Người Tình Chạy Trốn

Chương 1: Duyên Phận

Rio de Santos không tin vào duyên phận.

Có thể cuộc sống là một ván bài. Bạn là một tay chơi trong ván bài đó, nhưng, suy cho cùng, kỹ xảo mới là điều quan trọng.

Rio là một tay chơi có hạng.

Khi hắn cần cái gì, hắn liền theo đuổi. Đó là cách hắn đạt được thành công: đế chế tài chính trải rộng trên hai lục địa, trại chăn nuôi nằm trên một ngọn đồi cao ngoại ô Madrid, nhà kho lớn ở New York, người phụ nữ sưởi ấm chiếc giường – dù hắn không cần vận dụng kỹ xảo để đạt được những thành công đó.

Rio có tất cả những thứ đó khi hắn mới bước sang tuổi 16, hơn 12 năm trước, hắn đang làm việc tại một trại chăn nuôi ở Barcelona. Ban ngày, hắn cưỡi ngựa. Ban đêm, hắn vui vẻ với bà vợ của lão chủ trại.

 “Tuyệt lắm,” cô ta thì thầm, bắt đầu cởi quần áo hắn.

Rio mỉm cười, con Learjet(*) màu bạc của hắn từ từ đáp xuống Texas. Phụ nữ đã dạy cho hắn nhiều thứ. Làm thế nào để thỏa mãn một người phụ nữ. Khiến cô ta muốn thỏa mãn hắn, kết thúc một mối quan hệ một cách tốt đẹp khi đã nhạt, khi mà mọi mối quan hệ không còn gợi lên cho hắn sự hứng thú.

Nụ cười của hắn nhạt đi.

Cô ta dạy hắn chưa đủ, hoặc hắn không hẳn là một cậu học sinh giỏi như hắn vẫn nghĩ. Nếu không, tại sao Esmé Bennett là người phụ nữ đầu tiên dám rời bỏ hắn khi hắn còn chưa cảm thấy chán cô?

Không phải là lòng kiêu hãnh khiến hắn bận tâm. Cũng không phải hắn muốn cô quay lại. Chẳng phải đã đến lúc kết thúc rồi sao? Sáu tháng với cô là đã nhiều hơn bình thường ba tháng. Ba tháng đã thành thông lệ; hắn không hiểu vì sao hắn phá vỡ quy tắc đó nhưng khi hắn nhận ra điều đó, hắn bắt đầu buông tay. Ít cuộc gọi hơn, ít gặp mặt hơn. Kế hoạch là như vậy, nhưng, bằng cách nào đó, mọi thứ đi lệch quỹ đạo.

Rio khoanh tay, mặt nhăn lại thành cái nhìn sắc.

Một ngày cuối tuần khi hắn đi vắng, Esmé bốc hơi khỏi cuộc sống của hắn.

Có loại phụ nữ nào bỏ đi không một lời từ biệt? Không tin nhắn. Không gọi điện. Không có bất kỳ thứ gì trừ giọng nói thu âm “Số điện thoại này đã không còn sử dụng…”

Rio đã tìm đến căn hộ của cô thuộc vùng Greenwich Village, một khu ổ chuột – cô từ chối rời đi ngay cả khi hắn đề nghị cô dọn đến gần hắn hơn, tại phía đông thành phố và thấy căn nhà không người. Hắn thậm chí đã thuê một thám tử tư, cô có thể bị ốm, hoặc bị thương. Đó là việc nên làm. Điều ngạc nhiên không phải là tay thám tử tư tìm ra cô, mà hắn tìm thấy cô ở Texas. Một Esmé Bennett thanh lịch đã rời thành phố, rời bỏ hắn, đến trại chăn nuôi Espada. Rio có biết Espada, một nơi sản sinh ra những con ngựa tốt nhất thế giới.

Một kẻ tin vào số phận có lẽ sẽ thấy hứng thú với điều này.Rio chỉ đơn giản là thấy thuận tiện.

Bản thân Rio cũng là một chủ trang trại. Việc hắn cải thiện nòi giống ngựa bằng cách thêm ngựa đực hoặc ngựa cái Espada vào đàn gia súc là chuyện hợp logic.

“Thưa ngài? Ngài nói muốn cầm lái khi chúng ta đến gần Austin.”

Rio ngước lên. Phi công của hắn đang đứng bên cạnh hắn, nở một nụ cười lịch thiệp.

“Huhm.”

Rio tằng hắng và đứng dậy. “Cảm ơn, Jack.”

Hắn cúi đầu khom người bước qua cửa phòng lái, ngồi vào ghế phi công. Hắn thích cảm giác ngồi lái, cái cảm giác tự do hòa quyện với sự kiểm soát nó mang lại. Đó là một cách tốt để bắt đầu một chuyến công tác, tất cả chỉ có vậy.

Hắn có thể tiến hành giao dịch buôn bán ngựa với Jonas Baron, và nếu, trong thời gian đó, hắn thấy Esmé, chỉ có hắn và Esmé, nếu hắn thấy hứng thú… có thể hắn sẽ hỏi tại sao cô lại bỏ đi.

Không phải là hắn muốn cô quay lại.

Lạy chúa, không phải, Riotin chắc, và hắn hạ cánh xuống Espada. Bất cứ điều gì chờ hắn ở đó… tin vào duyên phận là quá ngu ngốc.

(*) Learjet: một loại máy bay cá nhân cao cấp