Chiếc phi cơ màu bạc đáp xuống Espada trong khu đường bay cá nhân của Barons. Chuyến hạ cánh khá yên lặng và nhẹ nhàng, nhưng con hắc mã trên bãi cỏ gần chuồng phì phì mũi và lồng lên sợ hãi.
Esmé, làm việc suốt buổi sáng với lũ ngựa, không kịp kéo dây cương ghìm con ngựa đực.
“Chết tiệt,” cô thốt ra qua kẽ răng.
Cả buổi sáng cố gắng vỗ về con vật, nói chuyện với nó, làm cho nó quen với sự tồn tại của cô, và bỗng có một thằng khốn nào đó phá hỏng toàn bộ nỗ lực của cô. Vẫn thằng khốn đó có thể sẽ ở lại qua ngày cuối tuần, một kẻ có tiền, sức hút, và hàng tá kẻ khác giúp việc cho hắn.
Một kẻ như người đàn ông bị cô bỏ lại ba tháng trước, nhưng tại sao cô lại phá hỏng một ngày đẹp trời suy nghĩ về hắn ta?
Con ngựa rúc vào vai Esmé, hít hà. Cô mỉm cười, thọc tay vào túi quần, lấy ra cho nó một phong chocolate bạc hà.
“Được rồi,” cô nói, “mày đáng được thưởng một chút.”
Con ngựa nhẹ nhàng chúi mũi vào bàn tay chìa ra của Esmé. Cô nhìn ra phía sau nó, dừng mắt tại một đám bụi biếng nhác bay lên bầu trời không một gợn mây, điều cho thấy rằng máy bay đã hạ cánh. Đó có thể là một khách sộp từ phía Đông, bay đến để mua một con ngựa đực, hoặc một con ngựa cái.
“Hắn chẳng nói cụ thể con nào,” Jonas nhe răng cười với cô. “Là việc của cô đấy, người đẹp ạ. Cô phải giúp hắn chọn một con.”
Giúp hắn, đương nhiên. Esmé dẫn con ngựa về phía chuồng, những người đàn ông đủ tiền để sở hữu một chiếc phi cơ riêng và mua ngựa của Baron không cần bận tâm đến những chi tiết vụn vặt của cuộc sống. Họ chỉ cần búng tay, ra lệnh, như thể họ sở hữu mọi thứ trên thế giới, như cái cách màRio…
“Chết tiệt,” Esmé gắt ra. Con ngựa hơi chồm lên, cô vỗ vỗ vào cổ nó. “Thả lỏng ra nào, anh bạn. Tao đang lẩm bẩm với tao, không phải với mày.”
Tại sao cô lại phí thời gian vẩn vơ nghĩ về Rio de Santos? Hắn đã bước ra khỏi cuộc sống của cô, và cô đã bước ra khỏi cuộc sống của hắn. Đó là tin tốt. Thật tốt vì cô là người bước đi trước. Đó là bước đi duy nhất có thể cứu vãn được, dù chỉ là một chút chút, lòng tự tôn của cô.
Esmé tháo cương ra khỏi con ngựa, khẽ vỗ vỗ mõm nó rồi đóng cổng chuồng.
Tại sao phải phí công suy nghĩ về một thằng đàn ông không có lấy một khắc nghĩ đến cô? Oh, có lẽ hắn có thể bận tâm chút xíu về cô, nhưng chỉ là vì cô đã để lại vết nhơ trên lòng kiêu hãnh cao quý của hắn. Ngoại trừ điều đó, hắn có lẽ đã vui mừng vì cô chịu ra đi. Hắn có thể đã lên kế hoạch kết thúc mối tình. Đã có những tín hiệu đó.
Cô chớp chớp mắt, bước ra ngoài ánh nắng, cô biết ngay từ lúc đầu tiên cô đã không nên dính vào hắn, những bạn diễn trên sân catwalk đã cảnh báo cô. Họ nói, hắn rực rỡ, lộng lẫy, sexy đến khó tin, nhưng hắn thay đàn bà như thay áo.
“Hắn sẽ khiến trái tim cậu đau khổ,” một người bạn nói, nhưng điều đó không đúng. Rio chưa từng làm trái tim cô tan vỡ; cần phải yêu một người để trái tim có thể tan vỡ, và cô chưa từng yêuRio. Chưa bao giờ. Cô đủ khôn ngoan để không mắc sai lầm đó, và nếu như nó khiến cô đau đớn khi nghĩ về hắn, nếu như cô thi thoảng thử tưởng tượng ra cảm giác đó, nếu như hắn đeo đuổi cô…
“Chào Esmé.”
Mặt đất dường như chao đảo. Trái tim và linh hồn cô nhận ra giọng nói trầm, sâu và nhẹ đó, nhưng không thể…Riokhông thể đang ở đây. Hắn không thể.
“Em đang sợ phải đối mặt với tôi sao?”
Cô run rẩy, nhưng cô biết cách che giấu nó. “Thật ngu ngốc,” cô nói, cố gắng làm ra vẻ gặp lại hắn không làm tim cô đập mạnh. “Sao tôi phải sợ hãi?”
Esmé hít một hơi sâu, nặn ra một vẻ mặt phù hợp. Cô quay người lại nhìn thẳng người đã từng là bạn tình của cô vài tháng trước, người đàn ông đã khiến cô say mê.
Hắn đã sai. Cô không sợ nhìn thấy hắn. Cô đang hoảng loạn.