Người Tình Phương Đông

Phần II - Chương 1

Ngày xưa, khi Goen còn nhỏ, mỗi lần tự đặt ra những câu chuyện cổ tích cho mình, cô bé thường chọn địa điểm xảy ra là lâu đài Kecmaden, lúc đó cô thấy sao mà tòa nhà bí ẩn đến thế. Biết bao nàng tiên, công chúa, hoàng tử đã là nhân vật trong những câu chuyện đó và trải qua bao nhiêu tình huống éo le. Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện ngày hôm nay cái lâu đài ấy lại biến thành nơi nàng náu mình để khỏi lọt vào mắt kẻ thù vô hình.

Đugan đưa nàng về đây rồi ra đi ngay, chỉ nghỉ lại đấy hai mươi tư tiếng đồng hồ. Từ lúc đó Goen sống vật vờ trong tòa lâu đài mênh mông, trong khu vườn nơi thuở nhỏ nàng đã được hưởng những ngày tháng sung sướng nhất của thời thơ ấu buồn tẻ. Theo lời Đugan căn dặn, để những người canh gác cũng như những người hầu Brơtanhơ không nhận ra được tung tích nàng, mỗi lúc ra khỏi phòng riêng Goen đều mặc y phục Ấn Độ và che mạng. Hàng ngày nàng dạo chơi một mình trong khu vườn rộng lớn, nhớ lại những kỷ niệm thân thiết: lầu bát giác bằng đá cẩm thạch mà chàng Hoàng tử yêu kiều trong đêm hội ở lâu đài Kecmaden đã để ý tới cô gái Lọ Lem hiếu kỳ; những lối đi trong vườn mà nàng đã khoác tay chàng vừa run rẩy vì sợ hãi vừa ngây ngất trong mừng vui. Trong lâu đài này nàng đã chọn nơi ưa thích nhất là gian phòng lát gỗ sơn mài đỏ. Đugan đã dẫn nàng vào đấy để lật mạng che, xem mặt nàng. Và nàng đã hoảng sợ lao ra ngoài cửa, chạy bừa trong khu vườn như con nai bị thợ săn rượt đuổi. Các cửa sổ gian phòng này trông ra góc vườn trồng những giống cây mang từ xứ lạ về và cách trang trí đôi chỗ hơi giống như hoa viên bên Pavala… Nhưng nơi đây không có bầu trời nhiệt đới, làm không khí nóng hừng hực khiến hoa cỏ tỏa hương ngào ngạt. Thời gian này, cuối hè sắp sang thu, nơi đây bầu trời luôn luôn u ám, thỉnh thoảng lại mưa. Đây cũng là mùa bão. Giá như có Đugan bên cạnh Goen chẳng quan tâm đến thời tiết làm gì, nhưng mỗi mình, nàng mới thấm thía hết nỗi buồn bao quanh. Nàng cố quên đi bằng cách đọc sách, chơi đàn và thêu thùa.

Rồi một điều băn khoăn luôn ám ảnh Goen. Kẻ thù kia là ai mà Đugan lại không thể đánh bại để bảo vệ, phải dùng cách đưa nàng trốn đi thế này?

Nàng nghĩ hay là Bá tước Ivo Pơnanxcôt? Khi gặp ông ta nàng đã có một linh cảm không hay và đã thấy sờ sợ. Rõ ràng ông muốn phá vỡ cuộc nhân duyên này… Nhưng nếu vậy thì ông quả là con người độc ác!

Chắc Đugan phải khổ tâm lắm! Goen nhớ lại nét mặt tối sầm và đau đớn của chồng mà nàng bắt gặp nhiều lần trong lúc đi đường và trong một ngày đêm ở lại đây. Lúc hôn vợ chia tay, Đugan đã nói bằng giọng nén lại:

- Đừng sợ gì hết, em yêu của anh. Anh còn sống thì không ai có thể làm gì em được.

Nhưng thật khủng khiếp, kẻ mà chàng phải đề phòng để bảo vệ vợ lại chính là cha của chàng! Goen càng nghĩ ngợi càng thấy rõ kẻ thù bí mật kia của nàng đúng là Bá tước Ivo.

Rồi nàng lại sợ cái chuyện phiêu lưu mà Đugan đang lao đầu vào. Xem chừng chàng không biết sợ sẽ thất bại. Chàng bảo đã tính toán, chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi… Nhưng ai mà biết được? Công cuộc rất có thể sẽ thất bại và khi ấy bao nhiêu nguy hiểm đón chờ chàng?

Lúc này Goen bắt đầu bình tĩnh trở lại và nàng linh cảm thấy thói cao ngạo, lòng tham vọng của Đugan. Đấy đúng là những thói xấu gia truyền của dòng họ Pơnanxcôt đã được ông Ivo và lão Appagi thổi lên để đẩy thành vị Chúa tể của dân chúng châu Á. Họ sẽ đưa chàng đến đâu? Goen rùng mình. Lúc Đugan lộ cho nàng nghe triển vọng huy hoàng, nàng đã bị cuốn theo và thấy mừng rỡ đến choáng mắt. Nhưng đấy chính là căn bệnh mạo hiểm của dòng họ Pơnanxcôt. Lúc này tỉnh táo suy nghĩ lại, Goen thấy giả sử Đugan thành công, trở thành Đấng tối cao, Chúa tể châu Á, thành Thần tượng chiêm ngưỡng của hàng bao nhiêu triệu con người, chàng sẽ không còn là của nàng nữa.

Vậy là nàng mong cho công cuộc ấy thất bại chăng? Nhưng không được, bởi nàng biết quá rõ. Bản chất kiêu ngạo, khao khát quyền hành và danh vọng của Đugan sẽ không chịu nổi sự thất bại. Chưa kể chàng sẽ còn phải hứng chịu đòn giáng trả của bao nhiêu kẻ thù, thậm chí của hàng triệu con người đặt hy vọng vào chàng mà bây giờ phải chuốc lấy sự thất bại thảm hại!

Càng nghĩ Goen càng bồn chồn lo lắng và ngày tháng u ám cứ kéo dài triền miên và buồn tẻ trong cái lâu đài cổ kính này mặc dù nàng được đối xử như một công chúa, được người hầu cận Trung Hoa Li Hang và thị tì Pavali người đảo Giava hầu hạ tận tụy. Nàng chỉ tiếp xúc với hai người này. Còn các gia nhân đầy tớ khác đều chỉ nhìn nàng từ xa, mặc bộ quần áo Ấn Độ, che mạng, thơ thẩn trong các gian phòng vắng vẻ của tòa lâu đài.

Một hôm nàng dạo chơi buổi tối ra ngoài bờ biển, có Li Hang đi tháp tùng cách xa vài bước, theo đúng như lời căn dặn của Đugan. Trời không mưa, không khí trong lành thoang thoảng mùi chuối chát của nước biển lan tỏa trộn lẫn với mùi nhựa thông từ những cánh rừng ven biển. Goen lắng nghe tiếng nước thủy triều giờ này đang dâng. Thỉnh thoảng vầng trăng ló ra khỏi những đám mây, rọi ánh sáng lấp lánh mầu bạc lên mặt sóng đang ào ạt đập vào những tảng đá nhô ra đại dương. Goen đi lững thững khá lâu, lòng bồn chồn, dọc theo bãi cát hẹp trải dài men bờ, chạy sát bên ngoài vườn cây của lâu đài Kecmaden. Nàng nghĩ: “Sáng mai nếu trời không mưa ta sẽ đến thăm Ticarếch, nhìn lại nơi mà thuở ấu thơ ta sống bên mẹ yêu dấu, người mẹ đã mất để lại ta bơ vơ trên cõi đời”.

Goen còn muốn thu lượm lại một vài kỷ niệm của mẹ nàng: ít nữ trang đựng trong cái tráp giấu kín bên trong lớp gỗ lát tường. Nàng đã được mẹ nàng chỉ cho cách mở cái hốc trong đó. Sau khi mẹ mất, nàng sống như người ở tại nhà họ hàng, nàng đã có lần vào đây mở thử và mở được. Nàng vẫn để nguyên số nữ trang của mẹ trong đó vì không muốn bà cô ác nghiệt Blăngsơ Đuốcden nhìn thấy sẽ cướp đi của nàng. Nàng định khi nào đủ tuổi trưởng thành sẽ đến lấy ra dùng.

Bây giờ đã có chồng và đã không còn phải sống phụ thuộc nữa, nàng có thể lấy đi mà không lo ai cướp mất. Tuy số nữ trang không đáng giá gì so với những thứ mà Đugan tặng, nhưng nàng rất quý vì đấy là những di vật của mẹ nàng.

Đi trong trời đêm ẩm và ấm, Goen về lâu đài. Li Hang bấm đèn pin soi đường cho bà chủ, bởi vì trời rất tối, nhất là trong vườn cây cối rậm rạp. Goen mỉm cười nghĩ đến mấy người họ hàng ở ngôi nhà Quabex. Họ không thể ngờ nàng lại sống ngay gần lâu đài của họ. Và nàng hình dung thấy giờ này đây, bà cô già không chồng Hecmini chắc đang ngồi trong phòng khách, cuốn sách trên tay, trong lúc cô hầu Masa thân tín của bà ngồi khâu vá thêu thùa gì đó bên cạnh.

Ôi, dù hoàn cảnh nàng lúc này đáng buồn đến đâu, Goen cũng không hề luyến tiếc thời gian đó trong quá khứ. Nàng đã được hưởng một tháng qua hạnh phúc tuyệt vời. Chỉ cần được Đugan yêu, nàng sẵn sàng chịu mọi thử thách, mọi gian khổ.

Trận gió đã xua tan các đám mây và tối hôm sau, lúc chín giờ, vầng trăng đã soi sáng dải đất hoang. Goen trên đường về ngôi nhà Ticarếch, Li Hang theo sau.

Số kiếp nàng mới lạ kỳ làm sao! Nàng không thể đàng hoàng trở về Ticarếch được. Ngày trước thì nàng sợ bà cô họ Blăngsơ Đuốcden cấm đoán, ngày nay thì lại có những cản trở khác còn nghiêm trọng hơn… Đến bao giờ nàng mới được đến ngôi nhà của chính mình mà không phải lén lút?... Và vào đấy với Đugan, chồng nàng? Được cùng với chàng xuất hiện công khai trước mắt tất cả mọi người?

Nghĩ đến đây nàng lại nghĩ sang số phận mà Đugan đang lao tới. Số kiếp đang đẩy chàng lên thành một người đứng trên đầu hàng triệu người khác. Đã chắc gì chàng thiết đến thăm quê hương của dòng họ chứ chưa nói về thăm ngôi nhà Ticarếch thời thơ ấu của vợ, nơi quý giá nhất đối với nàng.

“Mình sẽ giữ một vị trí ra sao trong cuộc sống tương lai của Đugan? Goen suy nghĩ và thấy hoảng sợ. Chàng chưa nói đến chuyện ấy với mình. Nếu chàng là Đấng Hoàng đế tối cao của châu Á, phải chăng ta sẽ là Hoàng hậu bên cạnh chàng? Hay ta vẫn chỉ sống trong bóng tối?”.

Nghĩ đến đó, một nỗi đau đớn, thậm chí phản kháng trỗi dậy trong lòng Goen.

Vào đến nhà, nàng bảo Li Hang đứng chờ ở phòng ngoài rồi cầm ngọn đèn pin, nàng một mình đi vào gian phòng ngày xưa của mẹ. Cũng như ngày xưa, nàng quỳ xuống bên cạnh giường, cầu nguyện cho hương hồn người mẹ muôn vàn yêu quý. Rồi nàng đứng dậy, nâng bức rèm mở hốc bí mật.

Tráp vẫn còn nguyên. Nàng mở nắp, vẫn thấy số nữ trang giản dị khiêm nhường. Trước khi đóng tráp lại, nàng tình cờ rọi đèn vào phía trong cái hốc. Nàng sửng sốt thấy bên trong còn một cái tráp nữa! Sao lần trước nàng không nhìn thấy cái tráp này? Đúng là lần đó nàng không lục lọi kỹ, đinh ninh mẹ chỉ để lại một cái tráp đựng nữ trang này thôi. Và hôm đó nàng cũng không có đèn pin để soi.

Goen nhấc cái tráp thứ hai ra. Tráp bằng ngà trổ tinh vi. Một chiếc phong bì đặt ngay bên trên. Goen đọc dòng chữ: “Gửi Goen con gái ta”.

Nước mắt trào ra khiến nàng không nhìn thấy gì nữa. Trong một lúc nàng đứng lặng đi, bàng hoàng. Toàn thân nàng lạnh toát, như thể nghe thấy tiếng từ dưới vọng tới. Nàng cầm phong bì, lấy ra một tờ giấy mỏng, trên là những dòng chữ nét mảnh mai và run rẩy.

“Tráp này, con thân yêu của mẹ, chứa đựng điều bí mật cuộc đời mẹ, một quãng thời gian trong cuộc đời khiến mẹ trở thành kẻ bất hạnh. Hôm nay mẹ vừa nhìn thấy tên khốn kiếp kia, kẻ đã gây cho mẹ bao nỗi đau khổ. Linh cảm báo cho mẹ biết hắn sắp hại mẹ. Với óc thông minh hiếm có hắn là tên ác quỷ không bao giờ chịu rời con mồi. Vì vậy mẹ kể lại ở đây cuộc đời của mẹ từ khi rời khỏi nước Nga cùng với cô của mẹ là bà Nađia. Nếu sau này tên kẻ thù của mẹ kia có đưa ra điều gì kết án mẹ hoặc nhằm hại con thì con hãy mở tráp này ra, sẽ thấy thứ đựng trong đó. Nhưng con chỉ được mở trong một trường hợp duy nhất ấy. Còn nếu không xảy ra chuyện ấy thì con hãy đốt bản viết trong đó đi, đừng đọc. Mẹ giao phó điều này cho con, tin rằng con trung thực, tế nhị giống như cha con ngày còn sống. Mẹ hy vọng con sẽ đúng như thế.

Hãy cầu nguyện cho mẹ tội nghiệp của con, Goen!

Vácvara”

“Kẻ đao phủ giết mẹ tên là Gođơn Sin. Hắn người Hoa Kỳ. Mà cũng có thể hắn bịa ra như thế. Nhưng hắn mang rất nhiều bí ẩn trong cuộc đời hắn. Mẹ biết rằng hắn dùng rất nhiều tên giả. Con sẽ thấy trong tráp có tấm hình của hắn, giúp con xác minh gốc gác của hắn, bởi vì dù tuổi tác có làm thay đổi hình dạng con người ta thì những nét cơ bản vẫn còn”.

- Mẹ yêu quý, chúng con sẽ làm tất cả, con và anh Đugan, để tìm ra tên sát nhân khốn kiếp này! – Goen lầm rầm khấn.

Nàng đọc lại lá thư bên trên tráp. Rồi bàn tay run rẩy nàng vặn chiếc chìa khóa bạc và mở nắp. Chính nàng đang gặp nguy hiểm, bởi vì Đugan buộc phải giấu nàng một nơi không ai biết. Như vậy nàng có quyền mở tráp, bởi vì có lẽ kẻ khốn nạn kia cũng săn đuổi cả nàng nữa không biết chừng.

Bên trên tập giấy buộc bằng một sợi ruy băng đen là một bức ảnh. Goen lật tấm ảnh và suýt nữa nàng kêu lên.

Trước mắt nàng là Ivo Pơnanxcôt… Trong ảnh còn trẻ nhưng rất giống bây giờ, đặc biệt là cặp mắt, cặp mắt đã khiến Goen khó chịu ngay từ buổi tiếp xúc đầu tiên, cặp mắt nhìn chằm chặp vào nàng.

Nàng đứng lặng đi một lúc bàng hoàng và sợ hãi. Rồi nàng lắp bắp:

- Không, không thể như thế được!... Đúng là giống, giống như lột. Nhưng người trong ảnh tên là Gođơn Sin kia mà…

Nàng cố trấn tĩnh, cố lý lẽ… Nàng đưa tấm ảnh lại gần để nhìn cho kỹ… nhưng vẫn thấy đúng là ông ta… ông ta, cha của Đugan!

Đúng là cơn ác mộng chứ đâu phải sự thật? Goen loạng choạng trên đôi chân như muốn khuỵu và nàng phải chống tay xuống giường một lúc.

Nhưng nàng lấy hết nghị lực đứng dậy ngay. Lúc này nàng cần phải biết… nghĩa là cần phải đọc những tờ giấy kia chứa đựng điều bí mật của mẹ nàng.

Bàn tay run rẩy nàng bỏ tấm ảnh chụp vào, khóa lại rồi cầm lấy tráp. Sau khi đóng cái hốc bí mật, Goen rời khỏi căn phòng, ra gặp người Trung Hoa hầu cận rồi cùng ra khỏi ngôi nhà. Trên đường trở về lâu đài Kecmaden, nàng đi như một kẻ mộng du. Đầu óc nàng chỉ vang lên như búa đập có mỗi ý nghĩ: “Cha của Đugan… con người kia sao giống cha của Đugan đến thế… Không phải ông rồi… Nhưng tại sao lại giống đến như thế!”.

Lúc về đến khu vườn của lâu đài, hai ý nghĩ lóe lên trong óc nàng. Một là Bá tước Ivo có mặt ở lâu đài Kecmaden đúng vào thời gian mẹ nàng qua đời. Bấy giờ Goen còn nhỏ, nhưng khi sống ở Quabex nàng đã nghe thấy nói đến chuyện ấy. Hơn nữa, trong tờ giấy đặt trên tráp, mẹ nàng đã chẳng nói là gì: “Hôm nay mẹ vừa nhìn thấy tên khốn kiếp kia, kẻ đã gây cho mẹ bao nỗi đau khổ. Linh cảm báo cho mẹ biết hắn sắp hại mẹ”. Chắc mẹ viết lá thư ấy trước khi chết chỉ rất ít thời gian. Rất có thể là như thế… Và điều ấy cũng lại trùng hợp với sự có mặt tại lâu đài Kecmaden của…

Ý nghĩ thứ hai của Goen… nguy cơ đè lên con gái của bà Vácvara sau khi đã trở thành vợ của Đugan, con dâu của Bá tước Ivo… Chính nàng cũng đã nghi Bá tước định ám hại nàng kia mà? Trong khi cố đoán xem kẻ thù là ai, mà Đugan phải đưa nàng giấu đi để thoát khỏi tay hắn, nàng chẳng đã nghĩ đến ông Bá tước là gì?

Vậy là… ông ta muốn thủ tiêu Goen vì nàng lấy con trai ông ta hay còn vì nàng là con gái của bà Vácvara?

“Nếu sau này kẻ thù của mẹ có… định hại con…”. Mẹ nàng còn viết thư thế nữa.

Tất cả những điều băn khoăn, nghi ngờ, những dự đoán khủng khiếp ấy xáo trộn khiến đầu óc Goen nóng hừng hực. Bây giờ nàng rảo bước gần như chạy về phía lâu đài. Khi đã ở trong phòng, nàng nhấc tấm ảnh trên những ngón tay nóng bỏng để nhìn lại lần nữa.

Bá tước Ivo… Bá tước Ivo… Sao mà giống đến như thế! Nhất là đôi mắt. Chẳng lẽ lại có sự giống nhau đến thế giữa hai con người được?

Ném tấm ảnh lên mặt bàn, Goen nhấc những tờ giấy đựng trong tráp và trống ngực đánh thình thình, nàng bắt đầu đọc.