Banlong.us - Đại nhân, như vậy không được đâu. Quan viên từ tứ phẩm trở xuống đều có vị trí cố định. Lúc triều kiến cũng không chiếu theo phẩm bậc mà phân chia thứ tự đứng. Giờ lại thiếu đi chư vị quan viên của Đô Sát viện, vị trí đứng đã rối loạn rồi, không ai nhớ được lúc tảo triều ai đứng ở đâu nữa. Người gửi thư có ngốc đến nỗi đứng về vị trí ban đầu hay không?
Lưu Cẩn nghe xong phát cáu, nói:
- Vậy thì phái Cẩm Y Vệ đi lục soát quý phủ của bọn họ cho ta. Thạch Văn Nghĩa, lập tức dẫn người đi lục soát thư phòng trong nhà của các vị quan viên, tìm ra bản thảo, xem bọn họ còn có lời gì để nói không?
Thiện hộ Cẩm Y Vệ Thạch Văn Nghĩa cười khổ nói:
- Công công, ngài nói xem, kẻ đó dâng mật gián cũng cẩn thận như vậy, trong phủ có thể để lại bản thảo để cho chúng ta lục soát ra hay sao?
Lưu Cẩn bài bộ quần thần dĩ nhiên là uy phong, nhưng hiện tại đã cưỡi lưng hổ khó mà xuống được, không thể cứ như vậy mà xong việc chứ? Lưu Cẩn tự cảm thấy không bước xuống đài được, không khỏi nổi giận, nói:
- Được! Vậy thì tất cả quỳ trong kim điện đi, hôm nay ta sẽ dây dưa với bọn họ, không tìm ra thì đừng hòng có ai được đi.
Các quan viên buổi sáng thương triều, chỉ ăn đơn giản chút đồ ăn, ở bên ngoài vừa chịu lạnh vừa quỳ hết mấy canh giờ, trong bụng cơm cũng không có một hạt, đến nước cũng không có một ngụm, đã dần duy trì không nổi. Vốn dĩ một số quan viên nhẫn nhịn chịu đựng giờ cũng đã nổi cơn tam bành.
Nhưng Lưu Cẩn một mực khẳng định là phụng thánh chỉ. Bản thân bọn họ thường ca tụng rằng quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hiện giờ quân chẳng qua chỉ là muốn bá quan quỳ xuống, còn ai có thể nói gì nữa?
Trong kim điện im phăng phắc, không khí áp lực khác thường. Trời mùa đông tối rất mau, thời gian cấm cung cũng đến sớm. Mắt thấy sắp cấm cung rồi, bá quan vẫn không ai cung khai, Ti Điện thái giám Tất Vân tức giận đứng dưới minh tiền bảo tọa, cao giọng nói:
- Chư vị đại nhân, những điều trong thư nặc danh viết đều là vì nước vì dân, có gì mất mặt hay sao?
- Ngài làm phiền văn võ bá quan phải cùng chịu tội, trong lòng cũng áy náy không yên phải không? Tôi chỉ là nô tài, không đọc được bao nhiêu sách, chưa từng thấy qua cảnh đời, nhưng tôi chỉ biết một người làm một người chịu. Theo tôi, vị đại nhân viết thư vẫn nên tự mình đứng ra thừa nhận đi thôi. Lưu công công không thể giết được ngài đâu đúng không? Cho dù là thật sự phải chết, vậy thì cũng xem như là một trang hảo hán, hà tất phải liên lụy người vô tội chứ?
Lưu Cẩn vừa nghe xong, giận đến biến sắc, giọng the thé nói:
- Tất công cộng, ta đối với ngài lễ kính có thừa, ngài nói như vậy là có ý gì? Là hủy đi chỗ đứng của Tất Vân kinh ngạc nói:
4 hay sao?
- Lưu công công hà cớ gì nói ra những lời này? Ta thấy người vô tội phải chịu liên lụy, bực tức mà thôi, hy vọng người gửi thư kia có thể tự mình đứng ra, sao lại là đối nghịch với Lưu công công?
Lưu Cẩn cười lạnh một tiếng, giọng the thé nói:
- Những điều trong thư nặc danh viết đều là chuyện vì nước vì dân? Hắn vì nước vì dân, vậy ta bị thóa mạ toàn diện, ta há chẳng phải là phương hại nước hại dân rồi sao?
- Ngài Tất công công cũng biến sắc:
- Ta muốn kích kẻ đó tự mình giải thích, đương nhiên phải nói cho dễ nghe một chút. Lại nói đại thần can gián, mặc kệ là người đó nói đúng hay không, đều phải xem như là vì nước vì dân.
Sao lại trở thành ta hủy đi chỗ đứng của ngài? Lưu Cẩn ngài cũng quá mức hẹp hòi chứ hả?
Lưu Cẩn phất ống tay áo một cái, mắt đảo một vòng, điềm nhiên nói:
- Hoàng Thượng đã nói, người gửi thư nặc danh này, là vọng ngôn loạn chính, phỉ báng đại thần, bụng dạ khó lường. Tất công công ngài lại có con mắt tinh đời, có cách nhìn khác. Vì nước vì dân, hay cho câu vì nước vì dân! Ngài có vỗ mông ngựa thế nào, thì trong mắt văn võ bá quan, chẳng phải vẫn chỉ là một tên nô tài sao?
Tất Vân bị lời nói âm dương quái khí của Lưu Cẩn khiến cho giận dữ. Lão vào cung từ những năm Thành Hóa, ban đầu phục dịch ở Tích Tân ti, sau đó thằng làm Trưởng tùy, Phụng ngự, vì Banlong.us Banlong.us Banlong.us biết chữ, lại được điều đến Tả Tự ti phòng làm việc. Nhờ làm việc cần cù, lão được Hoằng Trị Đế tín nhiệm, thăng làm Tả Ti phó, rồi lại thằng làm Ti chính, quản lý chuyện thiệm áp (ký tên lên văn thư). Lúc lão được thăng làm Hữu Thiếu giám của Ti Thiết giám, chăm lo sự vụ ti phòng, Lưu Cẩn vẫn còn là một tiểu tử phục dịch tầm thường, luận phẩm cấp kém lão không biết bao nhiêu lần.
Sau khi lão thăng làm "Thái giám", Lưu Cẩn mới làm lên Quản sự Chung Cổ ti. Hoạn quan trong cung đều được bên ngoài gọi chung chung là thái giám, nhưng kỳ thực Thái giám là một chức quan của hoạn quan, là cấp cao nhất trong hoạn quan rồi. Lúc Vương Nhạc còn tại thế, lão chính là Ti Điện Đại thái giám, quản lý bá quan thượng triều. Bất kể là Vương Nhạc hay là Phạm Đình, ai gặp lão cũng rất khách khí. Hôm nay vốn mang hảo ý, lại bị Lưu Cẩn liên tục buông lời cay độc, lão đã phát hỏa, lập tức xông đến trước mặt Lưu Cẩn lý luận với lão ta.
Lão là người thành thật, nếu phải đấu võ mồm, nào có phải là đối thủ của Lưu Cẩn. Lại thêm đám người Thạch Văn Nghĩa tương trợ, khiến Tất Vân tức giận đến chết đi sống lại. Người thành thật đã phát hỏa mới lợi hại. Lưu Cẩn đang tiếp tục nói lão, thì thấy Tất Vân trừng hai mắt, mặt đỏ bừng, giống như cái mào gà trống, xông lên tát vào mồm Lưu Cẩn một cái rõ to.
Lần này Lưu Cẩn cũng nổi giận, hai đại thái giám diễu võ ngay trên kim điện. Phải nói là những ngoại quan này thật sự kỳ thị hoạn quan. Tất Vân rõ ràng là suy nghĩ cho mọi người, nhưng văn võ bá quan không có một ai đồng tình với lão. Mắt thấy hai thái giám người một quyền ta một cước, đánh đến khí thế ngất trời . Những người này vươn cổ nhìn, chỉ cảm thấy hả hê, không một ai tiếng lên ngăn cản.
Hoài niệm thật. Trường diện thế này từ rất ít gặp từ sau khi tiến để ra đi. Nhớ ngày trước Lý Đông Dương nắm cả Kim Qua Mãn điện đuổi giết Thọ Ninh rầm rộ, trông nhiệt huyết sôi trào biết nhường nào. Bây giờ Lý Đông Dương dần đã già, cũng trở thành quả cà phơi sương, héo úa cả rồi.
Đám Cẩm Y Vệ này rõ ràng là có trợ giúp, hơn nữa thể trạng của Tất Vân cũng không bì được với Lưu Cẩn. Lưu Cẩn cùng Thái tử tinh lực có thừa leo mái lật ngói, leo cây bắt chim tước. Tất vẫn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngã lăn ra va vào hương đình, trong chốc lát nắp hương đình đã bị rơi vỡ.
Lần này Lưu Cẩn bắt chẹt ngược lại, chỉ vào lão giọng the thé hét lên:
- Tất Vân, người thật to gan, dám phá hỏng hương đình, tội ác tày trời, không thể tha thứ. Người đầu, áp giải hắn xuống, chờ xử lý.
Tất Vân cũng sợ đến mê muội, bị hai Cẩm Y Vệ xông lên trực tiếp áp giải đi, nhưng đến một tiếng cũng không dám la lên. Trước sau trái phải của bảo tọa Hoàng Đế ngồi có bày bốn thứ để trang hoàng: bảo tượng, lục đoan, tiên hạc, hương đình. Bảo tượng tượng trưng cho sự yên ổn của quốc gia và sự vững chắc của chính quyền, lục đoan là động vật cát tường trong truyền thuyết, tiên hạc tượng trưng cho sự trường thọ, hương đình ngụ ý giang sơn vững bền.
Người làm ngã hương đình tượng trưng cho giang sơn vững bền, còn làm rơi nắp, đó chẳng phải là đại nghịch bất đạo hay sao? Lưu Cẩn mượn cớ dọn dẹp Tất Vân, sau đó thở dốc nói với quần thần ở dưới đất:
8. Vị đại nhân, không phải Lưu Cân ta cố ý làm khó dễ các vị. Ta cũng là phụng chỉ làm việc, .
không tìm ra người gửi thư làm sao giao phó với Hoàng Thượng? Chẳng phải không ai đứng ra thừa nhận sao? Chuyện này chưa xong, không tìm ra người gửi thư thì đừng hòng có ai được đi Lúc này Cẩm Y Thiên hộ Dương Ngọc vội vàng đi vào đại điện, thấy Lưu Cẩn liền chắp tay nói:
- Công công, của cung sắp đóng lại rồi, những vị đại thần này không thể ở lại trong cung được, ngài thấy Lưu Cẩn vừa nói xong, đạo khó tra vào vỏ, cũng không thể thả người đi. Lão cắn răng một cái, nói:
- Người gửi thư tuy chỉ có một, nhưng tìm không ra người đó thì ai cũng là nghi phạm. Áp giải toàn bộ vào đại lao Hình Bộ, lúc nào tra rõ thì lúc đó sẽ thả người!
Trong cung đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gia nhân của các vị đại thần đang đợi ở Ngọ môn vẫn không hề biết tình hình. Đợi đến lúc văn võ bá quan bị áp giải ra Ngọ môn, đi trên phố để đến nơi của Cẩm Y Vệ, gia nhân của bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện. Cẩm Y Vệ bắt người, ai đám ngăn cản. Thế là gia nhân của các vị quan viên lập tức chạy về phủ báo tin.
Dọc đường, tin tức bị lộ ra ngoài, toàn bộ thành Bắc Kinh đều chấn động. Chu lão gia tử nắm giữ giang sơn, làm cho kinh thành giống như lâm vào khủng bố trắng. Quan viên thường thượng triều vào buổi sáng, không biết buổi tối có thể về nhà hay không. Nhưng người gặp tai ương có nhiều đi chăng nữa, thì một ngày cũng một hai người như vậy mà thôi. Giờ thì hay rồi, văn võ toàn triều bị đưa vào một cái nồi hấp, ngày mai lâm triều trên kim điện chỉ còn lại lẻ loi một mình Hoàng Thượng Thiện hạ này không phải sắp xong đời rồi sao?