Vừa nói bà Blăngsơ Đuốcden vừa đấm tay xuống mặt bàn ăn, nơi chồng bà, ông Hecvê cùng hai cô con gái Rôdơ và Lôret ngồi xuống để ăn điểm tâm.
- Ông tưởng tượng được không, cái thằng Matuyranh ấy dám đòi tôi phải cho nó nghỉ tám ngày, lấy cớ tôi pha nước lã vào rượu quả tần của nó.
- Mẹ làm thế cũng hơi quá đáng. Làm gì bác ta chẳng nhận được ra kia chứ, - cô Lôret khúc khích cười nhạo báng mẹ.
Bà Blăngsơ nhún vai:
- Thì đã sao nào? Cho thêm có mỗi một ít nước lã thấm tháp gì? Cứ để nó sang làm cho ông Sơvinhông xem thử ông ta cho đầy tớ uống thứ rượu gì?
- Bác ta không bao giờ chịu sang làm bên đó đâu! Ông Sơvinhông nổi tiếng khắp vùng là keo kiệt… Mong rằng anh cháu ông ta không đến nỗi giống tính chú, bởi vì nếu thế thì chị Rôdơ nhà mình thật là tội nghiệp!
Lôret nhăn mặt nhìn chị.
Chẳng là trước đây tám ngày, cô Rôdơ đã đính hôn với cậu Emin cháu gọi ông Sơvinhông bằng chú. Cậu ta khá giầu và sống khá phong lưu.
Thấy em nói vậy, Rôdơ đáp lại liền:
- Anh ấy đừng hòng keo kiệt với tao, mày đừng sợ. Tao lấy chồng đâu phải để chịu khổ.
Vừa lúc đó bà Blăngsơ Đuốcden lắng tai nghe.
- Có tiếng ô tô đỗ.
- Đúng thế, - Lôret nói.
Cô đứng dậy, ra ngoài phòng, kéo rèm cửa sổ ra nhìn.
- Ông nào ấy đang ra khỏi xe… Ông ta bấm chuông kìa.
Vừa lúc ấy tiếng chuông ngoài cửa reo vang. Bà Blăngsơ hỏi:
- Ai thế?
- Con không biết… Nhưng nghe bảo Bá tước Pơnanxcôt vừa về đây!
- Bá tước Pơnanxcôt! - Bà Blăngsơ nhắc lại vẻ kinh ngạc.
- Chà chuyện lạ đấy nhỉ! - Ông Hecvê cũng ngạc nhiên nói.
Người đầy tớ ra mở cổng, dẫn khách vào nhà và báo tin.
- Ngài Bá tước Pơnanxcôt muốn gặp ông bà chủ báo một tin quan trọng.
Blăngsơ đứng bật ngay dậy.
- Ông Hecvê, mau lên… Một tin quan trọng!... Tin gì thế nhỉ? Tôi không biết là Ngài Bá tước đã về lâu đài.
Vừa nói bà vừa soi gương, sửa lại tóc tai.
- Lôret, mau đem cho mẹ hộp phấn.
Rồi bà mừng rỡ nhìn bộ áo váy, hôm nay may mắn bà lại mặc bộ tươm tất.
- May mà mụ thợ may Lơ Moan vừa đem đến cho hôm qua.
- Nhưng đôi giầy mẹ đi tồi quá!
- Ừ nhỉ! Con chạy vào lấy cho mẹ đôi khác, mau! Ông Hecvê, ông ra tiếp trước đi… Mà thôi, đợi tôi cùng ra với.
Mặc dù không hiểu nguyên nhân nhưng ông Hecvê cũng kiên nhẫn đợi cho bà vợ thay đôi giầy, thoa phấn sáp lên mặt để theo mình ra tiếp khách, lúc này đang ngồi đợi trên chiếc ghế gần cửa sổ.
Thấy chủ nhà bước ra, Bá tước Ivo Pơnanxcôt đứng dậy, chìa tay.
- Tôi không biết Ngài đã về Kecmaden! - Bà Blăngsơ nói và mỉm một nụ cười rất tươi. - Quý hóa quá, Ngài đã không quên chúng tôi.
- Tôi đến đây chỉ cốt để gặp ông bà nói một chuyện mà ông bà đang rất quan tâm.
- Thật ạ?... Chuyện gì vậy, thưa Ngài Bá tước?... Nhưng mời Ngài ngồi xuống đã.
Ivo Pơnanxcôt ngồi xuống. Hecvê và vợ ngồi xuống ghế đối diện. Mắt bà Blăngsơ sáng lên vì hiếu kỳ, chăm chú hướng vào khách.
- Ông bà có biết tình hình đứa cháu gái Goen Đuốcden của ông bà hiện ra sao không?
Nghe câu hỏi, bà Blăngsơ lộ vẻ ngạc nhiên:
- Không ạ.
- Hai ông bà thử đoán xem?
- Hình như nó đi theo cậu nào đấy. Chúng tôi cũng không rõ là ai! Chắc không phải là người vùng này.
Ivo nhếch mép cười hiểm độc.
- Hai ông bà đoán gần đúng… Cô Goen xinh đẹp đã bị thằng Đugan con tôi bắt cóc và chở máy bay đến Pavala.
Cả hai vợ chồng Đuốcden kêu lên kinh ngạc. Nhưng nếu ông Hecvê không nói thêm gì thì bà vợ ông ta lại tỏ vẻ đắc ý ngay.
- Chà, con bé tội nghiệp! Tôi đã nói ngay rồi mà, nó tất phải giống mẹ nó thôi…
- Nhưng… nhưng, - ông chồng bác lại, nhưng làm sao mà con trai Ngài lại biết nó?
Ivo cười khẩy.
- Hai ông bà chắc còn nhớ cô gái Ấn Độ bí ẩn mà con trai tôi khoác tay trong đêm hội trá hình ngày đó chứ? Cô gái Ấn Độ khiến mọi người chú ý nhưng rồi liền sau đó biến mất tăm ấy?
- Có… có!
- Cô gái ấy chính là cháu của hai ông bà đấy.
- Con Goen ấy ạ?... Nhưng không thể có chuyện ấy được! Làm sao nó lại có được bộ quần áo ấy và lại đến dự đêm hội ở lâu đài của Ngài được?
- Tôi không biết. Thằng Đugan con tôi không kể chi tiết với tôi. Tôi chỉ biết đêm hôm đó cô Goen đã gây cho con trai tôi một ấn tượng mạnh mẽ và thế là nó quyết định bắt cóc cô ấy. Từ ngày ấy cô Goen sống ở Pavala, và đã đẻ một đứa con trai…
Bà Blăngsơ giơ tay lên trần.
- Một đứa con trai!... Chà, sung sướng quá!
Ivo vẫn giữ giọng nói rành rọt và thản nhiên:
- Tôi nghĩ rằng con trai tôi chẳng mấy lúc sẽ chán cô Goen cũng như nó đã chán bao nhiêu đứa con gái khác trước đây. Nhưng đến nay nó vẫn chưa chán và do đấy nó cản trở một loạt kế hoạch của tôi về nó. Hơn nữa cô Goen ấy không thấy đáng mến chút nào…
- A, tôi hiểu! - Bà Blăngsơ reo lên.
- Và hai ông bà cũng không mến cô ấy, phải thế không? Cô ấy đối với ông bà cũng vậy, chẳng ưa gì hai ông bà! Tôi biết rằng cô ấy kể xấu hai ông bà rất nhiều cho chồng cô ấy nghe.
Bà Blăngsơ giận đỏ mặt.
- Đến thế kia đấy! Đúng là con mất dạy! Chính tôi đã đem nó về đây, nuôi nó ăn, may mặc cho nó!... Ôi, tôi biết ngay từ đầu kia mà? Biết ngay từ lúc mẹ nó, cái mụ giang hồ ấy chết, tôi đem nó về đây.
- Đúng, ông bà vốn thương người. Cô gái ấy đúng là không khá gì hơn mẹ cô ta.
- Ngài có biết gì hơn về mụ Vácvara ấy không, thưa Ngài Bá tước? - Bà Blăngsơ tò mò.
- Tôi biết rõ mụ ta là thứ đàn bà bẩn thỉu không ai bằng, chính vì vậy sau khi phát hiện ra rằng đứa con không khá gì hơn mẹ nó, tôi quyết định tránh cho con trai tôi một con vợ hư hỏng. Tôi rất có thể giao nó cho cảnh sát ở Pari, bởi vì nó đáng bị bắt giữ về tội chưa đủ tuổi thành niên mà đã dám bỏ trốn khỏi gia đình bảo trợ nó. Nhưng tôi nghĩ làm như thế không nên, vì dù sao nó cũng mang họ Đuốcden. Bởi vậy tôi đến đây bàn với ông bà, để ông bà cai quản nó cho đến tuổi thành niên. Nếu ta không trông nom nó cẩn thận thì rồi nó lại làm ô danh cả dòng họ nhà.
Bà Blăngsơ tán thành ngay lời dự đoán ấy:
- Điều ấy thì quá rõ ràng rồi! Ôi nghe Ngài nói mà tôi rụng rời cả chân tay! Sao lại có chuyện mang tiếng đến thế được! Vậy Ngài đã làm gì với con bé hư hỏng ấy rồi, thưa Ngài Bá tước?
- Tôi làm gì ấy à? À, mà xin hỏi hai ông bà, cái nhà ngoài bãi đất hoang ngày trước hai mẹ con nó ở hiện có ai ở không?
- Không. Chúng tôi chưa tìm được người thuê.
- Vậy thì mai tôi sẽ đưa con bé đến đó và giữ nó ở đấy, kiểu như giam nó lại.
- Giam ạ? - Ông Hecvê hoảng hốt hỏi lại.
- Đúng thế. Ông có đủ quyền giam nó lại cho đến tuổi nó trưởng thành. Nếu nó hiểu ra, nó phải lấy thế làm sung sướng, vì ông giữ danh giá dòng họ cho nó. Và xin ông bà góp phần vào việc để nó tá túc trong ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của ông bà.
- Nó không chịu đâu. Nó sẽ báo cho cậu Đugan biết.
- Cô ta phải chịu. Tôi sẽ quản việc ấy. Và tôi giao cho thằng anh nó trông nom, giám sát nó chặt chẽ.
- Nó có anh à, thưa Ngài? - Bà Blăngsơ trợn mắt.
- Con của mụ Vácvara nhưng là đời chồng trước. Nói thật với hai ông bà, đấy chính là con trai tôi. Giống như thằng Đugan con tôi bây giờ, tôi cũng đã từng mê mụ ta, lấy mụ ta làm vợ một thời gian. Mãi sau thấy mụ là loại hư hỏng tôi mới bỏ.
- Lạy Chúa tôi!... Đúng là tôi không thể ngờ lại có chuyện ấy!
Ông chồng thì không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn khách.
Ivo Pơnanxcôt nói tiếp:
- Tôi bao nhiêu lần khuyên con trai tôi bỏ con Goen nhưng nó đều không chịu. Nhưng tôi biết nó bắt đầu chán con bé, cho nên chỉ cần xa con bé ít lâu, nó sẽ quên ngay.
- Nhưng cậu ấy vẫn nghi là Ngài…
- Con trai tôi lúc này đang ốm nặng. Tôi bịa ra một chuyện và nó sẽ tin thôi.
Hai vợ chồng Hecvê và Blăngsơ Đuốcden này khá thiển cận, nhất là bà vợ thì lại đang ghét Goen nên không thấy được những chi tiết trí trá của Ivo.
- Vậy thế này, tôi xin nhắc lại. Tôi muốn trừng phạt con bé bằng cách giam tại đây, Ticarếch, dưới sự cai quản của cô gái Mêvađa, một con gái Lai, và sự giám sát nghiêm ngặt của Uyli, anh nó, nhưng rất căm ghét đứa em. Con Goen sẽ không có xu nào trong túi, và chỉ được phép đi lại trong mảnh đất hoang xung quanh nhà, luôn có Mêvađa đi kèm. Một thằng nhỏ người Trung Hoa sẽ giúp vào việc mua bán. Mọi phí tổn tất nhiên tôi sẽ chịu hết. Tôi đến gặp ông chỉ cốt để xin ông cho phép.
Câu hỏi hướng về phía ông chồng cho nên Hecvê đưa mắt nhìn vợ. Và người trả lời dứt khoát lại chính là bà ta.
- Nhà tôi bằng lòng thôi, tất nhiên rồi! Với đứa con gái hư hỏng mà Ngài đối xử như thế là quá tốt rồi.
Ông Hecvê xem chừng vẫn còn băn khoăn:
- Nhưng… Tôi thấy hình như… Tôi không hiểu tôi có quyền gì mà cho phép hay không đây…
- Quyền quá đi chứ!... Con bé theo đúng luật là giao cho ông, vậy mà nó dám trốn đi để theo một cậu con trai… Thế mà ông còn lo không có quyền! Ông có quyền quản thúc nó cho đến tuổi trưởng thành!
- Thôi được rồi. Nhưng chúng tôi sẽ phải giải thích như thế nào về chuyện con bé ấy về Ticarếch lại có thêm cả một cô gái lạ nữa?
- Ông không phải giải thích gì hết. Và cũng không ai để ý gì đâu. Nếu có ai hỏi sao ngôi nhà ấy xưa nay vẫn bỏ không bây giờ lại có ánh đèn, ông chỉ cần bảo mới có người thuê, thế là xong.
- Nhưng tôi vẫn lo con bé sẽ trốn… - bà Blăngsơ lắc đầu.
- Việc ấy tôi lo… Vậy là ta thỏa thuận chứ. Ngày mai tôi sẽ đưa con bé Goen đến Ticarếch…
- Mai à? Không được rồi. Nhà bỏ hoang đã lâu cũng cần dọn dẹp đôi chút.
- Không cần. Ông đưa tôi chìa khóa, thế là xong. À xin đề nghị thêm một điều. Ông bà đừng lộ cho ai biết chuyện tôi đến thăm hai ông bà. Đề phòng lỡ con trai tôi biết là tôi dính vào việc này.
- Nhưng đầy tớ nhà tôi đã thấy Ngài rồi.
- Anh ta là người vùng này à?
- Không. Thằng đàn ông là người vùng Laniông, đứa con gái nấu bếp cũng vậy.
- Nghĩa là chúng không biết tôi là ai. Ông bà chỉ cần dặn hai cô con gái ông bà là đừng để lộ chuyện con Goen trú ở đây…
- Ôi, chuyện ấy thì Ngài Bá tước đừng ngại.
- Bây giờ tôi phải về Pari. À, thêm điều này nữa, ông bà gặp con bé Goen thì nói với nó hộ tôi là chồng nó đã chết rồi, do bị ám sát một cách bí ẩn. Như thế tiện hơn.
Nói xong, Ivo đứng dậy.
- Để tôi đi lấy chìa khóa cho Ngài, - bà Blăngsơ nói.
Vài phút sau Ivo bước vào chiếc xe đợi ngoài. Bà Blăngsơ quay sang nhìn ông chồng còn đang bàng hoàng.
- Chà, ra thế đấy! - Bà nói giọng đắc thắng. - Tôi đã bảo ông rằng sẽ còn nghe khối chuyện ly kỳ về cái con bé hư đốn ấy.
Lôret hé mở cánh cửa phòng ăn, ngó sang sợ sệt hỏi:
- Chuyện gì thế, mẹ?
- Lát nữa.
Bà đưa mắt vào phòng ăn.
- Ăn cho xong bữa đi đã, rồi mẹ sẽ kể cho mà nghe.