người vây quanh. Dương Lăng, chủ nhân của Dương gia đại viện, nằm giữa rừng ở ánh Trùng phùng sau cuộc tuyệt tử hồi sinh, nhất định rất là cảm động lòng người phải không?
Không hề Gia nhân Dương phủ đứng ở cửa chờ đón tân nương, lúc đầu bọn họ nhìn thấy Lạc đại pháp sư ngoài cửa lớn đã phát ra tiếng hét dài, sau đó bỗng chốc vươn người, bát bộ can thiên (tám bước đuổi ve), lao vun vút thẳng ra phía ngoài, xông qua lùm cây, "tõm" một tiếng, biến mất trong dòng sông.
Ngay sau đó Đường đại tiểu thư sắp vinh dự được trở thành quý phi nương nương đột ngột ngã từ trên ngựa xuống, sà vào lòng một người ăn mặc như binh sĩ, ngay sau đó Cao đại tiểu thư phải gả vào cửa Dương gia cũng nhào vào ôm lấy. Chuỗi biến hóa này khiến bọn họ nhìn đến hoa cả mắt. Lúc này mới nghe được tiếng thét chói tai của Đường Nhất Tiên:
- Dương đại ca sống rồi !
Khiến sáu bảy gia nhân Dương phủ trên linh đường nghe đến đỏ mặt tía tai, nói năng không có đầu đuôi gì. Đến sau cùng khi nghe rõ rằng lão gia còn sống, hơn nữa đã đến ngoài cửa phủ, Hàn Ấu Nương không nói tiếng nào, nàng bỗng đứng dậy, sau đó lại ngã quỵ xuống.
Chu Ngọc Tỷ Nhi và Tuyết Lý Mai hôm trước còn ôm nàng khóc lóc kể lể rằng muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, lời thề còn bên tai, giờ lại rất là không nghĩa khí bỏ lại nàng, chạy ùa ra cửa lớn.
Hai vị cô nương xinh đẹp kéo tà áo vừa chạy ra sân, thì phía sau và một tiếng, bóng dáng cũng không thấy đâu, lại có một người chạy ào ra. Gia nhân hầu ở của lớn đã nhìn thấy rõ, lập tức thầm tán thưởng trong lòng:
- "Bát bộ can thiên" này của đại cửu lão gia của mình có khi còn hơn đại pháp sư Bỉ Lạc nhiều.
Đến lúc Hàn Ấu Nương cảm thấy nhân trung hơi đau, yếu ớt tỉnh lại, thì phát hiện mình đã nằm trong lòng của một nam nhân, trước mắt là một khuôn mặt thân thiết, quen thuộc, còn có đôi mắt chứa đầy thâm tình kia: Đó là tướng công, đó là tướng công của ta. Cuối cùng ông trời đã trả lại chàng cho ta rồi.
Hàn Ấu Nương ôm cổ Dương Lăng, còn chưa kịp òa lên khóc to, Dương Lăng đã mỉm cười nói:
- Ấu Nương, ta đói bụng rồi, chúng ta đi Chà đạp bản thân như thế, nhất định không chạy thoát khỏi gia pháp đâu.
1 không an trước đi. Sau khi ta có sức, lại tính số với nàng!
- Vâng.
Trên dưới cả phủ đều cung kính. Giờ đã là Uy Quốc công phu nhân, nhất phẩm cao mệnh phu nhân phong phạm, nhưng Hàn Ấu Nương bỗng chốc biến thành một cô gái nhỏ ngon hiền nhu tiếp ôm vào , 8Ong như một con mèo con. Sau đó nàng được Dương Lăng ôm xốc lên, trực phòng khách hậu viện.
an Hàn Ấu , đã hai ngày ngựa không dừng vó, chỉ gặm hai cái màn thầu, cho nên không thể không ăn. Mấy - no, Cao Văn Tâm gần như suốt bốn ngày không có một hạt cơm. Dương Lăng cũng chén cháo gạo bích canh, bốn đĩa dưa muối, ba người ăn rất ngon lành. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai ăn cũng không nhiều, nhìn đến nuốt nước bọt, nhưng hiện tại các nàng thà là có thể nhìn lão gia ăn, cũng không muốn rời mắt khỏi.
Lần đầu tiên người trong một nhà phải sinh ly tử biệt, thì chỉ nói một câu như thế, đã vùi đầu ăn cơm. Bốn phía đều là những ánh mắt quyến luyến, vui mừng, ngọt ngào, bao trùm lấy ba người.
Một mặc áo tang, một mặc áo cưới đội mũ phượng, một thì người đầy bụi đất Ăn cơm xong, ba người đều đã có chút tinh thần, mấy người đầy tớ vui vẻ bưng trà thơm lên cho nam nữ chủ nhân. Dương Lăng không chút kiêng kỵ ôm Hàn Ấu Nương như con chim nhỏ vào trong ngực. Cơ thể của nàng vẫn mềm mại giống như một con mèo con, vóc người đã khôi phục rất nhiều, chỉ có điều bờ mông đặt trên đùi, cảm giác có hơi đẫy đà.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Ấu Nương ủng đỏ. Suốt bốn ngày trời, địa ngục như lâm vào bóng đen hắc ám vĩnh cửu, giờ lại lần nữa xuất hiện niềm hạnh phúc của nàng. Nàng không muốn buông ra dù chỉ một khắc, nên cho dù ngượng ngùng, nhưng lại vẫn không quan tâm đến của mấy cặp mắt hâm mộ và sự tồn tại của đám hạ nhân, cứ rút vào lồng ngực của tướng công một cách nồng thắm, hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, được hắn nhẹ nhàng xoa hai đầu gối đã tụ máu sưng đỏ.
Đường Nhất Tiên vui mừng, như bướm vờn hoa, đảo qua đảo lại quanh cả nhà. Vừa nãy lúc cả nhà ăn cơm, cũng chỉ có nàng ở một bên líu ríu không thôi, kể lại từng chuyện xảy ra trong nhà.
Banlong.us Banlong.us Banlong.us Cả nhà đều có quá nhiều điều muốn nói, trăm mối tơ giăng, lại không biết bắt đầu từ đâu, cứ như vậy mà nhìn nhau, bỗng không biết nói với nhau cái gì. Có nghi vấn thì về sau có thể hỏi thêm, hiện tại bọn họ chỉ muốn nhìn cho thật kỹ người thân của mình cho thật kỹ, cảm nhận cảm giác dịu dàng, ấm áp này.
Qua một hồi lâu, vẫn là Hàn Ấu Nương mở miệng trước, nói với Dương Lăng bằng giọng dịu dàng:
- Tướng công, con của chúng ta đã ngủ, thϊế͙p͙ ôm nó đến cho chàng xem.
- Đừng.
Tay Dương Lăng nắm thật chặt, sợ nàng rời khỏi, ôm lấy nàng:
- Để tiểu tử đó ngủ trước đi, không cần nóng vội, dù sao thì nó cũng chưa nhận ra ta.
Đường Nhất Tiên cười hì hì, nói:
- Hay cho một người làm cha, đại nhân khả ái vô cùng nhỉ!
Dương Lăng nhướng mắt nói:
- Không có quy củ gì cả, từ khả ái này có thể dùng để hình dung ta sao?
Lần này, ngay cả Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng che miệng cười. Tuyết Lý mai nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Lão gia, đại nhân là nói đại thiếu gia nhà chúng ta, không phải nói người.
- Ồ Ồ.
Dương Lăng không khỏi bật cười, sao lại quên mất cái tên xui xẻo do Chính Đức Hoàng Đế đặt nhỉ. Hắn cố ý nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Hàn Ấu Nương:
- Khả Ái? Khả Ái hình như còn có người nhẫn tâm vứt bỏ nó, muốn theo ta xuống dưới cửu tuyền. May mắn là ta sớm đã đoán được sẽ có người không nghe lời, mới ngựa không dừng vó, chạy vội về kinh sư.
Hàn Ấu Nương cúi đầu, yếu ớt nói:
- Tướng công, người ta biết sai rồi.
"Bốp!" Một bàn tay đánh vào mông:
- Biết sai thôi cũng chưa được, không đánh cho cái mông nhỏ của nàng đỏ như cái mông khí, tướng công không thể nào nguôi giận được.
lous - Trời ơi, muốn chết sao, làm ngay trước mặt cả nhà, sau này thϊế͙p͙ còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Hàn Âu Nương mặt đỏ như tám vải son, hai tai nóng hừng hực. Nàng ư một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Dương Lăng, vùi đầu vào lồng ngực của Dương Lăng, không dám lộ ra nhìn mặt người khác nữa.
Lần này Dương Lăng tìm đường sống trong cái chết, cũng biết đại kiếp của hắn đã qua, như lời Trương Thiên Sự nói. Về sau hắn có thể yên tâm mà ở cùng người thân. Tâm tình biến hóa, phức tạp, cảm giác lẫn lộn, đến cả bản thân hắn cũng không nói rõ được. Trùng phùng sau cơn tử biệt với người nhà, loại cảm giác thân mật khăng khít này này khiến hắn cũng không còn trói buộc. Chỉ có điều vừa quay đầu lại, nhìn thấy đại cứu cũng ở đó, liền đỏ mặt.
Hắn nhìn Đường Nhất Tiên mặc một bộ áo bào Trạng nguyên. Vừa rồi chỉ lo cùng các nàng quấn quít, không ngừng trả lời các nàng "Ta chưa chết, ta còn sống rất là tốt", lại quên hỏi đến cô nàng này. Lúc này hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, nói:
- Muội mặc áo Trạng nguyên làm gì vậy?
Đường Nhất Tiên cười khanh khách, che miệng nói:
- Đón dâu cũng là làm Trạng nguyên mà. Nhưng mà hiện tại người chính chủ đã trở về, dường như đã không cần đến muội nữa.
Trong tiếng trung "tiểu đăng khoa" có nghĩa là "đón dâu", mà "đăng khoa" lại có nghĩa là thi đỗ đạt.
Dương Lăng đảo mắt, nhìn về phía Cao Văn Tâm. Cao Văn Tâm lập tức mất tự nhiên, vẻ mặt đỏ au, hai tay không biết nên đưa đi đâu, chốc lát lại về tà áo, chốc lát lại sờ lên ghế, ánh mắt căn bản không dám đối diện với hắn.