Mất một lúc họ mới vượt được qua con dốc đầy bùn đổ xuống chỗ nhà thuyền, và khi họ bước chân qua vòm cửa thấp lè tè ấy, bóng tối gần như đậm đặc phía bên trong cùng cảm giác ở quá gần sông dường như càng khiến Beatrice run rẩy hơn nữa. Hai người bước sâu thêm vào trong nhà, chân đặt trên các tấm gỗ sàn ẩm ướt, mắt nhìn thấy phía ngoài phần nhô ra của mái nhà kia là đám cỏ mọc cao và những cây cói, cùng mặt sông trải rộng ra xa. Thế rồi, một bóng người đứng dậy từ vùng tối phía bên trái họ, cất giọng nói: “Các vị là ai vậy?”
“Chào anh, Chúa phù hộ cho anh,” Axl đáp. “Chúng tôi xin lỗi nếu đã đánh thức anh dậy. Chúng tôi chỉ là hai lữ khách mệt mỏi muốn được xuôi dòng xuống ngôi làng của con trai mình.”
Một người đàn ông to lớn, mặt đầy râu ria tầm trung, quấn trên người nhiều lớp da thú, hiện ra trong ánh sáng và quan sát họ một cách kỹ lưỡng. Cuối cùng anh ta cũng hỏi, không phải với thái độ thiếu lịch thiệp:
“Có phải bà nhà bác không được khỏe?”
“Bà ấy chỉ mệt thôi anh ạ, nhưng không thể cuốc bộ suốt đoạn đường còn lại được nữa. Chúng tôi hy vọng anh sẽ cho chúng tôi dùng một chiếc xuồng hay một con thuyền nhỏ để đưa mình xuôi dòng. Chúng tôi chỉ còn biết trông cả vào lòng tốt của anh thôi, vì một rủi ro mới xảy ra đã khiến chúng tôi mất hết đồ đạc cũng như toàn bộ số tiền chúng tôi có để trả cho anh. Tôi thấy anh chỉ có một con thuyền trên sông. Ít nhất thì tôi cũng xin hứa sẽ đảm bảo an toàn cho số hàng hóa anh giao phó cho chúng tôi, nếu anh cho phép chúng tôi sử dụng con thuyền.”
Người chèo thuyền đưa mắt nhìn ra chỗ con thuyền đang nhẹ nhàng lắc lư dưới hiên nhà, rồi quay lại nhìn Axl. “Phải một lúc nữa con thuyền ấy mới xuôi dòng bác ạ, vì tôi đang chờ đồng nghiệp của mình mang lúa mạch về tải cho đầy thuyền. Nhưng tôi thấy cả hai bác đã mệt mỏi và gần đây đã phải trải qua một tai ương. Vậy thì tôi xin có ý thế này. Hai bác hãy nhìn ra đằng kia đi. Có thấy những chiếc thúng ấy không?”
“Thúng ư?”
“Trông chúng có vẻ mỏng manh, nhưng chúng nổi trên mặt nước rất tốt và sẽ chịu được sức nặng của hai bác, có điều mỗi người phải dùng một thúng mới được. Chúng tôi vẫn thường chất đầy thúng các bao tải ngô, thỉnh thoảng còn chở cả lợn đã được làm thịt nữa, chúng tôi buộc chắc chúng vào phía sau thuyền và chúng cứ thế trôi mà chẳng gặp phải vấn đề gì, kể cả trên một dòng sông hung dữ. Như hai bác thấy đấy, nước sông hôm nay rất phẳng lặng, nên sẽ chẳng có gì phải lo lắng hết.”
“Anh thật tử tế. Nhưng anh không có chiếc thúng nào đủ lớn cho hai người sao?”
“Mỗi người phải ngồi riêng một chiếc hai bác ạ, nếu không rất dễ chìm. Nhưng tôi sẵn sàng buộc hai thúng vào với nhau, như thế cũng sẽ chẳng khác gì ngồi chung một chiếc. Bao giờ hai bác thấy cái nhà thuyền thứ hai cũng nằm phía bờ bên này dưới kia, là lúc chuyến đi của hai bác kết thúc, tôi muốn hai bác hãy bỏ thúng lại ở đó và nhớ buộc cho chắc chắn.”
“Axl này,” Beatrice thì thào, “đừng đi riêng anh ạ. Đi bộ cùng nhau còn hơn, mặc dù có thể chậm hơn đấy.”
“Giờ chúng ta không thể đi bộ nổi nữa, công chúa ạ. Cả hai chúng ta cần được sưởi ấm và cần có đồ ăn, dòng sông này sẽ nhanh chóng đưa chúng ta đến với sự đón tiếp nhiệt tình của con trai mình.”
“Em xin anh đấy Axl ạ. Em không muốn đi riêng đâu.”
“Nhưng người đàn ông tốt bụng này nói sẽ buộc hai thúng vào nhau cơ mà, và thế thì có khác gì chúng ta nắm tay nhau mà đi đâu.” Rồi quay sang người giữ thuyền, ông nói: “Tôi rất biết ơn anh, anh ạ. Chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của anh. Xin anh hãy buộc thúng lại với nhau cho cẩn thận, để một cơn sóng mạnh không có cơ hội làm chúng tung ra.”
“Nguy hiểm không phải nước xiết khi đâu bác ạ, mà lại chính là khi nước chậm. Rất dễ mắc kẹt trong đám rong gần bờ và không tài nào thoát ra để đi tiếp cho được. Nhưng tôi sẽ cho bác mượn một cây gậy chắc chắn để đẩy, như thế thì sẽ chẳng có gì hai bác phải lo sợ hết.”
Khi người giữ thuyền ra mép cầu tàu và bắt đầu cột sợi dây thừng, Beatrice liền thì thào:
“Axl ơi, em xin anh đừng tách ra.”
“Chúng ta có đi riêng đâu hả công chúa. Nhìn xem, cậu ấy đang thắt nút buộc để chúng ta không rời khỏi nhau còn gì.”
“Con nước sẽ tách chúng ta ra Axl ạ, đừng tin những gì cậu ta nói.”
“Sẽ không sao đâu, công chúa ạ, rồi chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ tới làng của con trai mình.”
Người giữ thuyền lúc ấy đang gọi họ, hai người liền cẩn thận bước trên lớp sỏi tới, anh ta đang dùng một cây gậy dài giữ cho hai chiếc thúng nhấp nhô đứng yên một chỗ trên dòng nước. “Thúng được phủ kín bằng da sống,” anh ta nói. “Các bác hầu như sẽ không cảm thấy hơi lạnh tỏa lên từ mặt nước đâu.”
Mặc dù rất đau đớn khi phải quỳ xuống, nhưng Axl vẫn dùng cả hai tay giữ Beatrice cho tới khi bà đã an toàn ngồi vào chiếc thúng đầu tiên.
“Đừng tìm cách đứng dậy nhé, công chúa ạ, nếu không em sẽ làm cho thuyền tròng trành đấy.”
“Anh có định lên thuyền không đấy hả Axl?”
“Anh đang trèo vào ngay bên cạnh em đây. Nhìn này, người giữ thuyền tốt bụng đã buộc chặt hai ta với nhau.”
“Đừng bỏ em lại đây một mình Axl.”
Mặc dù nói vậy nhưng Beatrice có vẻ yên tâm, bà nằm xuống trong chiếc thúng, như một đứa trẻ sắp ngủ thiếp đi.
“Anh này,” Axl nói. “Nhìn xem vợ tôi lạnh run lập cập mới khổ làm sao. Anh có cái gì cho bà ấy mượn đắp tạm được không?”
Người giữ thuyền cũng đang nhìn Beatrice, lúc ấy bà đã co mình lại nằm nghiêng và nhắm chặt hai mắt. Đột nhiên, anh ta cởi một trong mấy bộ lông thú đang khoác trên người rồi cúi xuống đắp cho Beatrice. Hình như Beatrice không biết gì - mắt bà vẫn nhắm nghiền - nên Axl bèn nói lời cảm ơn thay vợ.
“Không có gì bác ạ. Cứ bỏ mọi thứ lại chỗ nhà thuyền dưới kia cho tôi là được.” Người đàn ông dùng cây sào đẩy họ ra giữa dòng. “Bác cứ ngồi cho thấp và giữ cây gậy sẵn trong tầm tay khi gặp đám rong.”
Mặt nước lạnh buốt. Đây đó băng trôi thành từng mảng, nhưng hai chiếc thúng cứ trôi theo dòng một cách suôn sẻ, thỉnh thoảng lại va nhẹ vào nhau. Những chiếc thúng này có hình dạng gần giống một con thuyền, cũng có mũi và đuôi, nhưng chúng rất hay xoay tròn nên thỉnh thoảng Axl lại thấy mình đang nhìn ngược dòng về phía nhà thuyền vẫn đang hiện ra trong tầm mắt ở một bên bờ.
Bình minh đang tràn lên đám cỏ dập dờn quanh họ và đúng như những gì người đàn ông đã nói, nước sông chảy đi một cách hiền hòa. Mặc dù vậy, Axl vẫn liên tục đưa mắt kiểm tra thúng của Beatrice lúc ấy nhìn như đã được phủ kín hoàn toàn trong lớp da thú, chỉ có một phần mái tóc Beatrice lộ ra cho thấy sự hiện diện của bà. Ông đã một lần gọi với sang: “Chỉ chút nữa thôi là chúng ta sẽ tới nơi, công chúa ạ,” và khi không nghe tiếng trả lời, ông đưa tay ra kéo chiếc thúng lại gần hơn.
“Công chúa ơi, em ngủ đấy à?”
“Anh vẫn ở đó chứ Axl?”
“Tất nhiên rồi.”
“Axl ơi, thế mà em tưởng anh đã lại bỏ em đi một lần nữa.”
“Tại sao anh lại bỏ em chứ hả công chúa? Người giữ thuyền đã buộc chúng ta vào nhau rất chắc chắn mà.”
“Em không biết là mơ hay là chuyện thực em bỗng nhớ lại nữa. Lúc đó em thấy chính mình đang đứng trong căn phòng của hai ta giữa đêm khuya thanh vắng. Chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi, lúc ấy em đang mặc chiếc áo anh may bằng da con lửng tặng em. Em đang đứng như thế, ở nhà cũ của chúng mình, không phải ở căn phòng hiện tại, vì tường phòng ở đó có những cành sồi nhằng nhịt vắt ngang, em đang nhìn một con sâu róm chậm rãi bò trên tường, vừa nhìn vừa tự hỏi vì sao đêm đã khuya mà nó chưa đi ngủ.”
“Đừng nghĩ tới bọn sâu róm nữa, em làm gì mà lại đứng nhìn bức tường vào giữa đêm đen như thế?”
“Em nghĩ là do anh đã ra đi bỏ em lại một mình Axl ạ. Có thể tấm da thú người đàn ông đắp lên người em đã khiến em nhớ lại tấm da choàng ngày ấy chăng, vì em đang khoác nó trên người khi đứng trong phòng, chiếc áo choàng anh làm cho em từ da con Iửng ấy, sau này nó đã bị đốt cháy mất tiêu. Em nhìn con sâu róm và tự hỏi sao nó không chịu đi ngủ, và liệu một sinh vật như nó có biết đâu là ngày đâu là đêm hay không. Nhưng em tin rằng lý do chính là vì anh đã bỏ em đi, Axl ạ.”
“Một giấc mơ vu vơ, công chúa ạ, cũng có thể một cơn sốt nữa lại sắp đến. Nhưng rồi chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ được sưởi bên những ngọn lửa ấm áp.”
“Anh vẫn còn đó chứ Axl?”
“Tất nhiên anh vẫn ở đây, nhà thuyền đã khuất tầm mắt từ lâu rồi.”
“Anh đã bỏ em đi đêm hôm ấy, Axl ạ. Cả con trai yêu dấu của chúng ta nữa. Nó đã bỏ đi từ một hoặc hai hôm trước đó, nói rằng nó không muốn có mặt ở nhà khi anh quay lại. Nên cuối cùng chỉ có mình em, ở căn phòng cũ của chúng ta, giữa đêm khuya thanh vắng. Nhưng hồi ấy chúng ta vẫn có nến, nên em mới trông thấy con sâu róm.”
“Em kể một giấc mơ mới lạ lùng làm sao, công chúa ạ, rõ là cơn sốt và giá lạnh quanh đây đã khiến em mơ phải một giấc mơ như thế. Anh ước gì mặt trời mọc thật nhanh chứ đừng kề cà như thế này nữa.”
“Anh nói đúng lắm Axl ạ. Ở đây lạnh quá, đắp cả tấm chăn này mà vẫn thấy lạnh.”
“Anh muốn được sưởi ấm cho em trong vòng tay, chỉ tội dòng sông này không cho anh làm vậy.”
“Axl ơi. Liệu có phải con trai chúng ta đã bỏ đi vì giận dữ và chúng ta đã đóng sập cánh cửa trước mặt nó, bảo nó đừng bao giờ trở lại nữa?”
“Công chúa này, anh thấy có cái gì đó trên sông phía trước mặt, hình như là một con thuyền mắc cạn giữa đám sậy thì phải.”
“Anh đang trôi dần ra xa đấy Axl ạ. Em không nghe thấy anh nói gì nữa.”
“Anh đang ở ngay cạnh em đây thôi, công chúa ạ.”
“Axl, đừng bỏ em mà đi.”
“Anh ở ngay cạnh em mà, công chúa.”
Nãy giờ Axl vẫn ngồi trong thúng, hai chân duỗi ra trước mặt, ông đang cẩn thận chuyển sang tư thế quỳ, hai tay bám chặt hai bên thành thúng.
“Anh nhìn được rõ hơn rồi. Là một chiếc thuyền có mái chèo, mắc trong đám sậy ở khúc quanh của dòng sông phía trước. Nó nằm đúng trên đường đi của chúng ta, chúng ta phải giải quyết chuyện này, nếu không cũng sẽ mắc kẹt y hệt thế.”
“Axl ơi, đừng bỏ em đi nhé.”
“Anh ở ngay bên cạnh em đây thôi, công chúa ạ. Nhưng để anh dùng sào đẩy chúng ta xa khỏi đám cây bấc cái đã.”
Hai chiếc thúng lúc này trôi đi càng chậm rãi hơn bao giờ hết, bị hút về phía chỗ nước đặc như bùn nơi bờ sông rẽ ngoặt sang một phía. Thọc mạnh cây sào xuống nước, Axl thấy nó chạm xuống đáy sông dễ dàng, nhưng khi ông cố đẩy thúng trở lại dòng chảy, đáy sông đã hút chặt lấy cây sào, khiến ông không tài nào bẩy nó lên được. Trong ánh sáng buổi sớm lúc đó đang tràn trên bãi cỏ mọc cao, Axl thấy rõ đám rong đã kịp đan dày đặc quanh hai chiếc thúng như muốn hợp lực giữ chân họ lại chỗ nước tù này. Con thuyền đã hiện ra rất gần ngay trước mặt và khi họ lờ đờ trôi lại gần, Axl chống cây sào vào đuôi thuyền để dừng lại.
“Đã tới nhà thuyền kia rồi hở Axl?”
“Chưa.” Axl đưa mắt nhìn ra dòng sông phía xa, nơi nước vẫn đang chảy xuôi dòng. “Rất tiếc công chúa ạ. Chúng ta bị mắc kẹt trong đám sậy mất rồi. Nhưng trước mặt chúng ta là một con thuyền có mái chèo, và nếu được, chúng ta sẽ dùng nó để hoàn thành nốt chuyến đi này.” Ông lại một lần nữa đẩy cây sào trong nước, nhờ đó khéo léo dẫn họ từ từ trôi tới một vị trí ngay bên sườn con thuyền.
Đứng từ dưới nhìn lên thế này, con thuyền hiện ra thật to lớn. Axl nhìn rõ lớp gỗ thô ráp đã hư hại cũng như mặt phía dưới của mép thuyền, chỗ đó một hàng các cột băng nhỏ đọng lại trông như những mẩu sáp nến. Cắm cây sào xuống nước, Axl thận trọng đứng thẳng người lên trong thúng rồi ló nhìn vào lòng thuyền.
Mũi thuyền đang được tắm trong thứ ánh sáng màu cam và phải mất một lúc Axl mới nhận ra đống giẻ rách chất trên sàn thuyền kia thực chất là một bà già. Quần áo của bà ta nhìn thật khác thường - được chắp vá bằng một đống vải vụn tối màu – lớp ghét cáu đen như bồ hóng lem nhem trên mặt bà ta chính là thứ thoạt đầu đã đánh lừa ông. Hơn thế nữa, bà ta lại ngồi trong một tư thế thật kỳ dị, đầu ngoẹo hẳn về một phía, đến mức gần chạm xuống sàn thuyền. Một cái gì đó nơi quần áo của bà ta khơi gợi trí nhớ của Axl, nhưng kìa bà ta vừa mở mắt và đang nhìn thẳng vào mặt Axl.
“Giúp ta với, hỡi người lạ mặt,” bà ta nói nhỏ, không hề đổi tư thế ngồi.
“Có phải bà bị ốm không, thưa bà?”
“Cánh tay này không chịu nghe lời ta, nếu không thì giờ này ta đã đứng được lên mà cầm lấy mái chèo. Giúp ta với, hỡi người lạ mặt.”
“Anh nói chuyện với ai đấy Axl?” Beatrice gọi với từ phía sau. “Cẩn thận không khéo là lũ quỷ đấy.”
“Chỉ là một phụ nữ tội nghiệp cỡ tuổi chúng ta thôi, có thể hơn tí chút, bà ấy bị thương trong thuyền.”
“Đừng quên em nhé Axl.”
“Quên em ư? Tại sao anh lại quên công chúa của anh được cơ chứ?”
“Màn sương phủ này khiến chúng ta lãng quên quá nhiều thứ. Làm gì mà nó chẳng khiến hai ta quên bẵng nhau đi?”
“Không đời nào chuyện đó xảy ra được, công chúa ạ. Giờ thì hãy để anh giúp người phụ nữ tội nghiệp này đã, sau đó nếu may mắn, rất có thể cả ba người chúng ta sẽ dùng con thuyền của bà ấy mà xuôi dòng.”
“Người lạ mặt ơi, ta nghe thấy hết rồi đấy. Ông cứ thoải mái dùng thuyền của ta. Nhưng phải giúp ta cái đã, vì ta đã bị thương sau khi ngã.”
“Axl ơi, đừng bỏ em lại đây. Đừng quên em.”
“Anh chỉ bước sang con thuyền nằm ngay cạnh thúng của chúng ta kia thôi công chúa ạ. Anh phải giúp bà già lạ mặt tội nghiệp mới được.”
Giá lạnh khiến chân tay Axl cứng lại, ông suýt nữa mất thăng bằng khi trèo sang con thuyền lớn. Sau khi cố gắng đứng lại cho vững, Axl đưa mắt nhìn quanh.
Con thuyền nhìn đơn giản nhưng có vẻ chắc chắn, không thấy có lỗ thủng nào. Hàng hóa chất đống gần phía đuôi thuyền, nhưng Axl không để ý tới điều này là mấy, vì lúc ấy bà già kia lại bắt đầu nói gì đó. Ánh nắng mặt trời buổi sáng vẫn đổ cả lên người bà ta, Axl thấy rõ bà ta cứ dán mắt nhìn chăm chăm xuống hai bàn chân ông, đến mức Axl tự nhiên cũng phải đưa mắt nhìn xuống chân mình. Chẳng thấy có gì đáng chú ý, ông lại tiếp tục tiến về phía bà ta, cẩn thận bước qua các dây leo trên thuyền.
“Người lạ mặt ơi. Ta thấy ông cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, nhưng vẫn còn khoẻ đấy. Cho chúng thấy một bộ mặt dữ tợn đi. Một bộ mặt dữ tợn khiến chúng phải tháo chạy.”
“Đưa tay đây, thưa bà. Bà có ngồi dậy được không?” Axl nói vậy vì cảm thấy lo lắng cho dáng ngồi vẹo vọ của bà ta - mớ tóc bạc lõa xõa phết xuống tận ván thuyền ẩm ướt. “Đây, để tôi giúp bà. Cố ngồi thẳng lên một chút xem nào.”
Khi Axl nghiêng người về phía trước để với tới chỗ bà ta, một con dao hoen gỉ rơi từ tay bà ta xuống lớp ván thuyền. Đúng lúc đó, vài con vật nhỏ bé từ trong đống giẻ rách bà ta mặc láo nháo lao ra và chạy biến đi trốn trong bóng râm.
“Lũ chuột có khiến bà khó chịu không, thưa bà?”
“Bọn chúng ở cả đằng kia kìa, người lạ mặt ạ. Ta đã bảo rồi, cho chúng thấy thế nào là một bộ mặt dữ tợn đi.”
Giờ Axl mới hiểu hóa ra lúc nãy bà già không hề dán mắt nhìn vào chân ông mà là nhìn vào một thứ gì đó ở phía đuôi thuyền. Ông xoay người lại, nhưng mặt trời lúc ấy vẫn còn lên chưa đủ cao khiến ông lóa mắt và không tài nào phân biệt nổi cái gì đang chuyển động phía đằng ấy.
“Có phải là bọn chuột không hở bà?”
“Bọn nó sợ ông lắm đấy, người lạ mặt ạ. Hồi trước chúng cũng sợ ta chứ, nhưng chỉ được một thời gian thôi, rồi chúng bắt đầu hủy hoại ta, khiến ta kiệt quệ dần đúng như những gì chúng muốn. Nếu ông không xuất hiện thì giờ này chúng đã bò đầy lên người ta rồi ấy chứ.”
“Gượm đã, thưa bà.”
Axl bước về phía mũi thuyền, một tay đưa lên che nắng, rồi đưa mắt nhìn xuống mấy thứ gì đó dồn đống trong bóng râm. Ông nhận ra đó là những tấm lưới rối mù, một cái chăn ướt sũng bị vứt lại nằm thành một đống, đặt trên nó là một dụng cụ có cán dài, trông giống một chiếc cuốc. Và kia nữa là một chiếc thùng gỗ không nắp - loại thùng những người đánh cá thường sử dụng để giữ cho lũ cá đánh bắt được tươi nguyên. Nhưng khi Axl ngó vào bên trong thùng, chẳng có con cá nào mà chỉ thấy toàn thỏ đã bị lột da - cả một đám lố nhố, chúng nằm ép sát lại đến độ mấy cái chân bé xíu kia nhìn như khóa chặt vào với nhau. Rồi khi Axl vẫn đang đứng nhìn như thế, cả đống những bắp thịt, khuỷu tay và mắt cá chân ấy bắt đầu động đậy. Axl lùi lại một bước thì một con mắt bỗng mở ra, rồi lại một con mắt nữa. Một tiếng động khiến ông phải quay người lại nhìn, để rồi thấy ở đầu kia của con thuyền, vẫn tắm mình trong thứ ánh sáng màu cam, bà già nọ đã kịp ngồi thụp xuống chỗ mũi tàu, trong khi một bầy yêu tinh - nhiều tới mức đếm không xuể - đang kéo thành đoàn chạy trên người bà ta. Thoạt nhìn thì tưởng như bà già đang rất mãn nguyện vì được bao bọc kín trong tình thương yêu của những con vật gầy nhắng bé choắt đương chạy loạn xạ trong đống quần áo giẻ rách cũng như trên mặt và vai bà ta. Giờ thì lại có thêm rất nhiều con nữa từ dưới lòng sông đang bám vào mép thuyền tìm cách trèo lên.
Axl đưa tay với lấy chiếc cuốc có cán dài trước mặt, nhưng chính ông cũng đã bị một cảm giác thanh bình choán ngợp, thành ra ông rút lấy cán cuốc khỏi đám lưới rối tung bằng một cử chỉ nhàn nhã đến lạ thường. Ông biết đám sinh vật kia vẫn tiếp tục tràn lên từ dưới lòng sông - bao nhiêu con đã vào được tới lòng thuyền rồi? Ba mươi? Sáu mươi? - những hợp âm do chúng phát ra gợi Axl nghĩ tới tiếng lũ trẻ chơi vui vọng lại từ phía xa. Ông vẫn đủ nhanh trí để giơ cái dụng cụ có cán dài ấy lên - cái cuốc, phải rồi, vì chẳng phải cái lưỡi cuốc gỉ ngoèn ở đầu cán đang được nâng dần lên về phía trời cao kia là gì, hay lại có một con vật khác nữa đang bám vào đó? - ông bổ cuốc xuống đám đầu gối và đốt ngón tay bé tí đang bám đầy trên mạn thuyền. Rồi lại thêm một cú bổ nữa, lần này thì nhằm vào cái thùng chứa lũ thỏ bị lột da, nơi đang có một lũ yêu tinh chạy túa ra. Nhưng ông chưa bao giờ là một kiếm sĩ thực sự, kỹ năng của ông chỉ là thương thuyết và khi cần thiết thì là những mưu đồ vận động ngấm ngầm, mặc dù ai lại có thể nói ông đã phụ lòng tin ông từng giành được nhờ những kỹ năng của mình? Ngược lại thì có, người ta đã phản bội ông, nhưng ông vẫn biết cách sử dụng vũ khí, và giờ ông sẽ bổ cuốc xuống chỗ này chỗ kia, nếu không thì làm sao ông bảo vệ Beatrice khỏi đám sinh vật đang di chuyển thành bầy này? Kìa, chúng lại đang kéo tới, càng ngày càng đông - có phải chúng đổ ra từ cái thùng kia, hay là kéo lên từ mặt nước nông? Liệu chúng đã kịp tụ tập quanh Beatrice đang ngủ say trong thúng hay chưa? Nhát bổ vừa rồi cũng có chút tác dụng khiến vài con rớt xuống nước lại, và cú bổ sau đó lại tiếp tục khiến hai con, thậm chí tới ba con, bay vèo lên không, bà già kia hoàn toàn chỉ là một người lạ mặt, Axl đâu có nghĩa vụ gì mà phải bảo vệ bà ta hơn cả bảo vệ vợ mình? Nhưng bà ta ngồi kia, người đàn bà lạ mặt, bị lũ sinh vật lúc nhúc bu gần kín. Axl đưa chân bước dọc theo con thuyền, cây cuốc trong tay lại khua lên một lần nữa để cố gạt được càng nhiều càng tốt yêu tinh đi mà không làm người lạ mặt bị thương. Nhưng chúng bám mới chắc làm sao! Mà giờ chúng còn cả gan lên tiếng nói với Axl nữa - hay là chính bà già nằm bên dưới chúng đang nói?
“Bỏ bà ta lại đây, người lạ mặt. Bỏ bà ta lại đây cho bọn ta. Bỏ bà ta đi, người lạ mặt.”
Axl vung cuốc một lần nữa, lần này có cảm giác như lưỡi cuốc đang chém qua một khối nước dày chứ không phải không khí, nhưng nó vẫn tìm được đúng mục tiêu cần tới, khiến một đám bọn chúng rơi lả tả, trong khi thật nhiều con nữa vẫn đang rùng rùng kéo đến.
“Bỏ bà ta lại cho bọn ta, người lạ mặt kia,” bà già lại nói, và tới tận bây giờ Axl mới nhận ra, cùng một nỗi hoảng sợ chừng như không đáy nhói lên trong lòng, rằng giọng nói kia đang nhắc đến Beatrice chứ không phải là mụ già lạ mặt đang hấp hối kia. Quay đầu nhìn chiếc thúng của Beatrice trong đám sậy, Axl thấy mặt nước quanh thúng nhưng nhúc những chân, cẳng và vai. Chiếc thúng của ông đã sắp lật úp vì bị bọn chúng đu bám tìm cách trèo vào, chỉ còn giữ được chút thăng bằng là nhờ bọn đã trèo được vào bên trong. Nhưng chúng trèo lên thúng của ông chỉ để trèo tiếp sang chiếc thúng bên kia. Ông thấy rõ cả một lũ tụ tập thành đám trên lớp da thú đắp trên người Beatrice, bèn kêu lên một tiếng, Axl trèo qua mạn thuyền lao mình xuống nước. Nước sâu hơn ông tưởng, cao tới tận gần eo, nhưng cú sốc chỉ khiến ông sững lại trong giây lát, trước khi ông gầm lên tiếng gầm của một chiến binh, một tiếng gầm như vọng lại từ một ký ức xa xăm nào đó. Axl lảo đảo lao tới chỗ hai chiếc thúng, cuốc giơ cao trên tay. Có thứ gì đó trong nước kéo trì quần áo ông, nước sánh như mật, nhưng khi ông bổ cuốc xuống chiếc thúng của mình, mặc dù vũ khí của ông di chuyển trong không khí chậm rãi đến mức khiến ông sốt hết ruột gan, số con vật bị nó chém ngã nhào xuống nước vẫn nhiều hơn ông tưởng. Cú gạt tiếp theo tiêu diệt được còn nhiều hơn nữa - chắc hẳn lưỡi cuốc lần này đã hướng ra ngoài, vì chẳng phải ông đang thấy mấy thân thể máu me văng tưng dưới ánh nắng mặt trời kia là gì? Nhưng Beatrice như vẫn đang xa cách ngàn trùng, vẫn mãn nguyện lặng lẽ trôi trên nước, ngay cả khi đám sinh vật kia đang kéo tới xung quanh, giờ thì chúng còn lao tới từ cả trên bờ, chạy túa ra trong đám cỏ bên bờ sông. Chúng còn đang bám đầy trên cuốc của Axl, ông thả cuốc rơi xuống nước vì đột nhiên chỉ còn một khát khao duy nhất là được ở bên Beatrice.
Ông chen chân qua đám rong rêu cùng cỏ nến giập nát, bùn kéo chân ông lại, Beatrice như càng xa hơn. Rồi giọng nói của mụ già lạ mặt kia lại vang lên, ngay cả khi không thể nhìn thấy mụ vì đứng dưới nước thế này, hình ảnh mụ đang ngồi sụp dưới sàn thuyền trong ánh nắng mặt trời buổi sáng với lũ yêu tinh chạy tứ phía trên người khi mụ thốt ra những lời nói ấy vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu Axl:
“Bỏ bà ta lại đi, lão già lạ mặt kia. Bỏ bà ta lại đây cho bọn ta.”
“Ta nguyền rủa ngươi,” Axl vừa lẩm bẩm vừa dấn bước tới trước. “Ta sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ bà ấy lại.”
“Một người thông thái như lão, lão già lạ mặt kia. Lão đã biết từ lâu, rằng chẳng có cách nào cứu bà ta. Làm sao lão chịu đựng nổi những gì đang chờ bà ta phía trước? Lão có mong tới ngày chứng kiến người thân thương nhất của mình quằn quại trong đau đớn mà chẳng biết làm gì ngoài thốt ra những lời an ủi hay không? Bỏ bà ta lại rồi thì bọn ta sẽ làm dịu nỗi đau của bà ta, như bọn ta vẫn làm cho tất cả những kẻ đến trước các người.”
“Ta nguyền rủa ngươi! Ta không bao giờ bỏ bà ấy lại với ngươi!”
“Để bà ta lại với bọn ta, bọn ta sẽ đảm bảo bà ta không bao giờ phải chịu đau đớn. Bọn ta sẽ tắm cho bà ta trong nước sông, năm tháng sẽ phải chào thua, và bà ta sẽ được sống trong một giấc mơ êm ái. Giữ bà ta làm gì, lão già kia? Lão mang lại gì cho bà ta ngoài sự đau đớn của một con vật bị làm thịt?”
“Ta sẽ tống khứ chúng mày đi. Cút ngay. Cút khỏi người bà ấy.”
Đan hai bàn tay lại để tạo thành cây gậy, ông vừa tiếp tục dấn bước vừa quạt tay từ bên này sang bên kia để dọn quang lối đi cho mình, cho đến khi cuối cùng ông đã tới trước mặt Beatrice vẫn đang ngủ say trong thúng. Bọn yêu tinh lúc nhúc trên tấm da thú bao bọc lấy bà, Axl dùng tay túm lấy từng con mà liệng ra xa.
“Tại sao lão không bỏ bà ta lại cho bọn ta? Lão chẳng tử tế với bà ta chút nào.”
Axl đẩy chiếc thúng trên mặt nước cho tới khi nền đất dưới đáy sông cao dần và thúng đã nằm đó giữa đám rong rêu và cỏ bấc. Ông cúi người quàng tay qua người Beatrice và bế bà ra khỏi thúng. May mắn làm sao, Beatrice đã đủ tỉnh táo trở lại và bám vào cổ ông. Hai người loạng choạng lội dưới nước, lên tới bờ, rồi tiếp tục dấn chân bước vào cánh đồng hoang. Chỉ tới khi mặt đất đã trở nên rắn chắc và khô ráo dưới chân, Axl mới đặt Beatrice xuống, họ cùng nhau ngồi trên bãi cỏ, Axl lấy lại hơi, trong khi Beatrice càng lúc càng tỉnh táo hơn.
“Axl ơi, đây là đâu vậy?”
“Công chúa của anh ơi, em thấy trong người thế nào? Chúng ta phải đi khỏi chỗ này ngay. Anh sẽ cõng em trên lưng.”
“Kìa Axl, anh ướt sũng hết rồi! Anh ngã xuống nước đấy ư?”
“Nơi này thật xấu xa độc ác công chúa ạ, chúng ta phải lập tức rời đi. Anh sẽ cõng em trên lưng, như hồi hai ta còn trẻ và ngốc nghếch trong một ngày mùa xuân nắng ấm.”
“Chúng ta phải bỏ dòng sông này lại phía sau sao? Ngài Gawain đã bảo nhất định nó sẽ nhanh chóng đưa chúng ta tới nơi cần đến kia mà. Đất ở đây nhìn cũng dốc đứng, chẳng khác gì những ngọn núi chúng ta vừa phải đi qua.”
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác nữa công chúa ạ. Chúng ta phải tránh thật xa khỏi nơi này. Nhanh lên, lên lưng anh đi. Nhanh lên, công chúa của anh, quàng tay lên vai anh đi.”