“Cô nương, nhà ta nghèo lắm, mong cô không thấy phiền.” Đại mẫu vừa trải giường, vừa ngượng ngùng nói.
Hàn Ngữ Phong nhìn chiếc giường đơn sơ, rách nát, nhưng lại sạch sẽ, vội nói: “Đại mẫu, bà không nên nói vậy, Ngữ Phong rất cảm kích Đại mẫu và Ngưu Ca đã giúp đỡ tỷ đệ chúng ta.”
“Ngữ Phong, cô tên Ngữ Phong, vậy từ nay về sau ta có thể gọi cô là Ngữ Phong không?” Đại mẫu nắm tay nàng hỏi.
“Đang nhiên là được, Đại mẫu, chỉ cần bà không chê ta và Cảnh nhi, chúng ta đã cảm kích lắm rồi.” Hàn Ngữ Phong thật sự rất biết ơn hai người, hai người thật chất phác và thiện lương.
“Ngữ Phong, cô đừng nói vậy, nhanh đi nghỉ đi, nhất định là cô mệt rồi phải không, Đại mẫu không quấy rầy cô nữa.” Đại mẫu vừa dứt lời, đã đứng dậy bước ra ngoài.
“Cám ơn Đại mẫu.”
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Ngữ Phong ngủ một giấc thật dài xong, liền bật người ngồi dậy, thấy Đại mẫu và Đại Ngưu đều không có ở nhà, trên bàn có đặt một bát cháo và dĩa dưa muối, đúng lúc này, nàng mới cẩn thận đánh giá căn phòng đơn sơ này, thật ra, nó vẫn còn tốt hơn sài phòng ở Vương phủ nhiều, ở đây có hai căn phòng nhưng lại không có lối thông nhau.
Hàn Ngữ Phong nhìn căn phòng cũ nát, lòng cảm động vô vàn, xem ra chăn bông mà hai người cho nàng và Cảnh nhi mượn là hai tấm chăn tốt nhất.
Vật dụng trong nhà cái cũ cái mới, khiến nàng cảm thấy cuộc sống của họ vô cùng khổ cực, nếu không phải tận mắt chứng kiến, Hàn Ngữ Phong chắc không thể nào tưởng tượng được trên đời này lại có người nghèo khó đến vậy.
Một khoảng sân nhỏ, chất đầy củi, bên cạnh còn có một phòng bếp đơn sơ……
“Ngữ Phong, cô dậy rồi à, đã ăn sáng chưa?” Đại mẫu bước đến.
“Vâng, Đại mẫu, ta đang định đánh thức Cảnh nhi dậy cùng ăn.” Hàn Ngữ Phong dịu dàng đáp.
Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi chậm rãi từ tốn ăn cháo với dưa muối, Đại mẫu nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngữ Phong, Đại mẫu chỉ biết cô vốn là tiểu thư con nhà giàu, nhất định là đang gặp chuyện khó xử. Cô không muốn nói, Đại mẫu cũng chẳng thiết hỏi, Đại mẫu muốn nói với cô là, nếu cô có chỗ để đi, thì Đại mẫu bảo Đại Ngưu đưa cô đi, bằng không, thì cô cứ ở lại đây, Đại mẫu rất thích cô và Cảnh nhi.”
“Đại mẫu, đội ơn người, nếu người không chê Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi, chúng ta đồng ý ở lại.” Hàn Ngữ Phong cố nén nước mắt, nàng thật sự không biết phải mang Cảnh nhi đi đâu, nay Đại mẫu lại nguyện ý lưu nàng và Cảnh nhi lại, nàng thật sự rất biết ơn bà.
“Đồ ngốc, Đại mẫu mới là người phải cảm tạ cô mới đúng, nếu không thì sao ta lại có thêm một con gái và một con trai chứ hả.” Đại mẫu chọc nàng.
Hàn Ngữ Phong nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà, lại nhớ đến mẹ, nhớ lại những ngày chịu oan ức, nàng ôm chầm lấy bà như ôm chầm lấy người thân sau bao ngày nhung nhớ: “Đại mẫu.”
”Đại mẫu, người chờ con một lát.” Hàn Ngữ Phong như nhớ ra điều gì, vội chạy vào trong nhà, đặt nửa số bạc nàng có trước mặt Đại mẫu: “Đại mẫu, cho người.”
Đại mẫu thấy mấy chục lượng bạc, sửng sốt hồi lâu, cả đời bà chưa từng thấy nhiều bạc đến thế, vội vã trả bạc lại cho nàng: “Không, không, bạc của Ngữ Phong con, Đại mẫu không lấy đâu, con cứ giữ lại, sau này còn có chuyện cần dùng.”
“Đại mẫu, người cầm, con và Cảnh nhi nếu ở lại đây, nhất định sẽ mang đến nhiều phiền phức cho người, phí sinh hoạt hằng ngày sẽ tăng, đây cứ xem như là tiền nuôi chúng tcon, mặt khác, người mua cho Ngưu ca hai bộ y phục mới, đồ dùng trong nhà nữa, mua thêm hai bộ đồ dùng, không được từ chối, nếu người không cầm, vậy Ngữ Phong đành phải mang Cảnh nhi rời khỏi đây.” Hàn Ngữ Phong nhét bạc vào tay bà.
“Này, thôi được, Đại mẫu giữ, chờ đến khi nào con cần, Đại mẫu sẽ trả lại cho con.” Thấy nàng nói vậy, Đại mẫu đành phải giữ số bạc.
“Ngữ Phong, Cảnh nhi, Đại mẫu dẫn hai con ra ngoài chơi, được không?” Đại mẫu cất bạc xong, bước đến hỏi.
“Hay quá, con muốn ra ngoài chơi.” Cảnh nhi nhảy cẫng lên.