meg, người mà anh vừa mới đính hôn lại, tại sao anh sẽ cùng em ra ngoài tối nay.”
Cô huýt sáo “Tin đó thật vui.”
“Thế à?”
“Anh chưa thể được phép nói sự thật với cô ấy sao?”
Anh lắc đầu “Hôn phu của em đã bảo anh không được nói. Anh ấy nghĩ quá nhiều người biết chuyện rồi.”
Anh nhắm mắt lại trong một tiếng thở dài. Cơ thể anh đang mỏi mệt một cách thoải mái và vẫn còn hơi rộn ràng vì sự hiểu biết thấm thía về Meg.
“Cô ấy tạm thời sẽ không quay về New York ạ?” Daphne hỏi.
“Anh sợ cho phép cô ấy” anh mệt mỏi nói. “Ít nhất ở đây cô ấy có thể được bảo vệ cùng David. Nhưng anh không thể nói cho cô ấy chuyện gì đang xảy ra. Anh sẽ phải đề nghị cô ấy tin anh, khi mà anh chưa bao giờ tin tưởng cô ấy”.
“Nếu cô ấy thực sự yêu anh, cô ấy sẽ tin” Daphne nói chắc chắn. “Và, dù sao, chắc chắn là chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi”
“Lạy Chúa, anh hy vọng thế”
“Cánh tay anh thế nào rồi?”
“Nó không thực sự bị thương nặng” anh mơ màng, cười tủm tỉm “Viên đạn chỉ làm vỡ một mạch máu nhỏ. Anh đã dán một miếng băng lên đó. Thật buồn cười, anh thậm chí còn không chú ý...” Anh tắc lại, cảm thấy không thoải mái khi anh nhớ đến đêm trước, khi mà anh và Meg đều quên khuấy nó. Anh đổi chủ đề khác, chớp nhoáng “Hôm nay có tin tức gì về Ahmed chưa?”
Cô cau mày. “Thực sự thì có. Anh ấy đang được vây quanh bởi các vệ sĩ và các đặc vụ chính phủ, và cuối cùng đã lải nhải ca cẩm một trong các cô gái trong tổ đánh máy, cô này đã dừng nói oang oang lâu đủ để noi gương theo em. Cô ấy đã ném một cái chặn giấy vào anh ta trong lúc anh ta đi ra”
“Gì?”
“Bình tĩnh nào, đó chỉ là một cái chặn giấy cực nhỏ - không phải cùng kích cỡ với cái đèn em đã ném vào anh - và cô ấy cũng ném trượt nữa” Daphne nói nhanh, với một nụ cười toe toét “Anh ta quá ngạc nhiên, ít nhất là để có thể nói. Ở nước anh ta, phụ nữ không phản ứng kiểu thế.”
“Tôi không cho là họ dám làm thế. Chắc chắn là không làm thế với Ahmed!”
“Nhưng mà, cô đánh máy Brianna của chúng ta không biết anh ta là ai.” Dapne nhắc anh “Và cô ấy vẫn chưa biết. Cô ấy nói với em là nếu anh ta còn đặt chân vào tòa nhà đó lần nữa, cô ấy sẽ đi.” cô nói thêm “Cô ấy thực sự là quý cô trẻ tuổi nóng nảy.”
“Anh cần nói vài điều với hôn phu của em.” Steve nói “Chỉ để xem có gì khác cần làm để chúng ta giải quyết hết cái đống hỗn độn này.”
“Ahmed đang được đặt dưới sự bảo vệ 24/24. Anh ta dĩ nhiên đã quen với điều đó. Em hiểu anh ta có một cuộc cãi vã qua loa với vệ sĩ của mình khi họ không nhìn thấy những kẻ ám sát lao đến đêm qua.”
“Anh đã lưu ý các vết thâm tím.” Steve gợi ý (chỗ này chẳng hiểu gì cả)
“Em xin lỗi về chuyện Meg.” Daphne nhăn mặt nói “Dường như em đang giữ những điều phức tạp với cô ấy.”
“Lần này không phải lỗi của em.” anh nói “Cả lần trước cũng không phải. Chính lòng kiêu hãnh của anh đã đẩy cô ấy đi. Anh hy vọng bây giờ anh sẽ may mắn hơn.”
“Em cũng thế.” Daphne chân thành nói “Chúng ta là những bạn tốt, Steve. Luôn luôn thế. Em thật hạnh phúc. Em hy vọng anh cũng sẽ thế, anh và Meg.”
Anh chỉ gật đầu “Tốt hơn chúng ta lên bắt đầu làm việc đi.”
“Vâng, thưa ông.” cô nói với nụ cười toe “Em sẽ đưa Wayne vào.”
Hôn phu của Daphne có mái tóc vàng và đôi mắt xanh dương, đối lập đến tức cười với đồng sự của anh ta, anh chàng cao to, tóc đen nhánh và có khiếu hài hước luôn làm Steve va vào tường.
Người đặc vụ cao to đen (đúng ra anh này tóc đen, mắt đen, da ngăm đen nhưng mình chẳng biết dùng từ gì để diễn tả nữa, tạm dùng cụm từ này vậy ) nhìn quanh rất cẩn thận, thậm chí còn tia mắt xuống dưới bàn của Steve.
“Tìm bọ à?” Steve hỏi với ánh mắt lấp lánh.
“Không” anh ta trả lời “Chặn giấy và cô nàng tóc đen mắt xanh dương” anh nhăn nhở “Cô ấy là một món hấp dẫn.”
“Đúng thế, nhưng anh đang làm nhiệm vụ.” Wayne nói với đồng sự của mình.
“Tôi cũng thế”. Anh ta đứng thẳng người, nặn ra một nụ cười và cau mày chăm chú nhìn Steve “Quý ông, ngài có nhận thấy có bom hay tên lửa đối địch nào trong phòng mình... ui!”
Wayne bình tĩnh rút khuỷu tay vừa thúc vào sườn đồng sự của mình về.
“Tôi sẽ ném anh cho cá mập trong nhiệm vụ tới.”
Người đặc vụ to cao nhướn cả hai chân mày rậm “Bắt chước mù quáng. James Bond cũng làm thế với tay một kẻ thù trong một bộ phim của anh ta.”
“Anh có chắc anh hợp với nghề này không thế, Lang?” Wayne ủ rũ hỏi.
“Nhiều người đeo huy hiệu (ý chỉ cảnh sát) thì có khiếu hài hước.” Lang nhìn đồng sự “nhiều người thì không, dĩ nhiên là thế.”
“Tới vấn đề chính yếu nào” Wayne cắt lời, nhìn Steve chăm chú “Chúng tôi cần ghi chép về lịch trình từ nay đến hết tuần của anh, chính xác đến từng phút. Và nếu anh có kế hoạch tuỳ hứng ra ngoài các buổi tối...”
“Không đâu” Steven nói với một nụ cười từ tốn, phác tay. “Tôi sẽ không lao vào cuộc sống ban đêm mà không được bảo vệ chặt chẽ.”
“Hợp tác tốt. Bây giờ chúng tôi đang thực hiện việc đặt máy nghe trộm trên mọi đồ đạc của anh, từ ôtô tới nhà riêng tới máy bay, cũng như nhà cô Shannon” Wayne tiếp tục, lưu ý đến sắc mặt hơi đỏ của Steve với sự tò mò bất ngờ. “Chúng tôi sẽ làm chuyện này sớm, nhưng cho đến sáng nay chúng tôi còn chưa quyết định được là cần bao nhiêu thiết bị giám sát. Sẽ thật ngốc nghếch nếu bỏ sót việc bảo vệ đối với ban quản lý của anh, ông Shannon, và em gái ông ấy, đặc biệt là từ khi họ đã được nhìn thấy đi cùng Ahmed. Những người này sẽ dùng bất cứ công cụ để thương lượng nào họ có, và sự nhiệt tình của Ahmed với sắc đẹp của cô Shannon thật quá rõ ràng”.
Steve không thích nhớ đến điều này. Bây giờ anh đang ghen với Ahmed - ghen với bất cứ người đàn ông nào nhìn Meg.
“Không phải để Ahmed ở lại đây, nước Mỹ này, là sự nguy hiểm chính trị sao?” Steve bất ngờ hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Lang trả lời anh “Là tự sát, thực tế là thế” Anh nhăn nhở cười và đôi mắt đen lấp lánh. “Nhưng chúng ta chịu trách nhiệm về anh ta. Vì vậy nếu chúng ta đưa anh ta về nhà và ai đó thổi bay anh ta đi, đoán xem ai sẽ chịu chỉ trích?”
“Chúng ta đang đứng giữa làn đạn và ở tình thế khó khăn” Wayne đồng ý “Đó là lý do chúng tôi sẽ giữ Ahmed ở lại đây và để xem chúng ta có thể kéo những tay sát thủ kia ra công khai lần nữa không.”
“Tối qua họ đã xuất hiện rồi.”
“À” Lang trả lời “nhưng đó chỉ là sự giám sát thông thường cho đến sau đó. Chúng ta không có được những cảnh báo có lợi về cố gắng ám sát cho đến khi sự tấn công táo bạo nổ ra ở đất nước của Ahmed. Và rồi sau đó những kẻ khủng bố sẽ lộ diện ở đây và thực hiện những hành động của chúng. Giờ thì chúng ta biết điều gì đang được tiến hành, chúng ta cũng sẽ sẵn sang.”
“Đúng thế. Chúng ta sẽ kiểm soát vụ này. Còn về cô Shannon?” Wayne hỏi Steve “Anh có thể đưa cô ấy rời khỏi thành phố không?”
“Có” Steve đồng ý. “Nhưng nếu chúng phát hiện ra tôi và cô ấy đã đính hôn lại và bắt cô ấy, ở nơi cô ấy hoàn toàn không được bảo vệ thì sao?”
Nụ cười trên mặt Lang biến mất “Anh đã đính hôn lại?”
Steve gật đầu.
Lang trao đổi một cái nhìn dài với Wayne. “Điều đó thay đổi nhiều chuyện. Tốt hơn chúng ta nên giữ cô ấy lại thành phố. Nhưng cô ấy không thể biết lý do.” anh ta nhấn mạnh.
Steve gật đầu, vì Wayne đã nói với anh điều đó. Dĩ nhiên, anh có thể nói ra bí mật của họ, nhưng bây giờ khi nhà và xe của anh, và có Chúa biết còn những gì nữa, đã bị gắn máy nghe trộm, anh không thể nói cho Meg ở nơi nào mà không bị nghe thấy. Anh sẽ phải cân nhắc những điều anh sẽ nói khi họ cùng nhau. Và phức tạp nữa là anh không chỉ không thể nói với Meg về chuyện đó, mà còn không thể chạm vào cô mà không bị nghe lén. Anh có thể gầm gừ thành tiếng mất.
Meg ở nhà một mình buổi chiều đó. David vẫn còn ở văn phòng.
Steve lái xe đến nhà Shannon chỉ vài phút sau giờ tan tầm, ăn vận đơn giản với quần jean và áo sơ mi, khoác ngoài một chiếc áo khoác da lộn.
Anh mỉm cười với Meg khi cô mở cửa, tán dương chiếc váy đầm sát nách xinh đẹp màu xanh dương đang tôn lên vẻ trong sáng của cô. Cô buông xoã tóc, và anh với tới luồn tay mình vào dải lụa đó.
“Đưa tay cho anh.” anh nói mà không mào đầu.
Cô đưa tay trái ra, và anh nhẹ nhàng trượt chiếc nhẫn đính hôn đính đá sa phia và kim cương anh đã đưa cô bốn năm trước vào ngón tay đeo nhẫn của cô. Nó vừa khít.
Anh nâng bàn tay cô lên môi và thật dịu dàng hôn lên nó.
“Ôi, Steve.” cô thì thầm, vươn người tới anh.
Anh nắm eo cô và bước lùi lại, đau đớn nhận ra những thiết bị giám sát có thể bắt được cả hơi thở mạnh ở cách xa hàng dặm. Anh thoáng cười rộ lên, cố lờ đi vẻ bất ngờ và ngượng ngùng của Meg.
“Có cà phê không em?”
Cô ngập ngừng một chút “Dĩ nhiên rồi” cô nói “Em sẽ, ờ, em sẽ pha một ít” cô gần như phát khóc. Họ đã làm tình với nhau, họ cũng vừa đính hôn lại, và đột nhiên Steven không thể chịu nổi để cô chạm vào anh!
Anh theo cô vào trong bếp, nhăn mặt trước vẻ mặt cô. Anh không thể nói mọi thứ cho cô, nhưng ít nhất anh phải nói với cô điều này.
Khi cô mở vòi nước để đổ đầy máy pha cà phê, Steve với qua vai cô và đẩy bình cà phê ra xa, để vòi nước chảy không một lát.
Anh cúi xuống hôn cô, thì thầm qua hơi thở “Chúng ta có camera theo dõi”
Cô để anh hôn cô, nhưng đôi mắt to của cô vẫn mở, anh giật lùi lại, đóng vòi nước. Cô đột nhiên rất cảnh giác. Cô nhìn quanh phòng.
“Achoo?” (Tiếng hắt xì) cô thì thầm.
“Chúa phù hộ!” một giọng trầm, nén cười trả lời cô.
Meg đỏ bừng như bông hồng dưới nắng khi cô nhìn Steve. Cô thở hổn hển kinh hãi.
“Không sao.” anh nói nhanh “Họ chỉ vừa làm việc này!”
Cô nhai nhai đầu ngón tay khi căn phòng cuối cùng trở lại yên tĩnh và cô thư giãn “Ôi, cảm ơn Chúa!”
Cửa sai mở ra và người đặc vụ to cao đen hôi bước vào, đặt tay lên môi.
Anh ta rút ra một mẩu giấy và một cái bút chì và viết lên đó, đưa cho Meg và Steve xem. Anh ta viết: Chiều nay, đội chúng tôi không chỉ là những con bọ duy nhất quanh đây. Nói năng cẩn thận nhé.
Họ cũng có camera? Steve ngoáy lên tờ giấy.
Người đặc vụ gật đầu, cười nhăn nhở. Anh ta làm một dấu hiệu với hai ngón tay tõe ra giống như ai đó lộ mắt ra.
Steve giơ ngón tay cái lên. Người đặc vụ lấy lại tờ giấy và bút chì và nhìn thật lâu vào bình pha cà phê.
Meg giơ lên năm ngón tay. Anh ta cười toe và bắt đầu quay ra. Rồi anh ta liếc lại hai người bọn họ và làm một động tác hôn tiếp theo một cái lắc đầu cương quyết.
Meg lè lưỡi với anh ta. Anh ta khẽ cười khi bước khỏi cửa.
Meg bận rộn với bình cà phê, lo lắng đến việc sống trong một bể cá cảnh. Từ giờ trở đi cô chắc chắn sẽ giống như thế, cho đến khi họ bắt được những kẻ chịu trách nhiệm trong vụ tấn công ở nhà hàng.
“Kem?’ Steve hỏi khi cô rót cà phê vào hai tách.
“Em sẽ cho”
Cô đưa nó cho anh, mang cốc ca phê đen ra cửa sau. Một bàn tay to lớn ló ra và nhận nó. Cô tia mắt quanh cánh cửa, lông mày nhướn lên. Người đặc vụ giơ ngón cái lên và ngón trỏ lên và nhẹ nhàng bước vòng ra phía hông nhà cùng cốc của mình.
Meg nhẹ nhàng đóng cửa và theo Steve quay lại phòng khách.
“Anh không ở lại lâu được. Anh có hẹn” Anh nói với Meg.
Cô nhìn anh chăm chú “Dĩ nhiên rồi. Với Daphne”
“Và Ahmed” anh trả lời “ở Sheraton. Thảo luận thêm về chuyện làm ăn”
Ngay lúc ấy cô còn chưa rõ tại sao Steve lại nói ra các hành trình của mình, khi anh biết căn nhà bị gắn bọ “Không biết em có thể đi cùng?” cô hỏi.
“Không”
“Em thích Ahmed. Anh ấy cũng thích em”
“Dĩ nhiên anh ta thích em. Em là cô gái tóc vàng mà”
Cô nhìn anh giận dữ.
“Và đẹp nữa”
Cái nhìn của cô dịu lại.
“Và rất, rất ngọt ngào”
Cô mỉm cười.
Anh uống cà phê “Chúng ta sẽ sống ở đâu sau khi cưới?”
“Em thích Alaska...”
Anh trừng mắt với cô “Ở Wichita thôi, Meg. Anh không làm việc ở Alaska”
“Thế thì có gì không đúng với nhà anh?” cô hỏi.
“Nó không rộng lắm” anh trả lời “Chúng ta cần chỗ để đặt xích đu và vài thứ đồ chơi ngoài trời cho trẻ con”
Cô đỏ mặt, lảng mắt đi “Vậy ạ”
Anh chăm chăm nhìn cô cho đến khi cô ngẩng mặt lên, và anh mỉm cười. Anh trượt tay lên thành ghế và mắt anh nheo lại.
Đầu anh làm một cử động dỗ dành ngọt ngào.
Cô đặt cốc cà phê xuống, máu rộn lên trong huyết quản cô, và băng đến ngồi xuống sô pha cùng anh.
Anh đặt ngón tay cái lên miệng cô và kéo cô vào vòng tay mình. Khi tay anh nâng lên, môi anh hé mở trên miệng cô, và anh hôn cô với niềm đam mê kéo dài, từ tốn. Tay anh tìm đến ngực cô, trêu ghẹo đỉnh hồng đó cứng lên trong khi anh hôn cô như là anh không thể thấy đủ.
Khi anh nâng đầu lên, đôi mắt cô mơ màng và mờ sương, người cô đã ngả dài trong vòng ôm của anh.
Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu.
“Anh phải đi” anh nhẹ nhàng nói.
Cô định phản đối, nhưng cô biết điều đó thật không hay chút nào.
“Em sẽ gặp anh sáng mai chứ?” cô khổ sở hỏi khi anh ôm cô đứng lên.
“Có thể” Anh dịch đến gần cô, mắt anh lo lắng “Khóa các cửa lại nhé. David sẽ về nhà sớm thôi”
“Anh trai em là người thay thế khốn khổ cho hôn phu của em” cô nói nhỏ.
“Sẽ không luôn như thế” anh nghiêm nghị nói. Đôi mắt ánh bạc dò xét mắt cô một lúc lâu “Anh hứa với em sẽ không thế”
Cô gật đầu “Hãy cẩn thận nhé. Kiểu lái xe của anh...” cô ngừng lại khi anh nghiêm mặt lại “ồ, em muốn anh có thể đi cẩn thận từng phân đường suốt từ đây về nhà”
Anh nhướn mày “Em lo lắng cho anh sao?”
“Mọi lúc ạ” cô thành thật trả lời, đôi mắt xanh dương mở to, dịu dàng.
Trái tim anh đập rộn lên khi anh nhìn xuống cô. Dù là cô đang khoác lên một vai diễn, đó cũng là một điều tốt. (hic, anh này chả tin tưởng Meg gì cả).
Dịu dàng anh kéo cô lại bên anh và cúi xuống nhẹ nhàng chà môi mình lên môi cô. Cô dịch đến gần hơn. Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, ấp ủ cô. Cô cũng quấn tay mình quanh anh và nhượng bộ nỗi khao khát muốn được ôm ấp.
Nhưng mọi thứ vuột khỏi tay gần như ngay lập tức. Anh nắm lấy hông cô và đẩy cô ra, mặt anh cau lại với những nếp nhăn hằn sâu, khắc khổ khi anh cố lấy lại kiềm chế trước niềm đam mê của mình với cô.
“Đi vào trong đi” anh nói khàn khàn. “Anh sẽ gọi cho sáng mai”
“Tại sao anh lại đính hôn với em trong khi anh có kế hoạch dành những buổi tối của mình cho người phụ nữ khác thế?” Cô rầu rầu hỏi.
“Em biết tại sao” anh nói, giọng anh trầm, mắt anh lấp lánh “Phải không nào?”
Vì họ đã vượt quá ranh giới và cô có thể có thai. Làm sao cô có thể quên? Cô lùi lại, lảng mắt đi.
“Vâng” cô trả lời và trở nên xa cách. Cô đã cố quên, nhưng anh sẽ không để cô đạt được điều đó. Cô đang dệt những mộng ảo ban ngày. Thực tế là anh đã mất kiểm soát và bây giờ anh sẽ làm điều này vì danh dự. “Dĩ nhiên là em biết tại sao, Steven. Thật ngốc là em lại quên phải không ạ?”
Anh cau mày và mặt anh rắn lại. Cô lại hiểu lầm rồi. Nhưng anh không thể, hay chưa dám nói gì hết. “David sẽ về đây sớm thôi” anh nói thêm “Đừng đi ra ngoài, và nhớ khóa cửa ngay khi anh đi”
“Em sẽ làm thế”
Anh liếc nhìn quanh. Không có điều gì hay không có ai hết, nhưng anh chắc chắn là một trong những đặc vụ bảo vệ Meg đang ở gần đó. Anh đã sắp đặt điều đó trước khi anh rời văn phòng.
“Mai anh sẽ gọi cho em. Có lẽ chúng ta có thể đi chơi”
“Thật tuyệt” cô nói.
Anh nhìn cô “Giữ lấy tâm trạng đó nhé”
“Em sẽ cố”
Anh thốt ra một âm thanh bực bội, đút tay vào túi quần và đi về phía chiếc xe Jaguar của mình.
Sau khi anh lái xe đi, Meg đóng cửa rồi khóa lại, và quay lại phòng khách.
David về nhà thật lâu sau để thay đồ và lại ra ngoài sau khi đã xin lỗi Meg. Anh phải đi cùng Steve và Daphne để mời cơm Ahmed.
“Mọi người đi cả trừ mỗi em à?” Meg rên rẩm, bực bội thêm.
David cười với cô “Có lẽ thế. Chúc một tối vui vẻ nhé”
Cô chăm chăm nhìn anh. Anh đi khỏi và cô làm chính mình bận rộn với việc tưới nước cho những cây trồng trong nhà mình. Căn nhà thường thường yên tĩnh, và cô lắng nghe mọi tiếng động tưởng tượng. Chúng làm cô không thoải mái, đặc biệt dưới tình huống này. Cô nghe thấy tiếng di chuyển trong phòng khách và chậm rãi ló đầu khỏi cửa để nhìn xem là cái gì, tim cô nện như điên.
Nhưng đó chỉ là người đặc vụ cao to đen hôi đang đứng đó, cười toe toét với cô. Anh đặt một ngón tay lên môi, ấn một nút trên chiếc máy điện tử nho nhỏ trên tay anh, và nén cười khi nó phát ra một tiếng chói tai.
“Tối nay có nhiều chuyện đau đầu ghê” anh khô khan thì thầm.
“Anh làm gì thế?” cô hỏi, và vội giơ tay che miệng.
“Không sao. Tôi đã làm nhiễu chúng rồi” anh đánh giá cô qua đôi mắt nheo lại “Tôi cần nói chuyện với cô”
“Về cái gì?” cô hỏi và gần như nín thở chờ câu trả lời.
Anh lập tức nghiêm mặt, ánh lấp lánh biến khỏi đôi mắt đen của anh. Anh cao ngất bên cô, gần như cao bằng Steve và cũng gần đáng sợ bằng. Anh ấn lên cái nút trên thiết bị gây nhiễu với vẻ tính toán trên mặt, tắt đi tiếng nhiễu loạn.
“Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, ngay bây giờ. Tối nay. Tôi muốn cô đi với tôi, không tranh luận”
Cô lưỡng lự “Chúng ta có nên gọi cho Steve hay đồng sự của anh không?”
“Không ai được biết. Thậm chí cả đồng sự của tôi”
Cô không thích nghe thấy thế. Cô mến người đàn ông này, nhưng cô không hoàn toàn tin tưởng anh ta.
“Tại sao không cho đồng sự của anh biết” cô nghiêm túc hỏi.
Anh ta thì thầm điều gì đó dưới hơi thở. Rồi anh ta bình tĩnh rút khẩu súng tự động của mình và chĩa nó vào bụng cô. Dường như anh ta hơi cao giọng một chút. “Vì anh ta sẽ cố ngăn cản tôi, dĩ nhiên rồi” anh ta trả lời. “Tôi định giao cô cho những người “bạn thân” của Ahmed đang ở bên ngoài. Cô sẽ là một món mặc cả hời với họ”
“Anh không thể làm điều này!” cô kêu lên, nghĩ cách để trốn thoát, nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì. Có một khẩu súng tự động thúc vào bụng cô. Cô biết rằng thậm chí một võ sĩ karate đai đen cũng sẽ ngần ngại trước một kẻ mang súng. “Nhưng tôi có thể” anh ta khẳng định “Thực tế là tôi đang làm đây. Đi thôi.”