- Lần này anh đi chủ yếu để đến A Sơn Châu. Việc Ninh Hải trợ giúp A Sơn Châu, nhất định phải tìm hiểu thực tế, như vậy mới có thể thực hiện tốt công tác. Thời gian đi cũng không dài, cũng không biết có thời gian để gặp Kiều San San hay không. Tuy không thể xác định Lữ Nhạc đã biết được cái gì, nhưng hắn vẫn có chút cẩn thận. Lữ Nhạc dịu dàng nói: - Biết là bận nhưng có thể bớt chút thời gian chứ. Chị San San cũng vừa được điều đến chi nhánh công ty ở tỉnh Vân Điền, cả anh và chị ý đều có thể mà. Kiều San San trước đây ở tỉnh Vân Điền công tác rất xuất sắc, góp phần xây dựng hơn 30 chi nhánh tập đòan Đông Thăng trên cả nước, thành tích xếp top 10. Đây đối với một chi nhánh ở một nơi hẻo lánh như tỉnh Tây Bộ thật là một cơ hội hiếm có. Vốn ý của Tập đòan muốn điều San San đến công ty mẹ công tác, nhưng cô lại từ chối. Cô muốn về Vân Điền, nơi quê hương của mình. Nơi đó cuộc sống và công việc cũng đã quen thuộc. Tập đòan đương nhiên đáp ứng yêu cầu của cô rồi. Vừa lúc thành tích công ty ở Tây Xuyên đang khởi sắc, tập đòan để cô trở về, hy vọng cô dùng năng lực làm việc để chỉnh đốn lại công ty. Hàn Đông hiểu được tâm ý của San San. Cô hiện đang mang thai, ở tỉnh Vân Điền làm việc luôn cảm thấy không ổn, muốn về quê hương, nơi cô cảm thấy thân quen, còn hơn ở lại tỉnh công tác nhiều. Còn về công tác, Kiều San San kinh nghiệm bao nhiêu năm, đã không còn như ngày xưa rồi. Cô làm Tổng giám đốc của công ty thành viên, không cần phải đích thân xử lý công việc, chỉ cần giao cho nhân viên làm, quản lý tốt bọn họ. Như vậy công việc tiếp tới sẽ làm dễ dàng hơn rồi. Điểm này, cô đã tích lũy được khi còn ở tỉnh Vân Điền, hòan tòan muốn gì có nấy. Nhìn thấy Hàn Đông có chút do dự, Lữ Nhạc nói: - Sự thể thống nhất như vậy đi, em cũng lười không muốn đi Tây Xuyên. Có điều chị San San dù gì cũng không nói nổi chị ấy. Bạch Vũ Giai cũng nói đỡ: - Đúng vậy, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Lần này anh đi Tây Xuyên tuy là đi khảo sát thực tế, nhưng chắc là sẽ đi thăm bạn bè. Như thế cũng tốt mà. Cô và Kiều San San đều tự biết mối quan hệ giữa mình và Hàn Đông. Hai người đều là người phụ nữ của hắn, nhưng đều không thể có một danh phận. Tuy rằng không nói ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Hơn nữa cô biết Kiều San San mang đứa con của Hàn Đông. Hàn Đông có thể bớt chút thời gian cũng là một sự an ủi lớn với cô ấy. “Không biết khi nào mình cũng có thể có con.” Trong lòng Vũ Giai đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ. - Thôi được, anh sẽ dành chút thời gian đến thăm San San. Kỳ thực trước khi Lữ Nhạc chủ động nói, Hàn Đông cũng đã nhớ đến San San. Hiện cô ấy đang mang máu mủ của hắn, nghĩ đến đây Hàn Đông cảm thấy xúc động. Ngày 21 tháng 5, Hàn Đông cùng 39 nhân viên lên máy bay từ Ninh Hải đến Thục Đô. Lần này ngoài nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố, tổng cộng có 30 doanh nhân, đều là những công ty lớn. Được sự động viên của Vương Tĩnh, họ cùng Hàn Đông đến xem qua tình hình A Sơn Châu, xem có thể kinh doanh được gì. Những công ty này có một bộ phận thì muốn tìm mối làm ăn, nhưng có một số là vì Hàn Đông mà tới. Những doanh nhân Trung Hoa có mối quan hệ gần gũi với các quan chức. Bọn họ lúc nào cũng để ý đến các quan chức, bất cứ lúc nào cũng có thể lợi dụng những thay đổi trong quan trường, tìm ra cơ hội cho bản thân. Phàm là những người làm ăn kinh tế chơi thân với quan chức, công việcthường hòan thành rất tốt. Dù sao cán bộ chính phủ có rất nhiều vốn trong tay, cùng họ kết giao, việc phát triển sự nghiệp chắc chắn có thể thêm lợi ích. Những thương gia ở Ninh Hải đương nhiên phải có chung một đối tượng rồi. Bây giờ ở thành phố, bọn họ hiểu rằng thế lực của Hàn Đông lớn như thế nào. Vì thế nhiều người cố gắng sắp xếp để có thể liên kết với hắn, nếu có thể được Hàn Đông tín nhiệm, coi như dựa được vào cây to, sau này cũng không phải lo gì nữa. Cho nên những người chỉ biết tính tóan lợi lộc đó, vốn đã có kế hoạch. Lần này đi cùng tới Tây Xuyên, chủ yếu để ý tới Hàn Đông. Đến A Sơn Châu cho dù không đầu tư được gì, bọn họ cũng sẽ bỏ tiền ra. Coi như mua tặng Hàn Đông chút chiến tích mà thôi. Sau hơn 2 giờ bay, máy bay hạ cánh ở sân bay Thục Đô. Hàn Đông đi xuống, đã thấy Hồng Tiến Phong mang theo vài người ra tiếp đón. - Hoan nghênh Chủ tịch Hàn đến tỉnh Tây Xuyên chỉ đạo công tác. Hồng Tiến Phong niềm nở, chìa tay ra trước. Hàn Đông cũng bước nhanh về phía Hồng Tiến Phong, giơ tay ra. Hàn Đông bắt tay Hồng Tiến Phong nói: - Làm phiền ngài Chủ tịch tỉnh quá. Lần này Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, tuy rằng khảo sát A Sơn Châu, nhưng vì hắn là Cán bộ cấp Phó Bộ, nên được đích thân Hồng Tiến Phong ra mặt tiếp đón. Hơn nữa dù thế nào Hồng Tiến Phong cũng sẽ phải đến sân bay trực tiếp gặp Hàn Đông. Sau đó, hai bên nói chuyện một lúc, chủ yếu giới thiệu các nhân viên. Khi ra khỏi sân bay, đương nhiên Hàn Đông sẽ ngồi xe riêng của Tiến Phong, những người khác lần lượt sẽ ngồi hai xe búyt theo sau. - Chủ tịch Hàn lần này đến Tây Xuyên khảo sát đã mang theo cả quà lớn rồi. Tiến Phong nói: - Trong chốc lát ngài đem theo nhiều thương gia như vậy, chắc rằng sẽ thúc đẩy A Sơn Châu phát triển lắm đây. Chủ tịch, nếu như ở A Sơn Châu không thích hợp để đầu tư, vậy có thể đến những nơi khác xem xem, tôi tin có thể tìm được cơ hội khác đó Hàn Đông cười nói: - Lần này chủ yếu tôi đi thăm dò tình hình A Sơn Châu. Còn về những thương gia kia, là vì việc làm ăn mà đến. Tôi cũng không thể can dự quá sâu, chủ yếu do họ tự quyết định. Hồng Tiến Phong gật gật đầu: - Chủ tịch Hàn thật là người chí công vô tư. Hàn Đông bất giác mỉm cười: - Chí công vô tư nói ra thì cũng đơn giản thôi, nhưng thực tế có mấy người làm được chứ. Thân làm quan viên, chỉ cần đối tốt với dân, đối tốt với Đảng, đối tốt với quốc gia, coi như đủ tư cách để làm một vị quan tốt rồi đó. Hồng Tiến Phong nói: - 3 điều của Chủ tịch Hàn vừa nói quả khiến người khác bừng tỉnh, người cán bộ cũng chỉ cần thực hiện tốt 3 điều đó thôi, cũng không yêu cầu gì thêm. Lại nói, điều này cùng với Luận văn đại biểu trước đó của Chủ tịch đối với việc kiến thiết xây dựng quốc gia. Bản thân tôi cũng cảm thấy có ích rất nhiều. Hàn Đông đáp lời: - Chủ tịch tỉnh quá khen rồi, tôi chỉ làm việc mình đáng làm thôi. Hồng Tiến Phong khẽ cười nói: - Chủ tịch Hàn lúc nào cũng muốn hòan thành công tác, hơn nữa còn làm rất tốt. Ngài chính là tấm gương của chúng tôi đó. Đúng rồi, Chủ tịch tỉnh Trung Đình mở một cuộc họp Trung Ương, có nhờ tôi tiếp đón ngài. Ngoài ra Bí thư Phạm biết ngài tới, cũng muốn được gặp. Lúc nào Chủ tịch Hàn có thời gian vậy? Hàn Đông nói: - Tôi sẽ tự đi hỏi thăm Bí thư Phạm, không cần đợi lúc nào cả, chúng ta bây giờ đi luôn. Còn để cho mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Cơm trưa xong, chúng ta sẽ đi A Sơn Châu. Phạm Đồng Huy đã có ý muốn gặp Hàn Đông, hắn cũng không thể có ý do dự không gặp. Một mặt hắn quan hệ với Bí thư tỉnh ủy này rất tốt, cũng được trợ giúp không ít. Hơn nữa dựa theo tuổi tác, Hàn Đông coi như là thế hệ sau, cũng nên đến hỏi thăm trước. Lần này Hàn Đông đến Tây Xuyên, ngoài việc đi A Sơn Châu, còn phải đi thăm bạn bè và các lãnh đạo. - Vậy thì cứ theo sự sắp xếp của Chủ tịch Hàn đi. Hồng Tiến Phong nói tiếp: - Tỉnh Tây Xuyên có thể coi như một nửa quê hương của Chủ tịch Hàn đúng không? Còn nhớ những ngày Chủ tịch Hàn còn ở đây công tác, sao mà nhanh thật. Thấm thoắt đã vài năm rồi. May mắn mấy năm nay mọi người đều đã nỗ lực phấn đấu, phát triển rất tốt. Hôm nay trở về ngài có muốn bớt chút thời gian thăm họ không? Hàn Đông nói: - Tôi cũng rất nhớ họ. Nhưng e mọi người bận rộn, không thể trì hoãn công việc của mọi người được. Hồng Tiến Phong đáp lại: - Công việc bận thật đó, nhưng gặp mặt chút ít thời gian cũng đâu có sao, Chủ tịch Hàn. Việc này để tôi lo liệu, ngài xem lúc nào thích hợp? Hàn Đông nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: - Không cần đâu, quan trọng vẫn là công việc, chỉ cần mọi người khỏe là tốt rồi. Có gặp được hay không không sao. Tuy rằng hắn rất muốn gặp mọi người, nhưng nếu để Hồng Tiến Phong gíống trống khua chiêng e rằng không hay. Hơn nữa mấy ngày tới Hàn Đông còn bận ở A Sơn Châu, kế hoạch là ở đó 3 ngày. Thứ 7 trở về Thục Đô, buổi tối thì đi thăm San San. Chủ Nhật trở về Ninh Hải rồi. Cho nên quả thật cũng không thể gặp mặt. - Vậy tôi vẫn sẽ thông báo cho mọi người biết ngaì đã đến đây, đồng thời cũng chuyển ý của ngài đến bọn họ Hồng Tiến Phong cười nói. Hàn Đông bật cười ha hả: - Tùy ý chủ nhà, Chủ tịch tỉnh sắp xếp là ổn rồi. Đang nói thì điện thoại kêu. Hàn Đông lấy ra xem, là Chu Chính gọi tới. Ấn nghe, tiếng Chu Chính vọng sang. - Lạnh đạo đến Thục Đô lúc nào rảnh để gặp bọn em đây?