Mặt trời lên rồi
lại lặn, lại là một ngày mới. Âu Dương Tĩnh bọn họ ra khỏi quán trọ, kết quả thấy rất nhiều người vây quanh một chỗ nghị luận. Khi thì lắc lắc
đầu, khi thì bàn tán.
Sở Ly La nhìn thấy lập tức hiếu kỳ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu, sau đó nhếch môi nói với Sở Ly La: "Hay là, chúng ta cùng đi xem thử."
“Được.” Ba người hướng về chỗ đám đông đi tới. Kết quả vừa ngang nhiên xông
qua, còn chưa kịp mở miệng hỏi, chợt nghe thấy đoạn đối thoại: "Thật vậy sao? Nữ tử cưỡi thú là con gái của một thị thiếp trong Âu Dương Phủ
tướng quân, chính nàng ta hại chết Tướng quân Phu nhân và hai vị công tử ư? Chuyện này cũng quá ngoan độc đi?"
"Đúng thế, đúng thể, ai mà chả biết nhà giàu có thì nhiều thị phi, đều nhiều máu tanh như thế…"
"......" Nghe thấy mấy câu đối thoại này, Âu Dương An và Sở Ly La sắc mặt lập tức chìm xuống. Đồ ngốc cũng biết, nhất định là có người nhằm
vào Tĩnh nhi tung ra lời đồn, rốt cuộc là ai đây? Nếu để cho hắn bắt
được có lột da chúng hắn cũng không hả Vâng.
Âu Dương An nắm tay
giật giật, bất kể là ai, dám hại Tĩnh nhi, hắn đều tuyệt đối không dễ
dàng tha thứ. Thường ngày là soái ca ôn nhu như ngọc, bây giờ vì một
người mà trở nên hung hãn. Âu Dương Tĩnh là nhược điểm của hắn, ai dám
động vào, hắn sẽ cùng liều mạng với người đó.
Sở Ly La cũng
quyết định dùng đến thế lực của mình, dám trêu chọc bạn của Thất công
chúa nàng, muốn chết sao! Trái ngược với hai người kia vẻ mặt đang trầm
xuống, Âu Dương Tĩnh thì cong môi, vẻ mặt mang theo mấy phần trào phúng. Bàn tay chạm tới trâm ngọc trên người, kẻ đứng sau lưng kia chừng nào
thì hiện thân đây?
"Đi thôi, không có gì hay để nghe." Nàng
hướng về Âu Dương An và Sở Ly La nói: "Nhưng chẳng lẽ để mặc bọn họ nói
vậy sao?" Sở Ly La mất hứng, nếu cứ tiếp tục truyền đi như thế. Không
quá ba ngày, Tĩnh nhi sẽ trở thành yêu nữ, đại ma nữ mất thôi.
"Nói thì cũng đã nói rồi." Âu Dương Tĩnh chu môi: "Chẳng lẽ bọn họ nói, tôi sẽ thiếu mất khối thịt nào sao?"
"Nhưng......" Nàng nghe xong trong lòng không thoải mái.
"La, chúng ta cần gì để ý này nọ. Cứ xem chuyện đó như gió thoảng ngoài tai đi." Âu Dương Tĩnh lại có tâm tư nói giỡn.
Sở Ly La nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cũng cười. Vậy cũng đúng, lại nói, ở
hiện đại, giới minh tinh không phải vẫn bị Cẩu Tử dội nước bẩn lên người đó sao. Người ta cũng vậy mà sống được tự tại, hơn nữa khí khái càng
tăng cao.
"Được rồi, coi như chó sủa loạn đi." Nàng nhún vai, cũng giống Âu Dương Tĩnh phớt lờ.
Hai người bọn họ thông suốt, nhưng Âu Dương An thì không thể. Ở cổ đại,
thanh danh rất quan trọng. Nhất là thanh danh của nữ tử, hắn sao có thể
để người khác phá hư danh dự của em gái mình đây. Nhưng bây giờ dù hắn
có chạy ra làm sáng tỏ, cũng sẽ không có người tin. Chẳng bằng tìm ra
người tung tin đồn này giải quyết thì tốt hơn.
Bọn họ vừa định
đi, kết quả ai biết sau đó, lại có chuyện khiến bọn họ dừng lại bước
chân: "Các ngươi nói nàng ta có phải là yêu nữ không? Sao có thể dùng
tiếng tiêu khống chế mãnh thú?"
"Hư, ta nghe nói không phải đâu, mà là trên tay nàng ta có một quyển bí kíp, học xong là điều khiển được thú. Vô cùng lợi hại."
"Vậy sao?"
"Chắc là vậy rồi. Tin này sẽ làm cho người trong võ lâm thèm muốn, không biết trên giang hồ lại nổi lên bao nhiêu gió tanh mưa máu đây? Dân đen thấp
kém như chúng ta cũng chỉ có thể nhìn."
"......"
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An, Sở Ly La nhìn nhau, trên vầng trán đã đọng
lại sát khí. Cả đôi con ngươi màu ngọc bích của Tiểu Bạch Hổ ngồi trên
vai Âu Dương Tĩnh cũng hơi đổi, dường như có chút suy nghĩ.
"Chúng ta về quán trọ trước rồi nói sau."
“Được.”
Quán trọ, trong phòng Âu Dương Tĩnh.
"Mọi người nói xem, rốt cuộc là ai ở sau lưng phá rối?" Sở Ly La híp con mắt lại, đôi con ngươi hẹp dài trong mắt phát ra ánh sáng lạnh. Đứng sau
lưng làm ra loại hành động đê tiện này đả thương người, nhất định là đồ
chuột nhắt.
"Còn chưa biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu: "Nhưng
tôi và Ca từ khi rời cốc tới nay, kẻ thù đếm cũng không hết. Nếu loại
trừ thì, có khả năng nhất đó là Âu Dương Thấm và Vương gia."
"Trước tiên nên phái người đến Vương gia xem qua một chuyến đi, đã mấy ngày
rồi, bọn họ không lý nào lại không có hành động." Sở Ly La nói.
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái. Nàng lấy trâm ngọc ra, trực giác mách cho nàng biết đó chính là Âu Dương Thấm.
"Thiệt là lời đồn lúc trước vốn không có gì, nhưng bây giờ......" Sở Ly
La cau mày: "Người trong giang hồ đối với bí kíp võ công này đều rất
cuồng nhiệt, ai cũng muốn xưng bá thiên hạ. Bây giờ truyền ra trên người Tĩnh nhi có thể có bí kíp điều khiển thú, chỉ sợ nhiều người đều đã rục rịch, đến lúc đó phiền phức của chúng ta sẽ nhiều hơn."
"Để ta
xem ai dám tìm đến Tĩnh nhi gây phiền toái?!" Âu Dương An sắc mặt trầm
xuống, tiếp theo nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, lời nói nhỏ nhẹ: "Tĩnh nhi, trước kia đều là muội bảo vệ đại ca. Lần này đại ca nhất định phải bảo
vệ muội, mặc kệ là bao nhiêu người, ta cũng sẽ không lùi bước, vẫn đi
theo bên cạnh muội......"
"Ca——" Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều chỉ có bóng dáng đối phương.
Sở Ly La ở một bên nhìn, nhíu mày lại. Sao có cảm giác ánh mắt Âu Dương An nhìn Tĩnh nhi dường như không hoàn toàn chỉ là huynh trưởng nhìn em
gái. Mà Tĩnh nhi, hình như cũng quá để ý Âu Dương An. Tuy hai người bốn
mắt nhìn nhau, một người áo bào trắng như ngọc, một người váy phấn xinh
đẹp, nhìn thế nào cũng thực bình thường. Chẳng qua nếu không khí không
phải có chút ám muội là tốt rồi.
"Tĩnh nhi, bây giờ cô định làm
gì? Muốn tôi hỗ trợ một tay không?" Sở Ly La lên tiếng cắt đứt ánh mắt
trao đổi của hai người. Âu Dương Tĩnh thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ lên. Vừa rồi nàng lại thiếu chút nữa rơi vào ánh mắt thâm thúy của Đại ca, tại sao như vậy? Hắn là đại ca của mình mà, cho dù linh hồn không phải, nhưng thân thể này vẫn là em gái của hắn.
"Nếu đã
không biết đối phương là ai, vậy cứ lấy tĩnh chế động đi, ôm cây đợi
thỏ." Chờ đỏ ửng lui đi, Âu Dương Tĩnh thản nhiên nói. Mà thất thường
đâu chỉ có nàng, Âu Dương An vừa rồi cũng thiếu chút nữa làm ra hành
động thất lễ. Nhìn môi anh đào phấn nộn, hắn thế nhưng lại muốn hôn Tĩnh nhi. Nghĩ tới đó, thân thể liền xao động, khó chịu. Nhưng không thể che giấu hết phần rung động kia.
"Ôm cây đợi thỏ không sao, nhưng
cũng không thể đợi mãi. Chúng ta phải tra ra người kia rốt cuộc là ai
mới được." Bỏ nhung nhớ trong lòng qua một bên, Âu Dương An cũng nói.
“Phải đó.” Sở Ly La gật đầu,
"Kỳ thực bên cạnh tôi vẫn còn một hộ vệ, tôi sẽ cho hắn đến chỗ Vương gia xem xét tình hình trước, có lẽ sẽ có tin tức gì đó."
"Không, hộ vệ của cô vẫn nên giữ lại bảo vệ cô đi." Âu Dương Tĩnh lắc đầu.
"Ai da… hay là để Cuồng đi." Dù sao cũng là thần thú, nếu hắn đi, ẩn thân sẽ không ai nhìn thấy.
Tiểu Bạch Hổ cuộn tròn ở một bên trên bàn vừa nghe lập tức trợn trắng mắt,
tốt rồi, hắn lại đi làm nô lệ: "Thôi được, để ta đi." Có thể không đi
sao? Ai kêu mình lại đi ký cái khế ước kia. Âu Dương Tĩnh bọn họ cười ra tiếng, đều bị Vân Khinh Cuồng làm trò mà buồn cười.