Người nông phu hồi hộp nhìn nhóm người tiến về phía gò đất, hy vọng họ không phát hiện được gì. Mọi người đang lục soát xung quanh, đột nhiên Vương gia bảo dừng lại, hắn thấy có một cái hố, ngươi nông phu có hơi căng thẳng, toàn thân xụi lơ.
Lúc bước qua cái hố, thì Tư Mã Tuấn Lỗi thấy có gì đó không ổn với lớp nhánh cây này, liền dừng bước, hắn xoay người, vươn tay……
Tâm Hàn Ngữ Phong nhảy dựng, nàng ôm chặt lấy Cảnh nhi, nhìn những tia sáng mơ hồ xuyên qua những nhánh cây che bên trên, nghe thấy tiếng của bọn họ, tiếng bước chân ngày càng gần, tựa hồ đang tiến về phía chỗ nàng đang núp, nàng biết mà, kết thúc rồi, nhất định sẽ bị bắt trở về, nàng nhắm mắt chờ đợi.
“Hú……” Đúng lúc Tư Mã Tuấn Lỗi vừa định giở lớp nhánh cây che lấp cái hố, thì tiếng sói tru lên, trong màn đêm mù mịt thế này, khiến cho kẻ khác phải lạnh sống lưng.
“Sao con sói đó lại tru lớn thế kia?” Tư Mã Tuấn Lỗi dừng bước, xoay người hỏi.
“Hồi Vương gia, sói mà tru lớn vậy, thường thì là bắt được con mồi, muốn thông báo cho bầy đàn biết.” Một thị vệ cung kính nói.
Cái gì? Tư Mã Tuấn Lỗi hoảng hốt, có thể nào là Hàn Ngữ Phong? Nghĩ nàng có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không hiểu sao lòng quặn đau, liền ra lệnh: “Mau theo bổn Vương đến chỗ con sói kia.” Dứt lời, hắn đã phi thân đi trước một bước.
Thị vệ nào dám chậm trễ, liền theo sát phía sau bảo vệ Vương gia.
Hàn Ngữ phong nghe thấy ánh lửa và tiếng người huyên náo xa dần, nàng thở phào một hơi, nàng không có bị phát hiện.
Người nông phu không thể tin vào những gì mình vừa thấy, nhóm người đó trong một thoáng đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, thấy đốm lửa ngày càng xa dần, cẩn thận nhìn quanh, mới yên tâm bước về phía cái hố, gạt lớp nhánh cây ra: “Hai người ra đi, bọn họ đã đi hết cả rồi.”
Hàn Ngữ Phong chui ra, phủi phủi đất cát bám đầy người xong, nàng bế Cảnh nhi lên: “Cám ơn huynh, đại ân đại đức của huynh, về sau, nếu Ngữ Phong có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”
“Cô không phải là gặp phải đạo tặc, mà là đang chạy trốn có đúng không?” Hồi lâu sau, người nông phu mới mở miệng hỏi.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, hắn đã biết rồi, hắn giúp nàng, mà nàng lại gạt hắn, lòng có hơi áy náy, nàng lý nhí nói: “Xin lỗi.”
“Ai, quên đi, cô đã không muốn nói, ta cũng chẳng muốn miễn cưỡng, trông cô cũng không phải người xấu, cô có nơi nào để đi không?” Người nông phu vừa thở dài, vừa hỏi.
“Không có, nhưng mà, ta cũng sẽ không rước thêm phiền toái cho đại ca nữa đâu, huynh đi đi.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, vội tiếp lời.
“Quên đi, ta đã giúp thì phải giúp cho trót, trời tối như vậy, sao cô có thể một thân một mình mang một đứa nhỏ theo? Nói không chừng nhóm người đó lại quay lại, ta thấy chi bằng cô theo ta về nhà đi.” Người nông phu trẻ dứt lời, bế Cảnh nhi thay nàng, bước về phía xe bò.
“Đại ca, có phải là phiền huynh lắm hay không?” Hàn Ngữ Phong rụt rè hỏi, bởi lẽ nàng biết, nếu hắn đi rồi, nàng không biết Cảnh nhi và mình nên đi đâu.
“Đương nhiên là không, nhà ta bên kia sườn núi hẻo lánh, bình thường hầu như không có ai lai vãng đến đó, cứ mười ngày thì ta lại vào thành bán củi kiếm cơm.” Người nông phu trẻ bế Cảnh nhi lên xe, nói.
“Vậy phiền huynh, cám ơn.” Hàn Ngữ Phong cảm kích nói.
“Được rồi, cô nương, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Người nông phu trẻ dứt lời liền trèo lên xe.
Hàn Ngữ Phong ôm lấy Cảnh nhi, nàng mệt mỏi lắm rồi, rất mệt, nàng mơ mơ màng màng ngủ gục trên xe.