Căn lều của người thợ đóng thùng té ra được dựng dưới một rãnh sâu, mái tranh sà thấp sát mặt đất tới mức khi Edwin cúi đầu chui vào, cậu có cảm giác mình đang trèo xuống hố. Cũng vì vậy mà cậu đã tưởng bên trong sẽ tối om, nhưng hơi ấm ngột ngạt - cùng với nó là mùi khói củi dày đặc - khiến cậu phải ngạc nhiên, Edwin ho một tràng như để thông báo sự có mặt của mình.
“Rất vui vì em không hề hấn gì, anh bạn chiến đấu trẻ tuổi ạ.”
Giọng nói của Wistan cất lên trong bóng tối từ phía bên kia đám lửa đang âm ỉ cháy, nhờ đó Edwin mới nhận ra dáng người của Wistan đương nằm trên chiếc giường đất cỏ.
“Anh bị thương có nặng không, anh chiến binh ơi?”
Khi Wistan ngồi dậy rồi chậm rãi dịch người tới chỗ có ánh lửa, Edwin thấy mặt, cổ và vai của anh đầy mồ hôi. Nhưng đôi tay vươn ra chỗ đám lửa thì run lên bần bật như thể đang bị lạnh.
“Những vết thương chỉ bình thường thôi. Nhưng đi kèm với chúng là cơn sốt này. Lúc trước còn tệ hại hơn nhiều, anh gần như chẳng nhớ nổi mình đã tới được đây bằng cách nào nữa. Các vị thầy tu tốt bụng nói họ đã buộc anh lên lưng ngựa, anh nghĩ mình đã lảm nhảm suốt dọc đường như khi đóng kịch làm thằng ngố trề môi trong rừng ấy. Em thì sao, hả anh bạn chiến đấu trẻ tuổi? Anh tin rằng em không bị thương đấy chứ, ngoại trừ vết thương từ trước.”
“Em hoàn toàn khỏe mạnh anh ạ, nhưng đứng trước anh mà xấu hổ vô cùng. Em là một bạn chiến đấu tồi, lăn ra ngủ trong khi anh xông pha trận mạc. Cứ chửi mắng em và đuổi em đi cho khuất mắt anh ạ, vì em đáng chịu những điều như thế.”
“Không cần phải quá vội vàng như thế Edwin ạ. Nếu đêm qua em có làm anh thất vọng thì chỉ chốc lát nữa thôi, anh sẽ cho em biết cách trả lại món nợ này.”
Người chiến binh thận trọng bỏ hai chân xuống nền đất rồi cúi xuống ném một thanh củi vào trong đám lửa. Tới lúc ấy, Edwin mới thấy cánh tay trái của Wistan được buộc chặt trong vải thô và một bên mặt người chiến binh có vết bầm lớn làm sụp một bên mắt.
“Đúng lắm,” Wistan nói, “lúc đầu khi anh đưa mắt nhìn xuống từ đỉnh tòa tháp đang rực cháy trong lửa ấy và không thấy chiếc xe kéo chúng ta đã cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng đâu cả, anh đã muốn chửi rủa em. Nếu phải nhảy thì đó sẽ là một cú ngã rất cao xuống nền đá, trong khi khói đã bắt đầu bốc lên trùm quanh người anh. Lắng nghe những tiếng rên rỉ trong đau đớn cực độ của kẻ thù ở phía dưới, anh đã tự hỏi, mình có muốn trộn lẫn với chúng khi tất cả hóa thành tro bụi hay không? Hay là một mình tan xác dưới bầu trời đêm thì vẫn hay hơn? Nhưng trước khi anh kịp quyết định sẽ làm gì, chiếc xe bò bỗng dưng xuất hiện, do chính con ngựa của anh kéo tới, với một thầy tu nắm dây cương. Chẳng buồn hỏi xem vị thầy tu ấy là bạn hay thù, anh nhảy phóc xuống từ miệng ống khói, những gì chúng ta đã làm lúc trước quả đã rất được việc, anh bạn chiến đấu ạ, vì mặc dù anh lao xuống đám cỏ khô như thể đó là một hồ nước, chẳng hề có vật gì đâm xuyên qua người anh. Anh tỉnh dậy trên một chiếc bàn, lúc mấy vị thầy tu hiền lành trung thành với cha Jonus đang bận bịu chăm sóc anh, như thể anh là bữa tối của họ vậy. Cơn sốt lúc ấy nhất định đã ập tới, không hiểu là vì những vết thương này hay vì sức nóng ghê gớm của lửa, vì họ nói họ đã phải bịt miệng anh để ngăn những tiếng gầm gào cho tới khi họ đưa được anh xuống tới chốn này và tránh xa khỏi những hiểm họa. Nhưng nếu Chúa Trời thương chúng ta, cơn sốt này sẽ nhanh chóng qua đi và chúng ta sẽ lên đường để hoàn tất nhiệm vụ của mình.”
“Anh chiến binh ơi, em vẫn đang đứng đây lòng đầy hổ thẹn. Ngay sau khi tỉnh giấc và thấy đám lính vây quanh tòa tháp, em đã để một con yêu tinh nào đó sai khiến mình mà theo sau hai người Briton lớn tuổi kia trốn chạy khỏi tu viện. Em những muốn cầu xin anh hãy chửi rủa em hoặc hãy cho em một trận đòn, nhưng giờ anh nói sẽ có cách để em chuộc lại điều ô nhục em phạm phải đêm qua. Hãy cho em biết đi, anh chiến binh, em sẽ không chần chừ mà làm tất cả những gì anh bảo.”
Khi nói những điều này, cậu vẫn nghe thấy tiếng mẹ, vang vọng bốn phía trong nơi ở tồi tàn, khiến cậu không dám chắc mình đã nói ra thành lời. Nhưng nhất định cậu đã nói thành tiếng, vì lúc này Wistan đang đáp:
“Em tưởng anh chỉ chọn em vì lòng dũng cảm thôi sao, anh bạn trẻ tuổi kia? Đúng là tinh thần của em thật đáng nể, và nếu chúng ta vẫn còn sống sót sau nhiệm vụ này, anh sẽ đảm bảo để em được học những kỹ năng giúp em trở thành một chiến binh thực sự. Nhưng ngay lúc này, em mới chỉ là một mảnh sắt chưa được mài giũa thành gươm. Anh chọn em chứ không phải ai khác, Edwin ạ, là vì anh đã thấy em có năng khiếu của một thợ săn sánh được với tinh thần chiến binh trong em đấy. Có cả hai phẩm chất đó thì quả là chuyện hiếm có.”
“Làm sao lại như vậy được hả anh chiến binh? Em chẳng biết gì về việc săn bắn hết.”
“Một con sói con, uống dòng sữa mẹ, biết nhận ra mùi con mồi nơi hoang dã. Anh tin chắc đó là năng khiếu bẩm sinh. Khi nào cơn sốt này lùi xa, chúng ta sẽ tiếp tục đi sâu tới các sườn đồi và anh tin chắc em sẽ thấy bầu trời thì thầm cho em biết phải chọn lối đi nào, cho tới khi anh em ta có mặt ngay trước hang ổ của con rồng cái.”
“Anh chiến binh ơi, em sợ rằng anh đã đặt niềm tin nhầm chỗ, sẽ chẳng có chỗ nào cho niềm tin của anh trú chân. Em không có người họ hàng nào từng hãnh diện có được những kỹ năng ấy, cũng chẳng ai hy vọng em mang chúng trong mình. Ngay cả già Steffa, người đã thấy tâm hồn chiến binh trong em, cũng chưa bao giờ nhắc tới những kỹ năng như thế.”
“Vậy cứ để một mình anh tin vào điều đó, được chưa anh bạn chiến binh trẻ tuổi của anh. Anh sẽ không bao giờ nói rằng em đã từng khoe khoang mình có khả năng đó. Ngay khi cơn sốt này dứt, chúng ta sẽ nhằm thẳng hướng Đông tới những ngọn đồi kia, người ta đồn rằng hang ổ của Querig nằm trên đó, tại mỗi ngã ba đường anh sẽ để bước chân em quyết định hướng đi.”
Đó chính là lúc sự bội tín bắt đầu. Chưa bao giờ cậu có ý định đánh lừa người chiến binh, cũng không hề chào đón sự bội tín khi nó bỗng hiện diện trong phòng hệt như một con yêu tinh thò chân bước ra khỏi góc tối nó vẫn ẩn náu. Mẹ cậu vẫn đang tiếp tục gọi. “Gom đủ sức mạnh tới tìm mẹ đi, Edwin. Con đã sắp trưởng thành rồi. Gom đủ sức mạnh rồi tới giải cứu cho mẹ.” Cảm giác muốn được an ủi bà mãnh liệt không kém mong mỏi được chuộc lỗi trong mắt người chiến binh đã khiến cậu nói thế này:
“Thực lạ lùng làm sao anh ạ. Bây giờ anh nhắc tới việc này, em bỗng thấy rõ sức hút từ con rồng cái. Giống như một vị nếm được trong gió, hơn là một thứ mùi. Đừng trì hoãn nữa, hãy lên đường ngay thôi, vì ai biết được cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu.”
Vừa nói những điều này cậu vừa hình dung trong tâm trí: khi cậu bước chân vào khu trại, lũ chúng nó lúc ấy đang im lặng ngồi thành nửa vòng tròn quan sát mẹ cậu tìm cách tự giải phóng mình sẽ phải giật bắn mình. Đến giờ thì chúng đã trở thành đàn ông thực thụ; rất có thể là để râu và bụng phệ, không còn là đám trai tráng trẻ tuổi đi đứng nghênh ngang trong làng hôm ấy nữa. Vạm vỡ và lỗ mãng, khi đưa tay với lấy cuốc, chúng sẽ thấy người chiến binh đứng sau Edwin và nỗi sợ hãi sẽ hiện lên trong mắt chúng.
Nhưng làm sao cậu có thể lừa dối người chiến binh - người thầy của cậu và người cậu ngưỡng mộ hơn tất thảy những người khác trên đời? Và đây, Wistan đang gật đầu hài lòng mà nói: “Ngay lúc thấy em anh đã biết, Edwin ạ. Khi anh giải thoát em khỏi những con quỷ ăn thịt người bên bờ sông.” Cậu sẽ bước chân vào khu trại. Cậu sẽ giải thoát cho mẹ. Đám đàn ông lực lưỡng kia sẽ phải chết, mà cũng có thể sẽ được phép chạy trốn vào đám sương mù trên đỉnh núi. Và sau đó thì sao? Khi họ vội vã lao đi để hoàn thành một nhiệm vụ khẩn cấp, Edwin sẽ phải giải thích vì sao mình đã chọn cách lừa dối người chiến binh.
Cảm thấy đã quá muộn để rút lui, cậu nói tiếp sang chuyện khác, hy vọng sè phần nào sao nhãng không nghĩ tới những điều này nữa: “Anh chiến binh ơi, em có một câu hỏi cho anh. Mặc dù có thể anh sẽ nghĩ em thật xấc láo.”
Wistan lùi vào bóng tối, một lần nữa lại nằm xuống giường. Tất cả những gì Edwin thấy chỉ là một bên đầu gối để trần chậm rãi đu đưa.
“Cứ hỏi đi, anh bạn trẻ tuổi ạ.”
“Em cứ băn khoăn không biết liệu có phải một mối hiềm khích đặc biệt nào đó giữa anh và chúa đất Brennus đã khiến anh quyết định ở lại giao chiến với quân lính của ông ta trong khi chúng ta hoàn toàn có thể chạy trốn khỏi tu viện và nếu thế thì giờ đã đỡ đi được nửa ngày đường tới hang ổ của Querig hay không? Nhất định phải vì một lý do ghê gớm nào đó thì anh mới chịu gạt công việc của mình sang một bên như thế.”
Sự im lặng sau đó kéo dài tới mức Edwin cứ tưởng người chiến binh đã mê man vì bầu không khí ngột ngạt trong lều. Nhưng rồi một bên đầu gối ấy vẫn đu đưa nhẹ nhàng và cuối cùng khi tiếng nói cất lên từ trong bóng tối, sự run rẩy mong manh vì con sốt khi nãy dường như đã hoàn toàn biến mất.
“Chẳng có lý do gì hết, anh bạn trẻ tuổi ạ. Anh chỉ có thể thừa nhận sự rồ dại của mình, ấy là sau khi vị cha cố tốt bụng nhắc nhở anh không được lãng quên nhiệm vụ của mình rồi đấy! Thấy lòng quyết tâm của thầy em kém cỏi đến mức nào chưa. Nhưng trên hết, anh vẫn là một chiến binh, nên trốn chạy khỏi một trận đấu khi biết mình có khả năng chiến thắng quả là một việc chẳng dễ dàng tẹo nào. Em nói đúng lắm Edwin ạ, giờ này lẽ ra chúng ta đã hoàn toàn có thể đứng ngay trước hang ổ của con rồng cái ấy mà gọi nó ra nghênh đón. Nhưng anh biết đó là quân của Brennus, anh thậm chí còn hy vọng hắn sẽ thân chinh ra trận, chính vì thế mà anh không thể không ở lại chào đón tất cả bọn chúng.”
“Vậy là em đoán đúng rồi phải không anh. Giữa anh và chúa đất Brennus có một mối hận thù nào đó.”
“Chẳng có gì to tát đến độ đáng được gọi là một mối hận thù. Bọn anh biết nhau từ khi vẫn còn là những cậu bé, cỡ bằng tuổi em bây giờ ấy. Chuyện xảy ra ở vùng đất xa xôi tít ở phía Tây, trong một pháo đài được canh phòng cẩn mật, khoảng hai mươi cậu bé ngày đêm được huấn luyện để trở thành chiến binh trong quân đội của người Briton. Anh dần dần có cảm tình với những người bạn đồng hành của mình vào thời ấy, vì họ đều là những người tuyệt vời và bọn anh chung sống với nhau như anh em dưới một mái nhà. Tất cả, chỉ trừ Brennus, thế đấy, vì hắn là con trai của chúa đất, nên hắn thấy bất đắc dĩ khi phải ở cùng những đứa trẻ khác. Nhưng hắn vẫn tập tành cùng bọn anh và mặc dù khả năng của hắn thật kém cỏi nhưng mỗi khi một trong số bọn anh phải đối mặt với hắn bằng một thanh kiếm gỗ, hay lúc vật nhau trong hố cát, bọn anh vẫn thường phải để cho hắn thắng cuộc. Bất cứ cái gì không mang tới thắng lợi vinh quang cho con trai của chúa đất sẽ mang lại hậu quả khiến tất cả bọn anh phải chịu trừng phạt. Em có hình dung được không, anh bạn trẻ tuổi? Những thằng bé đầy lòng tự hào như bọn anh như thế, vậy mà ngày nào cũng có một địch thủ thua kém mình về mọi mặt tìm cách chế ngự mình? Tệ hơn nữa, Brennus lấy làm khoái chí khi chồng chất thêm sự sỉ nhục lên đối phương, kể cả khi bọn anh đã giả vờ thua cuộc. Hắn rất sung sướng khi được đạp lên cổ bọn anh, hay đá vào người khi bọn anh nằm dưới đất vì hắn. Em có tưởng tượng nổi cảm giác của bọn anh ra sao không?”
“Em hiểu rất rõ, anh chiến binh ạ.”
“Nhưng hôm nay đã có lý do để anh cảm ơn chúa đất Brennus, vì hắn đã cứu anh thoát khỏi một số phận bi thương. Như anh đã nói rồi đấy, dần dà anh nảy sinh tình anh em với các bạn của mình trong pháo đài ấy, kể cả khi họ là người Briton trong khi anh là người Saxon.”
“Nhưng có đáng hổ thẹn lắm đâu khi phải lớn lên cùng họ và cùng vượt qua những thử thách ác liệt với họ?”
“Dĩ nhiên là hổ thẹn chứ. Ngay cả lúc này anh vẫn thấy thực hổ thẹn khi nghĩ tới tình cảm mình dành cho họ. Nhưng chính Brennus là người đã giúp anh thấy rõ sai lầm của mình. Có lẽ vì kỹ năng của anh ngay từ hồi ấy đã nổi bật, nên hắn lấy làm sung sướng khi chọn anh làm đối thủ chính và dành cho anh sự sỉ nhục lớn nhất. Chẳng mất nhiều thời gian mấy để hắn nhận ra anh là người Saxon và chỉ ít lâu sau đó, hắn lợi dụng điều ấy để thuyết phục các bạn khác quay lưng lại với anh. Kể cả những đứa đã từng vô cùng thân thiết với anh nay cũng quay ra chống lại anh, nhổ nước bọt vào đồ ăn của anh, hay giấu quần áo của anh đi khi tất cả đang hối hả chạy ra nơi huấn luyện vào một buổi sáng mùa đông khắc nghiệt, khi chỉ nghĩ tới con tức giận tột bậc của thầy dạy thôi cũng đã làm cả bọn sợ chết khiếp. Brennus hồi ấy đã dạy cho anh một bài học lớn và khi anh hiểu tại sao mình tự thấy hổ thẹn khi đã yêu quý người Briton không khác gì anh em của mình, anh quyết định phải rời khỏi pháo đài đó, kể cả khi anh chẳng hề có họ hàng hay bạn bè gì ở phía bên kia lớp tường rào.”
Wistan ngừng lời một lát, hơi thở nặng nề phát ra từ phía bên kia đống lửa.
“Rồi anh có trả thù chúa đất Brennus trước khi anh bỏ đi khỏi pháo đài ấy không ạ?”
“Em đánh giá hộ anh nhé, anh bạn trẻ tuổi ạ, vì anh không biết chắc phải trả lời câu hỏi ấy ra sao. Theo lệ ở pháo đài ấy thì, sau thời gian huấn luyện hằng ngày, những chiến binh mới như bọn anh được phép cùng nhau đi chơi tùy ý trong vòng một giờ sau bữa tối. Bọn anh thường đốt một đám lửa ngoài sân, ngồi quanh đó mà trò chuyện vui đùa theo kiểu của đám con trai vẫn hay làm. Tất nhiên là Brennus không bao giờ nhập hội vì hắn có khu trại biệt đãi dành riêng cho hắn, nhưng không hiểu vì lý do gì mà tối hôm ấy, anh thấy hắn đi qua chỗ bọn anh đang ngồi. Sau đó anh cũng bỏ đi mà chẳng gây nghi ngờ gì cho mấy người bạn kia. Cũng như bất cứ pháo đài nào khác, pháo đài nơi anh ở hồi ấy có rất nhiều lối đi khuất nẻo, lối nào anh cũng rành hết, nên chẳng mấy chốc anh đã tới một góc khuất không ai để mắt tới, nơi những bức tường có lỗ châu mai đổ bóng đen sẫm xuống mặt đất. Brennus một mình vơ vẩn đi tới, và khi thấy anh hiện ra từ trong bóng tối, hắn dừng lại nhìn anh kinh hoàng. Vì ngay lập tức hắn hiểu ra đó sẽ là một cuộc đọ sức vô vọng cho mình, còn hơn thế nữa, quyền lực vốn có của hắn hiện giờ đã tạm thời trở thành thứ vô giá trị. Edwin ạ, thật kỳ lạ khi quan sát một tên chúa đất nghênh ngang đột nhiên biến thành đứa bé sơ sinh chực tè ra quần vì sợ hãi. Anh rất muốn nói với hắn thế này: ‘Xin chào anh, tôi thấy thanh kiếm của anh đeo bén hông. Tôi biết rõ anh dùng kiếm khéo léo hơn tôi rất nhiều, nên anh sẽ chẳng sợ gì nếu phải rút kiếm đấu với tôi.’ Thế nhưng anh lại không nói gì, vì nếu hôm ấy anh làm hắn bị thương ở góc khuất ấy, anh còn dám mơ gì đến cuộc sống ở bên ngoài những bức tường đó? Anh chẳng nói gì, chỉ đứng im trước mặt hắn, kéo dài quãng thời gian đó thêm chút nữa, vì anh muốn hắn không bao giờ quên nổi giây phút ấy. Và mặc dù hắn co rúm lại và nếu chút ít lòng tự trọng còn sót lại trong hắn không ngăn lại, hắn đã gào lên gọi người tới cứu, và nếu vậy thì nhất định nỗi nhục nhã của hắn sẽ không bao giờ co thể gột sạch. Nhưng cả anh và hắn không ai nói lấy một lời. Rồi thì anh cũng bỏ đi, vậy là em thấy đấy, Edwin ạ, tuy chẳng có chuyện gì nhưng lại cũng như tất cả mọi chuyện đã diễn ra giữa anh và hắn. Hồi ấy anh đã biết mình sẽ ổn thôi nếu rời khỏi pháo đài ngay đêm đó, và không phải là thời chiến, nên người ta cũng không canh gác quá cẩn mật. Anh lẹ làng chuồn ra ngoài, vượt qua đám lính canh, chẳng chào từ biệt ai, chẳng mấy chốc đã trở thành một cậu bé đứng dưới ánh trăng, bỏ lại bạn bè sau lưng, những người bà con thân thuộc của mình đã bị giết hại từ lâu, chẳng có gì khác ngoài lòng dũng cảm cù ng những kỹ nâng mới học được làm bạn đồng hành trong hành trình trước mắt.”
“Anh chiến binh ơi, có phải đến tận bây giờ Brennus vẫn săn đuổi anh vì sợ anh sẽ trả thù cho những gì xảy ra từ hồi ấy không?”
“Ai biết được lũ quỷ đã rót những điều gì vào tai hắn chứ? Giờ đã là một chúa đất hùng mạnh cai quản vùng này và vùng kế bên, nhưng hắn vẫn vừa sống vừa lo sợ vì một lữ khách người Saxon đến từ phía Đông đang bước chân trên đất đai của mình. Liệu có phải hắn đã nuôi dưỡng nỗi sợ ngày xưa đến nỗi giờ đây nó biến thành cả một con giun khổng lồ trong bụng? Hay là hơi thở của con rồng cái khiến hắn quên biến không biết điều gì đã từng khiến hắn trước đây phải nể sợ anh, nhưng chính nỗi sợ không tên mới là thứ ngày càng thêm phần gớm guốc? Chỉ mới năm ngoái thôi, một chiến binh người Saxon đến từ vùng đầm lầy, một người anh biết rất rõ, đã bị giết khi thân thiện đi ngang qua chính vùng đất này. Nhưng anh vẫn mang ơn chúa đất Brennus vì bài học hắn đã dạy, vì nếu không có nó, rất có thể giờ này anh vẫn đang coi người Briton không khác gì anh em chiến binh của mình. Điều gì khiến em lo lắng vậy, anh bạn chiến đấu trẻ tuổi của anh? Em cứ bồn chồn chuyển chân trụ từ bên này sang bên kia, cứ như thể đã lây cơn sốt của anh vậy?”
Vậy là cậu không giấu nổi sự bồn chồn trong mình, nhưng nhất định là Wistan không thể biết được sự bội tín của cậu. Hay là người chiến binh cũng nghe thấy tiếng gọi của mẹ cậu? Trong suốt thời gian anh ấy kể chuyện, mẹ cậu cứ liên tục gọi. “Con có định gom đủ sức mạnh vì mẹ không, Edwin? Có phải hóa ra con vẫn còn trẻ con đó không? Con có định tìm mẹ không đấy, Edwin? Hôm ấy con đã hứa sẽ đi tìm mẹ cơ mà?”
“Em xin lỗi anh. Bản năng thợ săn trong em đang khiến em mất hết cả kiên nhẫn, vì em sợ sẽ mất dấu mùi, trong khi mặt trời buổi sáng đã kịp lên cao ngoài kia.”
“Chúng ta sẽ lên đường ngay khi anh đủ sức trèo lên lưng con ngựa kia. Nhưng hãy cho anh thêm chút thời gian nữa, anh bạn chiến đấu trẻ tuổi ạ, vì nếu anh sốt quá cao không nâng nổi kiếm, chúng ta sẽ chiến đấu chống lại một địch thủ như con rồng cái ấy thế nào đây?”