“Cô nương, tỉnh tỉnh, đến nhà của ta rồi.” Hàn Ngữ Phong đang say giấc nồng thì bị lay tỉnh.
“Cô nương, rốt cục côcũng tỉnh, xuống xe vào nhà đi.” Người nông phu bế Cảnh nhi vào nhà: “Mẹ, con về rồi đây.”
Cánh cửa mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, một người phụ nữ ló đầu ra: “Đại Ngưu, con về rồi, sao về trễ thế, mẹ lo cho con lắm có biết không?” Đúng lúc đó bà mới để ý về cùng Đại Ngưu còn có Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi: “Hai người là ai?”
“Mẹ, vào nhà hẳn nói, hai người là trên đường được con cứu về.” Đại Ngưu bế Cảnh nhi vào nhà.
“Xin chào Đại mẫu, làm phiền bà.” Hàn Ngữ Phong lễ phép chào.
“Cô nương, mau vào nhà đi.” Bà vội nói, lòng thầm có vài phần hảo cảm với nàng.
Đại Ngưu bế Cảnh nhi nằm xuống, rồi lấy cái ghế gỗ bên cạnh cho Hàn Ngữ Phong ngồi.
Đại Ngưu thấy nàng mình mẩy bám đầy đất cát, y phục chỗ rách chỗ nát, vội nói với mẹ: “Mẹ, người tìm một bộ y phục sạch cho nàng thay, rồi chuẩn bị thức ăn, con đi chuẩn bị nước nóng.”
“Ờ, được, mẹ đi lấy ngay.” Bà gật đầu.
“Đại mẫu, Đại Ngưu ca, cám ơn hai người.” Hàn Ngữ Phong cảm kích đứng dậy, nàng cúi đầu nói, nàng phải may mắn lắm mới gặp được người tốt ở trên đường.
Sau khi Hàn Ngữ Phong tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ xong, lúc nàng xuất hiện trước mặt hai người, Đại mẫu và Đại Ngưu đều ngơ ngẩn nhìn nàng, cứ như thấy tiên giáng trần, tuy chỉ vận bộ y phục thường dân, nhưng nàng sinh ra vốn đẹp như thiên tiên, nên không cách nào che dấu vẻ đẹp mỹ lệ đó được.
Đại mẫu nở nụ cười, không ngừng gật đầu, mặt Đại Ngưu càng ngày càng đỏ, hắn không ngờ nàng lại đẹp đến thế.
Hàn Ngữ Phong thấy hai người cứ nhìn chằm chằm mình, nàng cứ tưởng mình chưa ăn vận chỉnh tề, cứ cúi trái cúi phải miết.
“Cô nương, mau đến ăn sáng, vùng nông thôn hẻo lánh này, không có gì ngon, cô chịu khó.” Đại mẫu biết nàng hiểu lầm ý mình, vội giữ tay nàng, kéo nàng ngồi xuống.
“Cám ơn Đại mẫu, chờ ta đánh thức Cảnh nhi đã, nó chắc cũng đói rồi.” Hàn Ngữ Phong đứng dậy bước về phía giường, khẽ lay Cảnh nhi dậy: “Cảnh nhi tỉnh tỉnh, dậy ăn sáng.”
Cảnh nhi đang mơ ngủ thì bị Hàn Ngữ Phong lay dậy, vừa nghe nói đến thức ăn liền bật người ngồi dậy: “Tỷ, đệ đói bụng, ta muốn ăn chút gì đó.”
“Ha ha, cậu bé, mau đến ăn đi.” Đại mẫu nở nụ cười.
Cảnh nhi nghi hoặc nhìn bà, nhưng mùi rau xanh lại xộc vào mũi cậu, liền chạy vội đến bên bàn, cầm lấy bát ăn như hổ đói, rồi lại ho sặc sụa.
“Ăn từ từ thôi, Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong vỗ lưng cho Cảnh nhi, đau lòng nói.
“Cô nương, Đại Ngưu, hai người cũng mau ăn đi, rồi đi nghỉ sớm.” Đại mẫu nói.
Đại mẫu nhìn cách ăn từ tốn của Hàn Ngữ Phong, lòng tự hỏi, nàng chắc là tiểu thư con nhà gia giáo giàu có, bằng không, sẽ không thể nào có phong thái điềm đạm đến vậy, loại phong thái này cho dù có giả bộ cũng không thể nào làm được.