Chỉ còn phải leo một đoạn ngắn nữa thôi thì ít ra cậu cũng đã vượt qua đỉnh núi mà đứng trên mặt đất rắn chắc. Đến lúc đó cậu sẽ được chạy - cậu mới khao khát được chạy làm sao! - nhưng chạy đi đâu mới được chứ? Tạm thời lúc này, cậu không nhớ nổi đích cần đến là gì nữa. Còn hơn thế, có một điều quan trọng cậu phải nói với người chiến binh: cậu đã lừa dối anh và đã sắp đến lúc cậu cần phải thú nhận điều này. Lúc hai người bắt đầu leo dốc, bỏ con ngựa chiến mệt mỏi buộc vào bụi cây ven con đường qua núi, cậu đã quyết định sẽ khai nhận bằng hết những gì cậu đã gây ra khi nào lên tới đỉnh. Nhưng khi đã lên gần tới nơi thế này, chẳng có gì rõ ràng trong óc cậu, ngoài một mớ hỗn độn rối tinh.
Cậu trèo qua những tảng đá cuối cùng rồi rướn người qua vách núi. Trước mặt cậu là mặt đất xác xơ bị bào mòn bởi gió, lên cao dần tới những đỉnh núi mờ nhạt xa phía chân trời. Gần hơn phía này là những vạt cây thạch nam và cỏ núi không cao hơn mắt cá chân người. Nhưng thực kỳ lạ làm sao, ngay ở quãng giữa là một vùng đất nhìn giống như một khu rừng, cây cối sum suê bình thản đứng giữa những cơn gió quất không ngừng. Có phải một vị thần nào đó, vì một ý thích bất chợt nảy ra, đã dùng tay nhón lấy một vạt rừng già đem đặt xuống chốn không gì có thể trú ngụ này?
Mặc dù thở không ra hơi sau khi trèo dốc cao, Edwin vẫn ép mình phải chạy. Vì nhất định rồi, đám cây kia chính là đích đến, và khi nào tới đó, cậu sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện. Wistan lại đang quát to đâu đó phía sau lưng cậu - hẳn là cuối cùng anh cũng đã lên tới đỉnh - nhưng Edwin chẳng buồn quay lại nhìn, cậu chạy còn nhanh hơn nữa. Cậu sẽ thú nhận khi nào được đứng sau đám cây dưới kia. Dưới sự che chở của chúng, cậu sẽ nhớ được mọi chuyện rõ ràng hơn và hai người có thể nói chuyện với nhau mà không phải cố át đi tiếng gió gầm gào.
Mặt đất đột ngột dâng lên khiến cậu ngã hụt hơi. Edwin bị bất ngờ tới mức buộc phải nằm vật ra đó trong chốc lát, toàn thân choáng váng và đến khi cậu tìm cách đứng bật dậy, có một thứ gì đó tuy mềm nhưng rất mạnh kiên quyết giữ cậu lại. Rồi cậu nhận ra một đầu gối của Wistan đang đè trên lưng cậu, và hai tay cậu đang bị trói chặt sau lưng.
“Lúc trước em hỏi vì sao anh phải mang dây thừng theo,” Wistan nói. “Giờ thì em thấy nó hữu dụng chưa.”
Edwin mới nhớ lại cuộc đấu khẩu của hai người lúc còn đi trên con đường ở dưới chân núi. Nóng lòng muốn được leo dốc, cậu đã rất khó chịu khi thấy người chiến binh cứ cẩn thận chuyển đồ từ yên ngựa sang hai chiếc bao tải để mang theo mình.
“Nhanh lên anh ơi! Cần gì đến những thứ này chứ?”
“Đây, cầm lấy cái này, anh bạn chiến binh trẻ tuổi ạ. Chẳng cần chúng ta cứ lả dần đi vì lạnh và đói thì con rồng cái ấy cũng đã đủ nguy hiểm lắm rồi.”
“Nhưng sẽ mất mùi mất thôi! Mà mang dây thừng đi làm gì cơ chứ?”
“Vẫn có thể cần dùng, anh bạn chiến đấu trẻ tuổi ạ. Đến lúc cần thì chẳng có thừng nào mọc ra từ những ngọn cây trên kia đâu.”
Giờ thì sợi dây thừng đã quấn quanh eo và hai cổ tay của cậu, nên cuối cùng khi cậu cũng đứng dậy được, cậu tiến về phía trước thì chỉ giật ngược chiều dây dẫn mà thôi.
“Anh chiến binh ơi, có phải anh không còn là bạn và thầy em nữa đúng không?”
“Không, anh vẫn vừa là bạn vừa là thầy, lại vừa là người bảo vệ cho em nữa. Từ giờ trở đi, em không được đi hấp tấp vội vàng như trước nữa.”
Cậu thấy mình chẳng lấy làm phiền lòng vì sợi dây thừng. Sợi thừng buộc cậu phải đi như lũ lừa, điều đó khiến cậu nhớ lại chỉ cách đây không lâu, khi cậu phải sắm vai đúng con vật ấy, đi vòng vòng quanh chiếc xe kéo. Liệu có phải lúc này cậu đã trở lại làm con lừa ấy, ương bướng tìm cách trèo lên dốc trong khi sợi thừng cứ kéo giật nó lại?
Cậu cứ kéo và lại tiếp tục kéo, thỉnh thoảng cũng tiến lên được vài bước liền một lúc trước khi sợi thừng giật ngược cậu trở lại. Một giọng nói cứ vang lên trong tai cậu - giọng nói quen thuộc - nửa hát, nửa hô vang một điệu hát thiếu nhi cậu từng biết rất rõ khi còn nhỏ. Giọng hát ấy vừa có sức mạnh an ủi lại vừa khiến cậu khó chịu như nhau và dường như cảm giác bất an phần nào bớt đi nếu Edwin cùng hát theo trong khi kéo giật sợi thừng. Vậy nên cậu cũng hát, thoạt đầu thì chỉ lẩm bẩm, dần dà thì bớt dần kiềm chế mà thả mình trong gió: “Ai đánh đổ cốc bia? Ai chặt đứt đuôi rồng? Ai bỏ rắn vào xô? Là chú em họ Adny của bạn đó.” Lời bài hát còn nữa mà cậu không nhớ, nhưng Edwin rất ngạc nhiên khi thấy chỉ cần cất lời hát theo giọng ấy là lời bài hát cứ tự nhiên tìm được đường về với cậu.
Đã gần tới chỗ đám cây rừng, người chiến binh lại một lần nữa kéo giật nó trở lại.
“Từ từ thôi anh bạn. Không phải chỉ dũng cảm là đủ để bước chân vào khu rừng lạ này. Nhìn kìa. Cây thông cao như thế thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng đám cây sồi với cây đu đứng bên chúng mọc cao thế kia thì đúng là điều khác thường phải không?”
“Cây gì mọc ở đây, hay chim gì bay trên trời thì có gì quan trọng đâu? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chân lên thôi!”
Họ bước vào khu rừng, mặt đất dưới chân có nhiều thay đổi: những lớp rêu mềm mại, đám cây tầm ma, còn có cả dương xỉ nữa. Lá cây mọc dày đến độ tạo nên một mái che khiến hai người bước chân trong một thứ ánh sáng lờ mờ xám xịt. Nhưng đây nhất định không phải là một khu rừng, vì chẳng bao lâu sau họ đã thấy ngay trước mặt là một khoảng đất trống nhìn thấu lên tận trời cao. Edwin nghĩ bụng, nếu quả thực đây là việc làm của một vị thần nào đó thì mục đích đặt đám cây này ở đây nhất định là để che giấu những gì sắp hiện ra trước mắt. Cậu tức giận giật sợi thừng và nói:
“Sao anh cứ lãng phí thời gian thế? Có phải vì anh đang sợ hãi không hả?”
“Hãy nhìn chốn này mà xem anh bạn trẻ. Bản năng thợ săn trong em đã giúp chúng ta rất nhiều. Trước mặt chúng ta đây hẳn là hang ổ của con rồng.”
“Trong hai ta thì em chính là thợ săn, anh chiến binh ạ. Và em muốn nói với anh rằng chẳng có con rồng nào ở khu đất trống này hết. Chúng ta phải nhanh chân đi qua đây và còn phải đi xa thêm nữa, vì còn cả một chặng đường trước mắt!”
“Vết thương của em, anh bạn trẻ tuổi ạ. Để anh kiểm tra xem vết thương của em ra sao rồi.”
“Không phải lo cho vết thương của em! Nói để anh biết, mùi sẽ tan biến! Anh hãy buông sợi dây ra đi. Kể cả nếu anh không chạy, em cũng vẫn sẽ tiếp tục chạy!”
Lần này thì Wistan thả cậu ra, Edwin hăng hái lao đi, vượt qua đám cây kế và những rễ cây nhằng nhịt. Cậu mất thăng bằng mấy lần liền vì tay bị trói gô nên không thể vung ra giúp người đứng vững. Khi tới được khu đất trống mà không gặp chuyện gì, cậu dừng lại ngay rìa khu đất và đưa mắt quan sát quang cảnh trước mặt.
Ngay chính giữa khu đất là một hồ nước. Mặt hồ đã đóng băng hoàn toàn, nên một người - hoặc đủ dũng cảm hoặc đủ ngu ngốc - chỉ cần khoảng hai mươi sải chân là có thể chạy qua. Mặt băng phẳng phiu chỉ bị vỡ ra gần bờ hồ phía bên kia, rạn ra bởi một thân cây rỗng ruột đổ xuống. Dọc theo bờ hồ, cách thân cây đổ không xa là mấy, một con quỷ ăn thịt người to lớn đang quỳ trên hai đầu gối và hai khuỷu tay ngay sát mé nước, đầu cắm ngập trong nước. Rất có thể con vật ấy đang uống nước - hoặc đang tìm kiếm cái gì đó dưới nước - thì đột ngột bị đóng băng. Một người quan sát vội vàng sẽ tưởng đó chỉ là một cái xác không đầu của một con quỷ ăn thịt người, bị chặt đầu khi mò tới hồ tìm cách thỏa mãn cơn khát.
Mảng trời phía trên hồ nước rọi một thứ ánh sáng kỳ ảo vào con quỷ, khiến Edwin cứ đứng nhìn chằm chằm một lúc lâu, gần như chờ nó sống lại rồi nhô một bộ mặt tái nhợt và hoảng hốt lên khỏi mặt nước. Rồi cậu bỗng giật mình nhận ra còn con vật thứ hai có dáng quỳ giống hệt như thế ở bên phải phía bên kia hồ nước. Và kìa! - lại một con nữa, không xa chỗ Edwin đứng cho lắm, ở bờ hồ bên này, nửa thân bị che khuất trong đám dương xỉ.
Quỷ ăn thịt người luôn khiến Edwin khiếp đảm, nhưng mấy con quỷ này, cùng sự u uất kỳ quái trong dáng ngồi của chúng, lại khiến cậu nhói thương hại. Điều gì đã đem lại một kết cục như thế cho chúng? Edwin cất bước về phía chúng, nhưng sợi dây thừng lại bị kéo căng ra và cậu nghe thấy giọng Wistan ngay sát tai:
“Em vẫn không chịu thừa nhận đây là hang ổ của con rồng chứ, anh bạn của anh?”
“Không phải ở đây anh chiến binh ạ. Chúng ta phải đi tiếp.”
“Nhưng chốn này đang thì thào vào tai anh. Kể cả nếu hang của nó không ở đây, chẳng phải đây chính là chỗ nó vẫn thường tới uống nước và tắm mát sao?”
“Chỗ này đã bị nguyền rồi anh ạ, không phải là nơi để giao chiến với con rồng. Chúng ta sẽ chỉ gặp vận rủi ở đây mà thôi. Nhìn mấy con quỷ ăn thịt người tội nghiệp kia thì biết. Trong khi chúng to gần bằng những con quỷ sứ anh tiêu diệt mấy đêm trước.”
“Em đang nói đến cái gì thế hả cậu bé?”
“Chẳng lẽ anh không thấy gì sao? Nhìn đi, chỗ kia kìa! Cả chỗ kia nữa!”
“Edwin này, anh sợ là em kiệt sức mất rồi. Nghỉ chân một lúc thôi. Cho dù có ảm đạm thật đấy, nhưng ta có thể nghỉ ngơi tránh gió ở đây.”
“Làm sao anh có thể nói tới chuyện nghỉ ngơi được nhỉ? Và chẳng phải chính vì lảng vảng ở cái nơi bị bỏ bùa mê này quá lâu mà những con vật tội nghiệp kia đã đoản mệnh vậy sao? Anh không thấy cái chết của chúng cảnh báo gì à, hả anh chiến binh?”
“Điều cảnh báo duy nhất anh để ý thấy là cần cho em nghỉ ngơi trước khi em làm mình vỡ tim mất.”
Edwin thấy mình bị lôi đi, rồi lưng cậu va vào một thân cây. Rồi người chiến binh lê bước đi quanh cậu, quấn sợi thừng quanh ngực và vai cậu cho tới khi cậu gần như không cựa quậy được nữa.
“Cái cây này sẽ không làm gì hại em đâu, anh bạn trẻ tuổi ạ.” Người chiến binh nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Edwin. “Đừng có phí phạm sức lực tìm cách nhổ tung nó lên chứ? Anh bảo cậu này, bình tĩnh nghỉ ngơi cho lại sức, trong khi anh tìm hiểu kỹ hơn chốn này.”
Edwin nhìn theo Wistan lựa đường đi qua đám cây tầm ma xuống tới chỗ hồ nước. Khi tới bờ hồ, người chiến binh đi đi lại lại một cách chậm rãi, mắt chăm chú nhìn xuống đất, thỉnh thoảng lại quỳ xuống xem xét một thứ gì đó lọt vào tầm mắt. Rồi Wistan đứng thẳng dậy và hình như rơi vào trạng thái mơ màng một lúc thật lâu khi đưa mắt nhìn ra xa, vượt qua khỏi đám cây đứng bên bờ hồ phía bên kia. Với Edwin, Wistan giờ nhìn như một chiếc bóng yên lặng đứng trước mặt nước băng giá. Tại sao anh ấy không đưa mắt nhìn lũ quỷ ăn thịt người dù chỉ lấy một lần?
Wistan bỗng cử động và đột nhiên cây kiếm xuất hiện trên tay, trong khi cánh tay anh giơ lên không động đậy giữa không trung. Rồi vũ khí ấy lại tra vào vỏ và người chiến binh xoay mình tiến về phía Edwin đang đứng.
“Chúng ta hoàn toàn không phải là những người đầu tiên có mặt ở đây,” Wistan nói. “Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ vừa qua, có ai đó đã đi qua đây, và đó không phải là con rồng cái. Edwin này, anh rất mừng thấy em đã bình tĩnh hơn trước.”
“Anh chiến binh ơi, có điều này em phải thú nhận với anh. Điều em sắp nói ra có thể sẽ khiến anh muốn chém chết em ngay khi em vẫn còn đang bị trói gô vào cây thế này.”
“Nói đi cậu bé, nhưng đừng sợ anh.”
“Anh chiến binh ơi, anh nói em mang trong mình năng khiếu của một thợ săn và lúc anh nói như vậy, em có cảm giác một cái gì đó rất mạnh cứ lôi em đi, nên em đã khiến anh tin tưởng rằng mũi em đánh hơi được Querig. Nhưng trước giờ em toàn lừa dối anh mà thôi.”
Wistan tiến lại gần cho tới khi đứng ngay trước mặt Edwin.
“Nói tiếp đi, anh bạn trẻ.”
“Em không thể nói tiếp được nữa anh ạ.”
“Em nên sợ sự im lặng còn hơn cả sợ anh. Nói đi.”
“Em không nói được anh ạ. Lúc anh với em bắt đầu lên dốc, em biết phải nói điều gì. Nhưng bây giờ… Em không còn biết chắc mình đang giấu giếm điều gì nữa.”
“Là vì hơi thở của con rồng cái đó thôi. Hơi thở đó hồi trước không gây ảnh hưởng tới em là mấy, nhưng giờ đã áp đảo em. Một dấu hiệu chắc chắn cho thấy chúng ta đang ở đâu đó rất gần.”
“Em sợ là chính hồ nước bị nguyền rủa này đã bỏ bùa mê cho em anh ạ, hình như cả anh nữa ấy, khiến anh thấy dễ chịu khi cứ nấn ná ở đây và chẳng hề đưa mắt nhìn mấy con quỷ ăn thịt người chết đuối trong nước kia nữa. Nhưng em vẫn biết mình phải thú nhận một điều gì đó, em ước gì mình biết điều đó là gì.”
“Chỉ cho anh đường tới hang ổ của con rồng cái, anh sẽ tha thứ cho những điều nhỏ nhặt em đã nói dối anh, bất kể là gì đi chăng nữa.”
“Nhưng chính là điều đó đấy anh chiến binh ạ. Anh em mình cưỡi ngựa cho đến khi tim nó sắp vỡ tung ra, rồi trèo lên sườn núi dốc đứng này, nhưng em không hề định dẫn anh tới chỗ con rồng cái.”
Wistan đứng gần Edwin đên mức cậu cảm thấy cả hơi thở của người chiến binh.
“Vậy thì em dẫn anh đi đâu, hả Edwin?”
“Đến chỗ mẹ em anh ạ, giờ thì em đã nhớ ra. Dì em không phải là mẹ em. Mẹ đẻ của em đã bị người ta bắt đi và mặc dù hồi ấy chỉ là một thằng bé con, em vẫn chứng kiến tất cả. Em đã hứa với mẹ rồi sẽ có ngày em đưa mẹ về. Giờ em đã sắp trưởng thành rồi, lại còn có anh giúp nữa, đám đàn ông bắt mẹ em đi sẽ phải run sợ trước chúng ta. Em đã lừa dối anh, nhưng xin anh hãy hiểu cho tình cảm của em và hãy giúp em vì chúng ta giờ đã rất gần chỗ mẹ em ở.”
“Mẹ em hả. Em nói chúng ta đã tới gần chỗ bà ấy hả?”
“Đúng thế, anh chiến binh ạ. Nhưng không phải chỗ này. Không phải cái nơi đã bị nguyền rủa này.”
“Em còn nhớ gì về những người đàn ông đã bắt mẹ em đi?”
“Trông chúng rất dữ tợn và chẳng xa lạ gì với việc xuống tay giết người. Không một người đàn ông nào trong làng dám ló mặt ra đương đầu với chúng.”
“Người Saxon hay người Briton?”
“Người Briton anh ạ. Ba người đàn ông, già Steffa nói nhất định trước đó không lâu vốn vẫn là lính, vì già nhận ra cung cách nhà binh trong hành động của chúng. Hồi ấy em còn chưa được năm tuổi, nếu không em đã chiến đấu vì mẹ.”
“Mẹ anh cũng bị bắt đi, anh bạn trẻ ạ, nên anh hiểu rõ suy nghĩ của em. Hồi ấy anh cũng chỉ là một thằng bé yếu ớt. Đó là thời chiến và vì ngốc nghếch nên anh thấy rất vui sướng khi bọn chúng nở nụ cười với bà, trong khi không biết bao nhiêu người khác bị giết hại hoặc bị treo cổ, vì tưởng rằng chúng sẽ đối xử tử tế và yêu quý mẹ mình. Có thể em cũng thế, khi em vẫn còn trẻ con và chưa hiểu cách hành xử của đám đàn ông.”
“Mẹ em bị bắt đi vào thời bình anh ạ, nên không có tổn hại gì ghê gớm xảy ra với bà. Mẹ em cứ đi hết vùng này tới vùng khác, cũng có thể cuộc đời như thế chẳng có gì là tồi tệ. Nhưng bà vẫn ngày đêm mong được trở về với em, và đúng là những người đàn ông đi cùng bà nhiều khi rất tàn nhẫn. Anh chiến binh ơi, xin anh hãy chấp nhận lời thú tội này, hãy chờ tới lúc khác mà trừng phạt em, nhưng giờ xin anh hãy giúp em đương đầu với những kẻ đã bắt giam bà, vì bà đã chờ đợi em từ lâu lắm rồi.”
Wistan nhìn Edwin bằng một ánh mắt kỳ lạ. Hình như anh định nói điều gì đó, nhưng lại lắc đầu rồi bỏ đi như thể đang hổ thẹn vì chính mình. Edwin chưa bao giờ thấy người chiến binh có thái độ như vậy, cậu theo dõi Wistan đầy vẻ ngạc nhiên.
“Anh sẵn sàng tha thứ cho sự lừa dối này của em, Edwin ạ,” cuối cùng Wistan cũng quay lại nhìn Edwin mà nói. “Và cả những lời nói dối nho nhỏ khác nữa nếu có. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ tháo dây thả em ra, chúng ta sẽ đối mặt với bất cứ kẻ thù nào em dẫn anh tới gặp. Nhưng đổi lại anh muốn em hứa với anh chuyện này.”
“Nói em nghe.”
“Nếu anh hy sinh và em sống sót, hãy hứa với anh điều này. Rằng em sẽ mang trong tim nỗi hận thù với người Briton.”
“Vậy nghĩa là sao? Người Briton nào cơ?”
“Tất cả người Briton, anh bạn trẻ tuổi ạ. Kể cả những người tỏ lòng tử tế với em.”
“Em không hiểu. Em phải căm thù cả những người Briton sẵn sàng chia sẻ bánh mì với em sao? Hoặc những người cứu em khỏi kẻ thù như ngài Gawain mới làm đây sao?”
“Có những người Briton tìm cách khiến chúng ta tôn trọng họ, thậm chí là khiến chúng ta yêu mến họ, anh hiểu điều này quá rõ. Nhưng bây giờ, có nhiều điều còn khẩn cấp hơn là tình cảm riêng tư này. Chính dân Briton dưới quyền của Arthur đã giết chóc đồng bào của chúng ta. Chính người Briton đã bắt mẹ em và mẹ anh. Chúng ta có nghĩa vụ phải căm thù từng người đàn ông, từng phụ nữ và từng trẻ em mang dòng máu của chúng. Nên hãy hứa với anh điều này. Nếu anh ngã xuống trước khi kịp truyền thụ những kỹ năng của mình cho em, hãy hứa rằng em sẽ nuôi dưỡng mối hận thù này trong tim. Và nếu em có cảm giác ngọn lửa thù hằn đang lập lòe muốn tắt lịm, hãy để ý che cho tới khi lửa lại bùng lên. Em có hứa với anh không, Edwin?”
“Được thôi anh chiến binh ạ, em xin hứa. Nhưng em lại đang nghe thấy mẹ em gọi đây này, chúng ta đã lần lữa ở chốn ảm đạm này quá lâu mất rồi.”
“Vậy thì hãy đi tìm bà ấy. Nhưng hãy chuẩn bị sẵn tinh thần vì có thể chúng ta đã quá muộn.”
“Anh nói vậy là sao hả anh? Làm sao mà muộn được, khi ngay lúc này em đang nghe tiếng mẹ gọi mình.”
“Vậy thì hãy nhanh chân đến với bà ấy thôi. Chỉ cần em biết cho một điều, anh bạn chiến đấu trẻ tuổi ạ. Cho dù đã quá muộn để giải cứu cho bà ấy, thì vẫn luôn đủ sớm để trả thù. Vậy hãy nói cho anh nghe lời hứa của em một lần nữa. Hãy hứa với anh em sẽ căm thù dân Briton cho đến tận ngày em ngã xuống vì những vết thương trên mình hoặc vì những tháng năm tuổi tác đè nặng trên vai.”
“Em sẵn lòng hứa với anh một lần nữa, thưa anh chiến binh. Nhưng hãy cởi trói cho em khỏi cái cây này, vì giờ em đã biết rõ sẽ phải đi theo lối nào.”