Trong tòa nhà mỹ lệ, hai vợ chồng Đugan và Goen đã hưởng một tháng trời tràn trề hạnh phúc. Do tưởng đã đánh mất nhau, bây giờ tìm lại được nhau họ càng hạnh phúc hơn gấp bội. Suốt trong một tháng trời cả hai không nhắc một lần nào đến Ivo Pơnanxcôt. Goen đang cố xóa đi trong ký ức cái tên tuổi ghê tởm ấy. Đugan cũng nhiều lúc gạt hình ảnh lão Bá tước ra khỏi dòng suy nghĩ. Sẽ đến lúc họ phải nghĩ tới hắn ta khi nào quay về Pavala. Bấy giờ họ mới bắt tay vào việc trừng trị hắn.
Nhưng một buổi tối, giao thông viên đem đến một lá thư của Môbaxa, viên quan chức người Mã Lai mà Đugan giao chức Thủ tướng và đồng thời được chàng hoàn toàn tin cẩn. Thư báo hai tin làm chàng kinh hoàng, mặc dù chàng là người rất tự chủ.
Môbaxa báo tin Appagi đã chết trong ngục. Hình như lão ta uống liều thuốc độc mang theo. Rồi ba hôm sau thì phòng giam Ivo bỗng rỗng không. Một trong những cai tù cũng biến mất cùng với hắn ta. Sáng hôm sau, lính canh phát hiện những vết chân của hai người cùng với chân một người thứ ba nữa. Chúng đã trốn khỏi Pavala bằng máy bay bởi vì sân bay thấy mất một chiếc và một người lính gác bị cắt cổ.
Đấy là tin khủng khiếp bởi vì Ivo Pơnanxcôt thoát được ra ngoài sẽ chỉ còn có một khao khát là trả thù thằng cháu, bằng bất cứ giá nào.
Đugan không hề hé một lời cho vợ biết, giữ mối lo cho riêng mình. Chàng lường thấy hết tầm cỡ của mối hiểm nguy. Nhưng chàng quyết định quay về Pavala ngay, để có thể chống đỡ được với tên sát nhân đã giết cha chàng và mẹ Goen.
Đugan viện cớ với nàng là nhiều công việc quan trọng đòi hỏi chàng phải có mặt ở nhà. Mặc dù rất tiếc nơi ở tuyệt diệu này. Goen không hề năn nỉ ở lại. Hơn nữa nàng cũng rất nhớ những tòa cung điện ở Pavala, nơi nàng đã được hưởng những ngày hạnh phúc đầu tiên, những cung điện tráng lệ cùng với những hoa viên tuyệt mỹ. Vả lại chỉ cần có Đugan bên cạnh, nàng sống bất cứ đâu cũng thấy sung sướng.
Về đến Pavala, Thái tử Hankai tiếp tục công việc điều tra mà Thủ tướng Môbaxa đã tiến hành bước đầu và chàng lượm thêm được một số tin tức: một người dân tộc Đaiác trên đường đi bán những bộ da thú rừng mà bác ta đã bắn được đã nhìn thấy trong khu vườn Hoàng cung đúng vào đêm Ivo Pơnanxcôt bỏ trốn, một người mà theo thông báo nhận dạng thì chính là Uyli. Việc này càng làm Đugan tin chắc thêm vào điều chàng phỏng đoán từ trước là Ivo đã vượt ngục với sự giúp đỡ của thằng con trai hắn. Và hai tên đó bây giờ hiệp đồng với nhau để trả mối thù chung.
Mối lo lắng ấy càng làm cuộc sống của Đugan căng thẳng thêm. Mặc dù chàng cố giấu vợ, nhưng Goen vừa yêu chồng, vừa nhạy cảm cho nên đoán được ngay tâm trạng chồng không bình thường. Nhưng nàng cho rằng do Đugan luyến tiếc vị trí Chúa tể toàn năng phương Đông mà chàng đã suýt đạt được.
Gần đây xảy ra một vụ nổi dậy ở Ấn Độ và Trung Hoa. Do không có sự chỉ đạo thống nhất nên bạo động nổ ra đơn độc và bị xẹp ngay. Cả một phong trào táo bạo rộng lớn do Ivo và Appagi mất công chuẩn bị trong bao lâu, bây giờ bị tan rã do Đugan.
Phu nhân Nuhuốcman nghe tin chồng vượt ngục đã hoảng sợ bảo chàng “đấy là một tai họa ghê gớm, bởi vì cháu có hai kẻ thù đều là loại tinh khôn, độc ác và căm hờn cháu đến mức không đội trời chung. Cho nên cháu phải hết sức đề phòng”.
Đugan cũng hiểu như vậy cho nên chàng tổ chức rất chu đáo việc canh phòng Hoàng cung cũng như khắp kinh thành. Bất cứ người lạ nào cũng bị giữ lại, xét hỏi bằng những phương tiện áp đảo tối tân nhất. Đồng thời ở ngoài nước, chàng gài những tình báo viên làm công việc dò tin tức về Ivo và Uyli. Nhưng mười tháng sau, vẫn không tìm ra dấu vết họ ở đâu.
Đôi khi Đugan tự hỏi: “Liệu họ còn sống không? Hay đã chết vì một tai nạn nào rồi không biết chừng? Và do không có giấy tờ căn cước gì trong tay rất có thể bị coi là những người bị nạn vô danh?”.
Nhưng chàng không dám tin vào cái điều may mắn ấy. Đugan biết rất rõ sự tinh khôn, sức chịu đựng dẻo dai của Ivo. Nhiều khả năng hơn là hắn đang núp trong một cái hang kín đáo nào đó để chờ lúc nhẩy ra vồ mồi.
Goen đã sinh một đứa con trai đặt tên là Acmaen, lấy tên của ông ngoại. Giữa lúc nàng đang hưởng hạnh phúc đủ đầy thì chồng nàng vẫn đang nghĩ: “Nếu như tên khốn kiếp ấy còn sống thì chàng vẫn còn hai kẻ cần báo thù”.
Tháng thứ ba, đứa trẻ có những dấu hiệu đáng lo ngại về sức khỏe. Khí hậu nhiệt đới rõ ràng có tác dụng xấu mặc dù ở Pavala này đã được giảm nhẹ đi rất nhiều. Bác sĩ khuyên nên đưa thằng bé tránh xa nơi này và nghỉ tại Thụy Sĩ bên bờ hồ Giơnevơ.
Mười ngày sau, Đugan cùng với vợ con đến nghỉ tại một khách sạn tại thị trấn Usi. Chàng đi tìm một biệt thự nào xung quanh đó và chọn được một tòa nhà sang trọng, rất rộng được gọi là lâu đài Ivanôp. Lấy tên của người chủ cũ, gốc Nga.
Họ sống ở đây rất ấm cúng, Đugan tạm gác phong cách vương hầu của chàng, để xung quanh khỏi nhòm ngó. Tuy vậy chàng vẫn lo ngại vì Ivo rất thính. Hắn rất có thể sử dụng một vài tay chân nằm ở Pavala và biết được chàng đưa vợ con đi đâu. Mặt khác Đugan lúc này đã mang danh hiệu Bá tước, thừa hưởng của cha chàng thuộc ngành trưởng của dòng họ Pơnanxcôt. Chàng bố trí rất chu đáo cả một màng lưới bảo vệ vợ con với toàn những nhân viên mà chàng tuyệt đối tin cậy. Mặc dù vậy chàng chưa thực sự yên tâm và chưa cảm thấy được hưởng đầy đủ hạnh phúc sống bên người vợ yêu quý.
Do không muốn xa nàng, Đugan đành giảm bớt công việc và sự nhàn rỗi nhiều lúc đè nặng lên trí óc chàng, vốn quen hoạt động. Thấy vậy một hôm Goen bảo chồng:
- Tại sao anh không chọn cách sống khác đi. Anh ưa đi đây đi đó, ưa giao thiệp trong xã hội thượng lưu mỗi khi về châu Âu, ưa chơi các môn thể thao? Anh thích đi đâu cứ đi, em sẵn sàng theo chân.
Không muốn vợ biết nguyên nhân khiến chàng chọn cách sống thầm lặng này, Đugan đáp:
- Nhưng anh thích sống thế này, bên em và con.
Goen lo lắng lắc đầu.
- Em biết anh vẫn tiếc cuộc sống của một Chúa tể đầy uy quyền mà chỉ chút nữa anh được hưởng.
Chàng quả quyết đáp:
- Em lầm đấy, Goen! Anh bảo đảm rằng em lầm. Thật ra bảo hoàn toàn không tiếc là nói dối. Nhưng đấy là hồi đầu thôi. Còn bây giờ anh không tiếc gì nữa.
“Ôi, giá ta nhìn thấy được tên khốn kiếp kia chết trước mắt ta để cất đi được gánh nặng trong tâm trí thì ta sẽ có cách tổ chức cuộc sống thích hợp với tính tình của ta và hoàn toàn không luyến tiếc chút nào đến số phận chói lọi mà hai tên Ivo và Appagi đã vẽ lên trong trí tưởng tượng của ta”.
Chàng vẫn trao đổi thư từ đều đặn với bà công chúa Nuhuốcman để thổ lộ mọi nỗi lo ngại. Một buổi tối chàng nhận được thư của bà, báo tin bà định đi du lịch cùng với hai người hầu thân tín là vợ chồng Agiamin và Xanđa. Trên đường đi bà sẽ ghé thăm và ở chơi với hai vợ chồng chàng vài tháng.
Nghe chồng báo tin ấy, Goen rất mừng rỡ. Nàng rất quý bà công chúa Nuhuốcman, con người hơi khác lạ, bí ẩn nhưng chính người đã có công báo trước nỗi nguy hiểm để nàng trốn đi.
- Bà sẽ thấy mặt con chúng mình, thằng bé Acmaen! Bà có nói đi đường thủy hay đường không không?
- Hình như bà chưa quyết định. Nhưng thế nào bà cũng đánh điện báo mình biết và chắc báo luôn cả bà đi bằng du thuyền hay bằng máy bay.
Hai vợ chồng trao đổi chuyện ấy lúc ngồi trên sân trông ra hồ. Buổi tối tháng chín hôm ấy trời oi, không một làn gió nào. Hai ngọn đèn điện đã được thắp, soi vào bóng hai vợ chồng ngồi cạnh nhau trên chiếc đi văng ngoài sân trời. Bên ngoài, nơi ánh đèn không tỏa tới được là bóng đêm mịt mùng dưới bầu trời đầy mây đen, không trăng.
- Em buồn ngủ chưa Goen? Muốn vào nhà chưa nào? - Đugan áp má vào trán vợ đang ngả trên vai chàng.
- Chưa. Em đang rất dễ chịu. Em…
Hai bóng đen nhẹ nhàng nhẩy lên sân. Đôi vợ chồng trẻ chưa kịp phản ứng gì thì một lưỡi dao đã cắm vào lưng Đugan. Khẽ rên rỉ, chàng ngã vật xuống. Hai cánh tay khỏe như sắt túm lấy Goen và nàng bị chúng nhét giẻ vào miệng ngay. Sau đó một tên vác nàng lên vai, đưa xuống chiếc xuồng nhỏ mà Đugan vẫn thường dùng để chở vợ con dạo chơi trên mặt hồ. Goen bị đặt nằm sóng soài dưới đáy xuồng. Hai tên gian nhảy xuống theo. Một tên cầm mái chèo. Chiếc xuồng lặng lẽ rời khỏi bờ, trong khi trên sân tòa lâu đài, đám hầu cận nghe tiếng rên rỉ, chạy ra đã thấy Đugan nằm giữa một vũng máu.