- Đúng vậy, tôi mới đến nơi, chiều nay đi A Sơn Châu rồi, hai ngày nữa tính sau đi. Hàn Đông cười nói. Chu Chính mấy năm nay công tác ở thành phố Vinh Châu, hiện là Phó bí thư Đảng ủy Vinh Châu, kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố, là cán bộ cấp Cục. Ở Vinh Châu có thể coi là nhân vật đầy quyền lực rồi. Tuy rằng nếu so với Hàn Đông, sự thăng tiến của Chu Chính còn chưa bằng nhưng anh ta mới hơn 30, chỉ hơn Hàn Đông có 1 tuổi. Hơn nữa anh ấy ở đã vị trí đó công tác được hơn 2 năm rồi. So với nhiều người như vậy cũng đã là khá nhanh. - Bọn em đợi lệnh của anh đấy nhé. Chu Chính nói tiếp. - Em cùng Bí thư Nguyên mong ngày mong đêm đợi gặp anh đấy. Hàn Đông bất giác bật cười, Chu Chính vẫn như ngày nào, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp. - Ừ được rồi, để tôi xem đã nhé. Hàn Đông nói. Dù sao cũng là trong công việc, nhiều lúc không do bản thân tự quyết được. Chuyện này cho dù là người số một ở đất nước này cũng không thể tránh khỏi. - Thôi được rồi, phải để cho Bí thư Nguyên nói chuyện với anh mới được. Chu Chính cười nham hiểm, chuyển máy cho Nguyên Á Văn ở bên. Nguyên Á Văn bây giờ cũng đang làm Bí thư quận ủy, và rất có thể sẽ trở thành Ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu, quản lý khu công nghệ cao. Xét gia thế, chỉ cần y muốn, muốn lên đến cấp bậc nào cũng không phải là vấn đề. Trải qua nhiều năm rèn luyện, Nguyên Á Văn không còn có vẻ ngây ngô như trước. Trong thời gian hơn 2 năm ở khu Cao Tỉnh Vinh Châu kiêm nhiệm chức Bí thư quận ủy, quận Cao Tỉnh phát triển vượt bậc, chiến công lập không ít, trở thành một trong những huyện mạnh của tỉnh. Đây là lý do cậu ta có thể thăng chức nhanh như vậy. Tuy nói ảnh hưởng từ cha của cậu ta là Nguyên Hằng Kiện là chủ yếu, căn bản vẫn là do Nguyên Á Văn cố gắng nỗ lực. - Anh rốt cuộc cũng đã quay trở lại rồi sao. Hai ngày tới anh đi khảo sát rồi, hay là để bọn em đến thăm anh Nguyên Á Văn nói. Hàn Đông cười nói: - Không cần, các cậu không phải không có công việc, đi xa như vậy vất vả lắm. - Vất vả một chút cũng không thể không gặp anh. Á Văn cười nói: - Anh không cần lo lắng. Chúng em đến nơi sẽ lên lạc với anh. Anh còn bận, chúng em không phiền anh nữa. Hàn Đông nói tiếp: - Thôi đành vậy. Cúp máy, Hàn Đông trong lòng cảm thấy vui vẻ, trên mặt nở nụ cười. Lần này về Tây Xuyên có cảm giác trở về với quê hương của mình vậy. Nghe được giọng bạn bè, những cấp dưới cũ, trong lòng cảm thấy vui sướng lạ kỳ. Hồng Tiến Phong nói: - Chủ tịch Hàn nên bớt chút thời gian, không anh em ắt sẽ thất vọng nhiều lắm Hàn Đông cười ha hả: - Không đến nỗi thế chứ. Tôi tính kỹ rồi, thật sự không có đủ thời gian. Hồng Tiến Phong gật đầu, không có ý khuyên Hàn Đông nữa. Không bao lâu, xe đã tới Tỉnh ủy Tây Xuyên. Bảo vệ cổng nhìn thấy biển số xe, tự giác cúi đầu chào. Đối với Tỉnh ủy Tây Xuyên, Hàn Đông đúng là rất quen thuộc. Lúc trước hắn đã có nhiều lần tới đây. Tuy nhiên lần này hắn đến với tư cách là khách. Hơn nữa cấp bậc của hắn hiện tại lớn hơn, lại là đại diện cho thế hệ trẻ sáng lạn. Hàn Đông và Hồng Tiến Phong lên gác, đến văn phòng của Bí thư tỉnh ủy Tây Xuyên Phạm Đồng Uy. Thư ký của Phạm Đồng Uy thấy Hồng Tiến Phong liền lễ phép chào: - Chào Chủ tịch Hồng. Đồng thời trong lòng cậu ta đang cảm thấy hoài nghi, xem dáng dấp của Hàn Đông, khỏang 30 tuổi, rồi xem Hồng Tiến Phong đối xử rất khách khí với Hàn Đông. Thầm hỏi người này là ai vậy. Thư ký của Phạm Đồng Nguyên hẳn là mới làm ở đây nên không biết Hàn Đông. Cậu ta nhìn thái độ của Hồng Tiến Phong, trong lòng không giải thích nổi. Hồng Tiến Phong cười nói: - Tiểu Hà, cậu đi thông báo Chủ tịch thành phố Hàn Đông đã tới nhé. - Đồng chí Hàn Đông đến rồi ư Lúc này tiếng Phạm Đồng Huy liền truyền ra, sau đó liền niềm nở tiến ra đón khách. Hàn Đông thấy thế, bước nhanh về phía trước hơi cúi người nói: - Bí thư Phạm, chào ngài. - Ha ha, cậu còn khách sáo với tôi làm gì, mau vào đi. Nói xong Đồng Huy bắt tay Hàn Đông, còn vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn Đây chắc chắn là cùng cấp bậc với lãnh đạo rồi, thư ký Tiểu Hà thấy vậy liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lúc này, Tiểu Hà đã đại khái đóan được thân phận của Hàn Đông. Hồng Tiến Phong xưng là Chủ tịch thành phố, khả năng là Chủ tịch thành phố Ninh Hải Hàn Đông, hai ngày trước Bí thư đã nhắc đến rồi. Nghe nói lần này Chủ tịch Hàn Đông đến chủ yếu để thăm dò tình hình A Sơn Châu. Nghe tới Hàn Đông, Tiểu Hà cảm giác như sấm dội bên tai. Chỉ vì cậu ta chưa được gặp Hàn Đông nên vừa nãy lần đầu nhìn thấy, cũng không thể nhận ra. Lúc trước Tiểu Hà mới tốt nghiệp đại học vào Tỉnh Ủy, Hàn Đông đã rời Tây Xuyên rồi. Sau này có duyên được Phạm Đồng Uy cất nhắc trở thành Thư ký chuyên trách, dần dần mới nghe tên Hàn Đông, biết đến Hàn Đông đã từng công tác ở Tây Xuyên, và hâm mộ những thành tích của anh ấy. Trong lúc Tiểu Hà còn đang bối rối, Hàn Đông và Phạm Đồng huy tiến vào văn phòng, Tiến Phong thì bước theo bên cạnh. - Tiểu Hà, chuẩn bị một bình trà Long Tỉnh, đây là lọai Hàn Đông thích nhất đấy Phạm Đồng Huy cười nói. Đến nay, trong ấn tượng của Thư ký Tiểu Hà, Phạm Đồng Huy là một Bí thư tỉnh ủy nói năng thận trọng, luôn luôn nghiêm túc, làm người khác khiếp sợ. Cho dù lãnh đạo có nở nụ cười, người khác cũng không dám làm càn. Nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên thấy Phạm Đồng Huy tươi cười như vậy, lại có vẻ thân thiết hiền hòa. “Xem ra Bí thư không phải là không biết cười.” Tiểu Hà nghĩ thầm, “Chủ yếu còn xem cười với ai. Hàn Đông tuy chỉ là cán bộ cấp phó Bộ, nhưng còn trẻ vậy, tương lai ắt sáng lạn. Nói không chừng không lâu sau, sẽ ngang hàng với Bí thư Phạm, thậm chí sẽ cao hơn nữa. Không kể đến gia đình Chủ tịch thành phố vững chắc. Chủ tịch Phạm muốn ngồi chắc cái ghế đó, càng không thể khinh thường nhà họ Hàn được. Nếu như có thể kéo dài mối quan hệ hữu nghị này, khi ông ấy lui về tuyến sau, vấn đề phát sinh sẽ không lớn. Đó chính là nguyên nhân để hôm nay ông ta được Hàn Đông lại thay đổi như thế này.” Kỳ thật suy nghĩ của Tiểu Hà cũng có chút cơ sở, nhưng không hòan tòan đúng. Phạm Đồng Huy đối tốt với Hàn Đông, cũng có một phần hưởng lợi từ anh ta. Nhưng còn một lý do khác, chính là khi hắn còn công tác ở Tây Xuyên, đôi bên có giao lưu rất nhiều, hơn nữa Phạm Đồng Huy chứng kiến Hàn Đông làm việc rất xuất sắc, cực kỳ ngưỡng mộ hắn ta. Ông càng hy vọng có thể tiến xa hơn với Hàn Đông. Nhìn thấy những bước tiến của Hàn Đông, dựa vào chức vụ hiện tại của hắn, mang theo một đòan người tới Tây Xuyên công tác, tới thăm hỏi hắn, càng làm trong lòng ông cảm thấy vui vẻ. Vừa thưởng trà, vừa nói chuyện, Phạm Đồng Huy đã hiểu khá rõ tình hình ở Ninh Hải. Thấy Phạm Đồng Huy lúc nào cũng quan tâm mình, Hàn Đông cảm thấy ấm áp vô cùng. Làm cán bộ, có thể được nhiều người lo lắng, tán thành, đây cũng là một việc khó. - Lần này, Hàn Đông cậu là người đầu tiên dẫn người về Tây Xuyên khảo sát. Mặc dù quốc gia bắt đầu thi hành mở rộng Tây Bộ, thực thi chiến lược chi viện cho Tây Bộ, nhưng cực kỳ khó khăn. Có thể thấy Hàn Đông cậu rất có cảm tình với Tây Xuyên. Tôi thay mặt cho anh em tòan tỉnh cảm ơn cậu. Hàn Đông cười nói: - Bí thư Phạm nói quá lời. Đây là chuyện nên làm mà. Hơn nữa tôi cũng được coi như một nửa người Tây Xuyên rồi, đã từng công tác lâu ở đây, được sự chỉ đạo và ủng hộ của các lạnh đạo địa phương. Tôi cũng muốn về thăm mọi người. - Ha ha, Cậu ở tỉnh thỏa sức vẫy vùng được vài năm. Đây cũng được coi là đất dụng võ của cậu. Những nơi cậu từng công tác chẳng phải đều rất phát triển hay sao. Tân Châu và Vinh Châu, đến nay đều trở thành hai thành phố phía Nam quan trọng của khu Tây Bộ, là hai ngôi sao của Tây Xuyên, đối với việc phát triển kinh tế xung quanh khu vực đều thể hiện tầm quan trọng. Vấn đề Nam Bắc phát triển không cân bằng cũng đã khả quan hơn. Bây giờ ở Vinh Châu hay Tân Châu mọi người đều bàn tán về những chiến tích của cậu lúc ở đây đấy Hàn Đông nghe vậy rất cao hứng. Dù sao Phạm Đồng Huy nói đều là sự thật. Nếu như không có hắn, Tân Châu và Vinh Châu không thể phát triển nhanh như vậy. Một thì trở thành thành phố tài nguyên lớn. Một trở thành thành phố kỹ thuật hiện đại. Hai thành phố hỗ trợ lẫn nhau, cùng phát triển, vượt xa các thành phố khác của phía Nam Tây Xuyên, trở thành những thành phố phát triển nhất của tòan tỉnh. - Bí thư Phạm quá khen, đó cũng không phải là cá nhân tôi có thể làm được, cũng là do được bí thư Phạm lãnh đạo và ủng hộ, thông qua mọi người cùng cố gắng mới đạt được Hàn đông khiêm tốn nói Phạm Đồng Huy nói: - Tóm lại tôi vẫn luôn cho rằng, những năm cậu ở Tân Châu, Vinh Châu đúng là đã xây dựng được nền tảng để phát triển một cách vững chắc. Tôi tin là nhân dân ở hai thành phố này vẫn luôn nhớ đến cậu. Nếu như có thể có thêm người có đầu óc, cán bộ có tư tưởng như chủ tịch Hàn, tôi tin tưởng phát triển của tỉnh Tây Xuyên càng sáng lạn hơn - Hiện nay ở BộTổ chức cán bộ Trung ương đang chuẩn bị công tác giao lưu giữa cán bộ các miền, nếu cậu có người nào muốn đề cử, có thể tiến cử cho tôi vài người.