- Đương nhiên là ta, muội ăn mặc thành cái bộ dạng quỷ quái này để làm gì?
Đường Nhất Tiên đã nổi giận rồi. Tuy nói Dương Lăng tạ thế nàng cũng thương tâm không ngớt, nhưng chết rồi thì huynh cứ ngoan ngoãn mà ở lại địa phủ đi, thế này là muốn dọa chết người mà.
Vừa thấy Dương Lăng cười hì hì đi về phía nàng, mặt đầy bụi đất, nàng lại liên tưởng hắn bị chôn sống dưới chân núi, Đường Nhất Tiên đáng thương lại càng sợ hãi hơn, hai hàm răng và vào nhau lách cách. Nàng muốn nhảy xuống ngựa chạy trốn, nhưng giày dính trong bàn đạp làm sao cũng không rút ra được, từ đầu đến cuối cứ ngọ ngoạy, bỗng chốc ngã xuống ngựa.
Dương Lăng vừa thấy, liền ôm lấy nàng. Lạc Hoa Mạn đứng trên bậc thềm nhìn thấy tình cảnh này liền buông lỏng ngón tay, cả chén hạt kê vàng toàn bộ đều up lên mu bàn chân của gã. Gã chỉ vào Dương Lăng run run giọng, nói:
- Ngài ngài chính là Dương Công gia?
Xong rồi xong rồi, Dương Lăng là Đại tướng quân, từng giết vô số người, đây nhất định là sát khí nặng, thất đầu còn chưa làm đủ, nên âm hồn không tiêu tan, thật sự đã bị chú ngữ do mình bịa ra gọi đến rồi.
Lạc Hoa Mạn lui về sau hai bước, "Oa" một tiếng, lấy hết sức bình sinh nhanh chân chạy mất, chỉ cảm thấy dưới chân nổi gió, sức bật đã vượt qua cả thỏ, phát huy ra tất cả tiềm lực vốn có.
Về phần thù lao của Dương phủ sắp mất con mẹ nó mạng, người cần thì người đi mà lấy!
Đường Nhất Tiên tiếp cận Dương Lăng, nàng bị dọa, thét lên một tiếng chói tai, che mặt nhắm chặt hai mắt, nói:
- Dương đại ca, hay là huynh trở về đi, muội muội nhớ huynh, nhưng muội muội cũng sợ huynh lắm. Huynh đừng ăn muội mà, hu hu hu Nàng vừa nói đến đây, thì có tiếng vó như sắm, từ ngã rẻ lại lao ra mấy con ngựa, lần lượt phi đến trước mặt. Đường Nhất Tiên còn cho rằng cứu binh đã tới, liền mở to mắt nhìn. Nàng vừa nhìn đã nhận ra: Ngũ Hán Siêu, Đại Bổng Chùy Vẫn chưa đến đêm hoàn hồn, bọn họ đã toàn bộ trở về rồi!
Đường Nhất Tiên rên một tiếng, sắp chết ngất, nhưng cơ thể còn được con ma Dương Lăng này ôm lấy. Nàng ngất cũng không dám ngất. Lúc còn sống đại ca thương yêu nàng, ai biết sau khi chết rồi có hung tính đại phát ăn thịt nàng hay không. Nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ ma lắm.
Cao Văn Tâm ngồi trong kiệu, ăn mặc lộng lẫy, vuốt cát phục tuyệt đẹp trên người, hàng lệ kìm không đặng mà rơi xuống . Ngày ngày trông, đêm đêm ngóng, mong ý trung nhân sớm ngày hội kinh, nhưng nào ngờ lại có một kết cục làm tan nát lòng người như vậy.
Chữ của thời đại này thành thục sớm, mười lăm mười sáu tuổi chính là tuổi tương tự. Nàng , đã đôi mươi cái xuân xanh rồi, lại là lang trung, biết rõ chuyện nam nữ, trong mộng cũng không biết đã thấy cảnh xuân động phòng bao nhiêu lần. Giờ bỗng nghe tin dữ, sự hụt hẫng và đả kích tâm lý mãnh liệt như thế này, thực so với Tuyết Lý Mai và Ngọc Tự Nhi còn nghiêm trọng hơn.
Ba ngày đầu nàng không ăn gì, sáng hôm nay cũng chỉ ăn nửa bát cháo, lại tên tâm hồn chịu đủ đả kích tàn phá, thần trí của nàng đều đã hơi chếnh choáng. Trống nhạc ồn ào bên ngoài đối với nàng mà nói, vốn giống như xa tận chân trời, bỗng nhiên dừng lại, nàng cũng không có cảm giác gì. Ngược lại tiếng hét to kia của Dương Lăng đã gọi hồn nàng trở lại.
Âm thanh đó Âm thanh đó chắc chắn là tiếng của Dương đại ca, nhất định không sai. Cao Văn Tâm hai mắt đã có thần trở lại: Chẳng lẽ vị Lạc đại thần kia thật sự có phép thần thông, cuối cùng đã gọi được hồn phách của huynh ấy về?
Hai tay của Cao Văn Tâm run lên, vươn tay muốn vén màn hiệu lên nhìn hắn thử, nhưng lại sợ vừa vén thì mộng đẹp hóa không, tất cả đều là ảo giác của nàng. Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy một giọng nói to:
- Đại soái, chúng ta gấp gáp trở về, nhưng đã lo bò trắng răng rồi, có lẽ trong nhà vẫn chưa biết đâu. Nhưng mà ai sắp gả đi vậy?
Đại Bổng Chùy! Cao Văn Tâm không do dự nữa, mạnh mẽ xốc màn hiệu lên lập tức xông ra ngoài. Bởi vì lao ra quá nhanh, mũ phượng nặng nề bị màn hiệu vướng phải, rơi xuống đất, để lộ ra một mái tóc đen.
Huynh ấy huynh ấy đã thật sự trở về từ địa phủ để thăm ta rồi Banlong.us Banlong.us Banlong.us Hai người nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau Một lúc lâu sau, Cao Văn Tâm mới nhấc tà áo cưới, mắt đầy lệ nóng, nhìn chăm chú hắn, nước mắt tuôn rơi, nhưng nàng lại cố gắng mở to mắt, không dám chớp mắt đến một cái, sợ trong nháy mắt, hắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt. Cứ như vậy, nàng từng bước, từng bước đi về phía hắn, bỗng nhiên mãnh liệt nhào đến, ôm chầm lấy hắn.
Đường Nhất Tiện bị hai người ôm kẹp chặt ở giữa, muốn trốn cũng trốn không được, đến độ sắp ngất đi. Thì đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được hơi thở của Dương đại ca có gì đó khác thường. Chẳng những huynh ấy thở, mà hơi thở còn ấm. Dương đại ca, huynh ấy Cuối cùng tâm trí của Cao Văn Tâm đã chín chắn hơn. Chỉ cần ôm lấy Dương Lăng, nàng đã biết tình lang vẫn còn sống. Niềm hạnh phúc to lớn giống như một luồng điện mãnh liệt nháy mắt lan truyền khắp toàn thân. Cao Văn Tâm kinh hỉ như sắp điên lên, kêu khóc:
- Dương đại ca!
Cao Văn Tâm đã vứt bỏ sự kiêu ngạo của một thiếu nữ cao quý, mạnh mẽ hôn lên môi Dương Lăng.
"Chụt" một cái, đôi môi anh đào của nàng hôn lên một cái mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn. Đúng lúc này, Đường Nhất Tiên lại đưa tay ra, bưng kín miệng Dương Lăng lại. Cái tay đó thử xem có thở hay không, sau đó nàng xé giọng hét to, còn không chút thục nữ nào:
- Đại ca còn sống! Dương đại ca còn sống!
Bông tuyết đã rơi xuống rồi.
Đây là cảnh đầu đông, nhờ có gió, bông tuyết bị thôi đến dưới hành lang, lập tức có hai Cẩm Y Vệ đến, dựng một cây dù lớn cho Lưu Cẩn.
Lý Đông Dương cũng không chịu nổi nữa, đi đến trước mặt Lưu Cẩn chắp tay nói:
- Lưu công công, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Một người gửi thư, khiến văn võ toàn triệu chịu phạt quỳ. Những này hoặc là thư sinh yếu đuối, hoặc là lão nhân giá cả, hiện tại lại có tuyết rơi, làm sao chịu được như vậy?
NS Dương Đình Hòa và Tiêu Phương cũng nhân cơ hội tiến lên khuyên nhủ, Tiêu Phương lại càng bất an. Phải nói rằng những cổ nhân này luận trí tuệ thật sự không kém gì người thời nay. Chính sách phạt tiền của Lưu Cẩn và kế dùng thư nặc danh của Tiêu Phương qua ngàn năm vẫn không suy, mãi cho đến ngày nay vẫn được người khác tôn làm khuôn vàng thước ngọc.
Một phong thư tám phần tiền, ít nhất cũng khiến người chán ghét đến nửa năm. Con cáo già Tiêu Phương này đưa thư nặc danh vốn dĩ là muốn cho Lưu Cẩn tìm chút chuyện để làm. Lưu Cẩn này lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt là hiện tại lại coi trời bằng vung, có ai dám bắt bọ chét trên đầu lão hổ. Lão nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ này.
Bên phía Tứ Xuyên đã nói cái chết của Dương đại nhân vẫn còn chỗ nghi vấn, vậy thì mình cho Lưu Cẩn chút thuốc. Trước mắt khiến lão lơ là, kéo dài thời gian lão tiếp nhận Tây Xưởng, đủ để duy trì đến lúc có tin tức xác thực của Dương đại nhân.
Sao biết Lưu Cẩn này còn có lòng làm nên sự nghiệp. Người mắng lão tham ô nhận hối lộ lão có * 1.8 quan tâm, nhưng người hạ thấp chính tích của lão, thì đã thật sự khiển lão nổi trận lôi đình rồi. Hơn nữa ở trên kim điện lão đã nói một câu "Là đàn ông thì đứng ra đây cho gia" bị quần thần nhạo báng, động tĩnh này đã gây ra kết quả quá trớn rồi.
Tiêu Phương tự cảm thấy hổ thẹn với những quan viên này, nên lời nói cũng thành khẩn. Ông chắp tay nói:
- Lưu công công, ngài nghĩ xem, người đưa bức thư kia thấy công công tức giận như vậy, còn dám đứng ra thừa nhận sao? Dù sao văn võ cả triều đều đưa ra pháp trường, thì hắn cũng sẽ đưa ra chủ ý pháp bất trách chúng, lấy mọi người làm đệm lưng cho hắn. Kẻ giảo hoạt như thế, ngài để quần thần quỳ thêm ba ngày ba đêm, cũng sẽ không có kết quả đâu.
Pháp bất trách chúng: ý chỉ những hành vi nào đó phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật, nhưng nếu có rất nhiều người làm như vậy, thì cũng khó mà nghiêm trị được.
Lưu Cẩn ngẫm nghĩ một hồi, vỗ đùi nói:
- Lời này của các lão đã cảnh tỉnh ta. Cứ tiếp tục như vậy quả thật không phải là cách. Người đâu, gọi tất cả quan viên đứng dậy, trời về kim điện chia lớp đứng ngay ngắn. Hừ hừ hừ, ta xem thử ai ở gần bức mật gián đó nhất.
Các đại thần bình sinh mới vào kim điện lần đầu mà không phải là lúc thượng triều, dù sao cũng còn tốt hơn là quỳ ở ngoài điện, không chỉ là gió to trời lạnh. Mấy người đó cũng khá cứng đầu, , ngoại trừ hai chân tê tê, thì chỉ có eo mỏi lưng đau. Những quan văn bình thường ít rèn luyện rất nhiều người cũng sụt sịt chảy hai hàng nước mũi, đi theo sau Lưu Cẩn đang bị cảm mạo, trở thành người cùng hội cùng thuyền.
Bá quan đứng theo từng lớp. Lưu Cẩn lại đặt cuộn giấy ở vị trí đó, bắt đầu chỉ huy bá quan diễn lại: