Esmé không sợ Rio, về mặt thân thể mà nói. Cô to lớn ngang ngửa hắn, khỏe mạnh như đàn ông, cô biết hắn không thể làm đau cô.
Nhưng cô không nghĩ nhìn thấy hắn lại khiến cô đau như vậy. Cô nghĩ cô đã quên được sự hấp dẫn toát ra từ cơ thể cao ráo và vạm vỡ của hắn, quên mớ tóc mượt như tơ, đôi mắt màu lục bảo nhìn xuyên thấu tâm hồn cô, mũi cao thẳng, đôi môi linh hoạt hôn cô đầy mị hoặc khi hắn ở trên người cô…
Không. Không phải là tình yêu, đó thuần túy chỉ là tình dục. Hắn chỉ có thể cho cô thứ đó, đó cũng là tất cả những gì cô cần. Cô chẳng phải đã nói thế với hắn sao? Vui thú – Điều cả hai đều cần. Không ràng buộc, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Chỉ là, đôi lúc, nằm trong vòng tay của hắn, cô cảm thấy thật cô đơn. Cô đơn đến không chịu nổi.
Cô gần như đã thổ lộ điều đó với hắn một đêm nào đó.
“Querida?”(*) hắn thì thầm. “Em yên lặng quá. Có điều gì làm em bận tâm?”
“Không có gì.” Cô vội nói, và thật tốt bởi không lâu sau, hắn đến Madrid một mình. Hắn chưa từng để cô lại một mình, ít nhất trong 6 tháng hai người qua lại, và khi cô lưu tâm đến chút thay đổi nhỏ nhoi đó trong quan hệ của họ, cô biết rằng hắn đang dần muốn buông tay.
“Querida?” Hắn lại nói, đầy mỉa mai, “Em có vẻ không vui khi thấy tôi.”
Esmé nhìn vào mắt Rio, thấy sự lãnh lẽo trong đôi mắt hắn, trái tim cô se lại. Hắn đã từng là người tình của cô. Giờ, hắn là kẻ xa lạ. Hắn chỉ đến vì cô là người đàn bà đầu tiên tự dứt ra khỏi hắn.
“Anh đang làm gì ở đây,Rio?”
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên. “Luôn luôn là vậy, vào thẳng vấn đề.”
“Tôi cũng mong một chút thẳng thắn đó từ phía anh.”
“Tất nhiên.” Hắn chậm rãi nhìn xung quanh. “Đây là Espada, phải không?” Hắn lịch sự hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì, anh đến gặp Jonas Baron.”
“Để làm gì?”
Rio khoanh tay. “Em là thư ký của hắn?”
“Không.”
“Vậy đó không phải là việc của em.”
“Đó là việc của tôi.” Esmé ngắt lời hắn. “Tôi không phải con ngốc. Tôi biết tại sao anh lại tới đây.”
Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên. “Vậy sao?” hắn chậm rãi hỏi lại.
“Phải, tôi biết. Nhưng không quan tâm.”
“Quan tâm cái gì?” hắn nhướn mày. “Ah. Em nghĩ anh đến vì em?”
Gò má cô thoáng đỏ lựng. “Ý tôi không phải vậy.”
“Em không cần phủ nhận. Nó ở ngay đây, ngay trong mắt em.” Cô muốn quay đi nhưng hắn vươn tay ra, bắt lấy cổ tay cô. “Anh ghét phải làm em thất vọng, querida, nhưng anh không đến đây để đưa em về.”
Mặt cô bừng lửa giận. “Tốt lắm, vì tôi cũng không có ý định quay lại.”
“Dứt khoát lắm.” Hắn siết chặt tay cô, kéo cô gần lại. Cô có thể thấy những đốm sáng lấp lánh trong mắt hắn, những thớ cơ quai hàm khẽ rung lên. “Thật là một sự phẫn nộ chính đáng, querida. Như thể em là kẻ bị tổn thương, chứ không phải tôi.”
“Anh? Tổn thương?” Cô cười nhạo. “Lòng kiêu hãnh của anh mới là thứ bị tổn thương, Rio. Này, nếu như làm thế khiến anh thoải mái hơn, anh có thể rêu rao với người khác là anh đã bỏ tôi.”
“Cô! Chết tiệt!” Mắt hắn tràn đầy lửa giận. “Cô nghĩ tôi quan tâm người khác nghĩ gì sao?”
“Buông tôi ra!” Cô mím chặt môi cố gắng giằng tay khỏi bàn tay hắn. “Tôi bỏ anh vì tôi đã chán ngán anh.”
“Láo toét.”
“Tôi biết anh không tin nhưng sự thật là thế. Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh. Anh chỉ cần leo lên phi cơ của anh và…”
“Nào nào, Esmé, sự hiếu khách của cô là thế này sao?”
Esmé xoay người lại. Jonas Baron sải bước về phía hai người, đôi lông mày rậm nhướn lên.
“De Santos,” ông ta mở miệng, đưa tay ra, “vinh hạnh được gặp ngài.”
Rio thả tay cô ra. “Chào ngài.”
“Có vẻ như ngài và cô đây là bạn cũ.” Jonas cười cười. “Thật tốt bởi cô ấy sẽ là người dẫn ngài đi tham quan xung quanh trong ngày nghỉ tới.”
“Không,” Esmé thốt lên, “Không!”
“Được.” Rio nói, và từ cái nháy mắt của hắn ta, cô biết cô chết chắc rồi…
(*) Querida? Tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là tình nhân.