Qua nửa tháng chuẩn bị, phương án thí điểm quận Tân Giang đã đến tay Hàn Đông. Hàn Đông xem lại cẩn thận, sau đó giao cho Ủy ban kế hoạch và ban ngành tương quan, bảo họ tổ chức chuyên gia tiến hành nghiên cứu thảo luận tìm ra phần chưa hợp lý đồng thời đưa ra thêm ý kiến và kiến nghị. Một tuần sau, ngày 15 tháng 5, Hàn Đông cầm trong tay phương án dự thảo đã trải qua 3 lần sửa đổi. Bản thảo căn cứ theo yêu cầu của Hàn Đông, phân tích, kiến thiết, quy hoạch nông thôn mới trên 7 phương diện. Về chính trị kinh tế, xã hội phát triển gần như tòan diện. “Trên cơ bản phương án khá hòan thiện và thành thục. Đương nhiên, tất cả các kế hoạch chung quy phải để thực tiễn kiểm nghiệm xem có thích ứng được với tình trạng nông thôn hiện nay hay không, có thúc đẩy kinh tế nông thôn hay không, vẫn phải trải qua các bước thực tế.” Hàn Đông nghĩ thầm, các phương án hiện tại đã gần như hòan chỉnh, kế tiếp phải mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân, tiến hành thảo luận, sau đó đệ trình Hội nghị thường vụ Thành ủy tiến hành thảo luận, bố trí. Hàn Đông đang nắm giữ thế cục Ninh Hải, cho dù không giao bản kế hoạch cho Hội nghị thường vụ, trực tiếp lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố đi thực thi công tác thí điểm, cũng không có vấn đề. Nhưng Hàn Đông quyết định vẫn đi con đường chính thống, dù sao vẫn đang trong thể chế, về cơ bản phải tuân thủ trình tự. Nếu như trái nguyên tắc, thành thói quen sẽ để lại ấn tượng xấu. Hạ quyết tâm, Hàn Đông nhấc máy bấm số Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh: - Cô thông báo 9 giờ sáng ngày mai mời dự họp Hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề thí điểm kiến thiết nông thôn mới, yêu cầu mọi người đúng giờ. - Vâng, Chủ tịch, tôi lập tức thông báo Vương Tĩnh cúp máy, theo thứ tự mời từng thành viên tham dự Hội nghị. Đúng 9 giờ sáng thứ hai, Hàn Đông có mặt tại phòng họp. Tất cả mọi người đứng dậy, nghênh đón Chủ tịch. Ánh mắt mọi người tập trung vào phía Hàn Đông. Uy tín của Hàn Đông ở Ninh hải càng ngaỳ càng tăng, tất cả mọi người đều đã quen với phong cách làm việc của hắn. Mỗi lần dự họp, đều không có ai đến muộn, dù cho có ai vắng mặt đều phải báo cáo trước. - Tất cả mọi người đều có mặt, tôi xin bắt đầu. Hôm nay tại hội nghị này, chỉ có duy nhất đề tài về phương án thí điểm kíên thiết nông thôn mới. Trước đó, phòng Ủy ban kế hoạch quận Tân Giang đã sửa chữa nhiều lần và hòan thiện phương án này. Hôm nay mời mọi người cùng nhau thảo luận, định hình ý kiến chung, sau đó chúng ta đệ trình lên Hội nghị thường vụ Thành ủy. Mục đích của kiến thiết nông thôn mới, chủ yếu là cải thiện ý thức nông thôn, tiến hành phát triển kinh tế xã hội nông thôn mới… Hàn Đông phát biểu xong, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc phát biểu đầu tiên. Trước đó, Hàn Đông cùng anh ta đã từng nói chuyện, nên trong việc này, anh ta cũng nắm bắt được tư tưởng của Hàn Đông. Kế đến, Lôi Hữu Hạ cũng nêu lên quan điểm của mình. Y có nền tảng kinh nghiệm phong phú, lại từng quản lý nông nghiệp. Cho nên đóng góp về phương diện này quả không nhỏ. Những vấn đề khác, Phó chủ tịch thành phố đã cho ý kiến. Hiện tại, bất luận ai giữ chức Phó chủ tịch, trên cơ bản đều chịu ảnh hưởng của Hàn Đông, hơn nữa theo sự dẫn dắt chỉ đạo của hắn, công tác của mọi người rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Hàn Đông cả ngày bận rộn, làm Phó cho hắn, nếu không quan tâm việc gì, cũng bất tiện. Hơn nữa, thế lực của Hàn Đông ở Ninh Hải mạnh mẽ, vững chắc khiến cho bọn Phó chủ tịch thành phố cũng không dám xem thường cấp trên. Phương án đã trải qua nhiều lần sửa đổi, bản thân vốn khá hòan thiện. Vì thế thời gian thảo luận cũng không lâu, chỉ khoảng một tiếng sau, hội nghị đã bàn bạc xong. - Trưởng ban thư ký, tổng hợp lại ý kiến của mọi người hôm nay, sửa lại bản phương án, cuối tuần giao cho tôi Hàn Đông nói. Vương Tĩnh nói: - Vâng thưa Chủ tịch. Hội nghị chấm dứt, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu hạ đi vào văn phòng Hàn Đông. Hai bọn họ bây giờ lại giống như thời cùng đi theo Trương Hồng Quang, từng bước lấy lại sự ăn ý trước kia. Hàn Đông vô cùng muốn chứng kiến việc ấy, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. - Chủ tịch, lần thí điểm này rất quan trọng, tôi kiến nghị anh hãy đích thân chỉ đạo, thống nhất lãnh đạo công tác, như vậy mới tập trung được tài lực trên mọi phương diện, tòan lực làm tốt thí điểm Tống Kiến Quốc vui vẻ nói. Han Đông cười cười nói: - Ừ, chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua. Bây giờ chỉ có điều bước đầu thực hiện, công việc phải để quậnTân Giang thực hiện, đương nhiên ở thành phố cũng phải tăng cường lãnh đạo và giám sát. Tôi chuẩn bị để Hữu Hạ phụ trách việc này, việc còn lại thì để Kiến Quốc làm. Bí thư quận Tân Giang, Chủ tịch quận thì nhập vào thành một nhóm lãnh đạo, lập thành một phòng ban. Đợi công tác thí điểm vận hành một thời gian, tái điều động mọi người vào vị trí khác thích hợp. Lôi Hữu Hạ vừa nghe, trong lòng rất vui vẻ. Dù cho công lao lần này chủ yếu của Hàn Đông, nhưng Hàn Đông để cho anh ta phụ trách một phần, cũng là chia sẻ cho một ít chiến tích. Đối với anh ta mà nói đây là một sự việc tốt. Đương nhiên phải nhất nhất nghe theo. - Chủ tịch, việc này dính líu tới nhiều vấn đề, lại là lần đầu tổ chức công tác thí điểm, tôi lo làm không tốt. Lôi Hữu Hạ khiêm tốn nói. Hàn Đông khẽ cười nói: - Tôi tin tưởng vào khả năng của Chủ tịch Hữu Hạ, giao cho anh làm tôi thấy yên tâm. Chủ tịch Kiến Quốc thấy sao? Tống Kiến Quốc trong lòng hơi chút thất vọng, tuy nhiên rất nhanh bình tĩnh lại. Hàn Đông đã ra quyết định, mình có giành lại cũng không có tác dụng, hơn nữa chỉ cần theo sát Hàn Đông làm việc, chỗ tốt cũng không thiếu. Làm gì phải tính tóan chi li. - Lôi Hữu Hạ đối với tình hình thành phố đã rất thông thạo rồi, lại từng làm quản lý nông nghiệp. Bởi vậy để Chủ tịch Lôiphụ trách, nhất định không có vấn đề. - Ừ, vậy thì cứ thế mà làm. Đến lúc đó đề nghị Chủ tịch Hữu Hạ phụ trách việc này đi HànĐông cười nói. - Đúng rồi, mấy ngày trước tôi nhận được lời mời của tỉnh Tây Xuyên, mời tôi đến A Sơn Châu. Tôi cho rằng đi thực tế một chút cũg rất nên đấy. Tuy rằng tôi đã ở Tây Xuyên công tác mấy năm nhưng đến bây giờ đã quá lâu rồi. Hơn nữa cũng không quen với A Sơn Châu. Nên lần này, chính là vì ủng hộ công tác chi viện của chúng ta. Đương nhiên lần này tôi không phải đi một cách vô ích. Nếu như bọn họ đồng ý có thể đầu tư. Tống Kiến Quốc nói: - Chủ tịch suy xét thật thấu đáo. Lại nói, đối với việc trợ giúp khu vực phía Tây, vẫn còn tồn tại một sự hiểu lầm, cứ nghĩ đến tiền bạc, vật chất. Những thứ ấy tuy rằng có tác dụng với công việc chi viện thành phố nhưng tốt nhận nên tặng họ một “cái cần câu”- tức là kích thích khả năng tiềm tàng của họ, để họ tự mình phát triển. Nhất là phải nắm rõ tình hình bản thân. Đó chính là tự chịu trách nhiệm với bản thân. Lôi Hữu Hạ cũng nói: - Đúng vậy, Chủ tịch quả thật hiểu rõ tình hình lúc trứơc, có thể giúp chúng ta triển khai công tác cứu trợ, hòan thành sự sắp xếp của Trung ương, Tỉnh ủy… Hàn Đông nói: - Lần này tôi dự kiến đi 5 ngày. Thời gian này vất vả cho hai anh rồi. Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ đồng thanh: - Nên mà, Chủ tịch còn vất vả hơn chúng tôi nhiều. Nói chuỵên một lúc, Hàn Đông gọi Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh vào, nói qua việc tới tỉnh Tây Xuyên, để Vương Tĩnh nắm bắt tình hình chuẩn bị công tác. - Chủ tịch định dẫn theo mấy nhân viên? Vương Tĩnh hỏi. Hàn Đông nói: - Ngoài những nhân viên công tác, còn lại chủ yếu là những doanh nhân. Chúng ta không phải đi thăm quan mà là đi làm việc. Dù sao mở rộng Tây Bộ là công tác trọng điểm của Đảng và quốc gia. Chúng ta phải có trách nhiệm cứu trợ chi viện cho A Sơn Châu. Tôi sẽ bảo Ủy ban kế hoạch và phòng Nghiên cứu chính sách qua đó. Những người khác cô tự sắp xếp nhé. Vương Tĩnh tươi cười: - Chủ tịch đi công tác, tôi cũng phải đi cùng. Tất cả nhân viên khống chế trong khoảng 40 người. Chủ yếu là doanh nhân xí nghiệp, không thể tùy tiện, thật giả lẫn lôn. - Chuyện này khiến cơ lo nghĩ hộ tôi rồi. Hàn Đông nói. Hắn rất yên tâm với cách làm việc của Vương Tĩnh. Cô ta rất đáng giữ chức Quản lý Ủy ban nhân dân thành phố. Theo kế hoạch của Hàn Đông, chuẩn bị nhờ sự gíup đỡ của nhiệm kỳ mới trong thành phố, đẩy Vương Tĩnh lên chức Phó Chủ tịch thành phố. Hiện nay đất nước có quy định, yêu cầu trong chính phủ phải có nữ cán bộ. Mà Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải đều là nam. Đây sẽ là một cơ hội tốt với Vương Tĩnh. Hơn nữa so với những người khác, cạnh tranh sẽ ít hơn. Chỉ cần triển khai thỏa đáng, vấn đề sẽ không lớn lắm. Trong Ủy ban, có hai vị thâm niên khá lâu, sang năm nhất định phải lui về tuyến sau. Ngoài ra còn có một người năng lực và thái độ làm việc khiến Hàn Đông không hài lòng cho lắm, cũng muốn điều chuyển đi. Đương nhiên chuyện này, còn cần phải từ từ xử lý. Buổi tối về nhà, Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đang nói chuyện vui vẻ trong phòng khách. Hàn Vũ thì ngồi trong lòng Vũ Giai, chốc chốc lại ngọ nguậy cái đầu nhỏ nhìn ngóng khuôn mặt của Vũ Giai, một lúc lại nhìn sang mẹ, nét mặt tươi cừoi hớn hở. Bạch vũ Giai đã ở đây được 1 tuần, Lữ Nhạc cũng xin nghỉ phép để chơi với cô. Hàn Đông lúc đầu có chút bận tâm, tuy nhiên sau khi Vũ Giai đến đây thì che dấu rất tốt. Vì vậy tuy ở chung dưới một mái nhà, cũng không để lộ chút sơ hở. Lúc ăn cơm, Hàn Đông nói qua về việc mình đi Tây Xuyên thăm dò sự tình. Lữ Nhạc liền cao hứng nói: - Hay đấy, lần này anh đi Tây Xuyên, vừa may em có mua một gói quà, phiền anh gửi cho chị San San giúp. Hàn Đông không giấu nổi nụ cười một cách cực khổ, cô Lữ Nhạc này thật là.. Cứ làm như muốn đẩy mình và Kiều San San lại với nhau. Chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi?