"Lão gia, có hai vị khách đến thắp hương thương tiếc tiểu thư, công tử." Đột nhiên, quản gia vào bẩm báo.
Đám người Vương lão gia sửng sốt, ngay sau đó chỉ thấy một đôi nam nữ đi vào.
Nam tử kia mặc trên người áo bào màu đen, đeo mặt nạ, cả người lạnh như
băng, xem ra rất thần bí. Nữ tử kia lại là quần áo trắng thuần, khăn che mặt, vẻn vẹn lộ ra đôi mắt đẹp như nước hồ thu. Hai người đi lên, trực
tiếp tới trước quan tài khom người chào. Sau đó lại nhận hương nến người truyền tới. Dâng hương, bái lạy trước người đã khuất.
Lúc này
mới đi đến trước mặt Vương lão gia, Vương phu nhân, giọng nhàn nhạt nói: "Hai vị xin nén bi thương, chuyện của lệnh công tử, tiểu thư chúng ta
cũng có nghe nói. Thật sự là rất đáng tiếc."
Vừa nghe nhắc đến, Vương phu nhân lại tiêu điều lạnh lẽo mà buồn bã khóc lên.
"Hai vị là?" Vương lão gia đánh giá bọn họ, đối với hai người này hoàn toàn
không có ấn tượng gì. Nhưng người ta đến chia buồn cũng là có ý tốt, ông cũng không thể thất lễ đuổi người.
"Vương lão gia, chúng ta là ai không tiện nói. Nhưng chúng ta đến đây là để giúp ông." Nữ tử đeo khăn che mặt mỉm cười nói.
"Giúp lão phu?" Vương lão gia kỳ quái nhìn nàng: "Lão phu có gì cần các vị giúp đỡ?"
Nữ tử che mạng khẽ cong môi, ánh mắt nhìn về phía ba chiếc quan tài nói: "Báo thù."
Vương lão gia sắc mặt cứng đờ, ánh nhìn của bọn họ đã trở nên thâm trầm.
Vương phu nhân cũng cảm giác được không khí có điểm không đúng, không
khóc lóc nữa. Ánh mắt nhìn qua hai người: "Các vị rốt cuộc là ai?"
Nữ tử che mạng cong môi cười, ánh mắt đảo qua linh đường: "Vương lão gia khẳng định nơi này có thể nói chuyện sao?"
Vương lão gia mắt còn ướt lệ đảo qua những người khác, sau đó chắp tay với
hai người nọ, đáp: "Hai vị mời vào trong cùng lão phu."
Nữ tử
che khăn cùng nam tử đeo mặt nạ gật đầu, theo Vương lão gia rời khỏi
linh đường. Mà trong linh đường, những người khác cùng Vương phu nhân lo lắng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi. Vương gia trong phút chốc mất
đi ba người trẻ tuổi, cũng không thể lại xảy ra chuyện.
Thư
phòng Vương Phủ, Vương lão gia phân phó quản gia canh giữ bên ngoài. Tự
mình đóng cửa thư phòng, cùng hai người kia mật đàm.
"Bây giờ
hai vị có thể nói rồi, các vị rốt cuộc là ai?" Vương lão gia cũng đã ở
trên giang hồ lăn lộn hơn nửa đời người, há còn sợ hãi gì nữa. Huống chi bây giờ con cái đều đã chết, ông còn gì để mất nữa đâu.
“Âu Dương Thấm." Nữ tử che mạng cười cười, tự giới thiệu.
"Ma Sát." Lời nói của nam tử đeo mặt nạ làm Vương lão gia kinh ngạc:
"Ngươi, ngươi là Ma Sát?" Vương lão gia chỉ vào nam tử đeo mặt nạ có
chút không dám tin tưởng.
"Làm sao ngươi có thể là Ma Sát? Hắn
ta rõ ràng có vẻ ngoài là một đứa trẻ?" Còn nam tử trước mắt này mặc dù
đeo mặt nạ, nhìn không rõ dung mạo. Nhưng vẫn là một người cao lớn bình
thường, không có khả năng là Ma Sát.
"Ta là Ma Sát, điều này
hoàn toàn chính xác." Ma Sát đáp, khóe môi mang theo cười lạnh: "Về phần ta làm sao có thể biến thành dáng vẻ bây giờ, cũng không phải chuyện
Vương lão gia nên quan tâm. Điều ông cần quan tâm lúc này là làm thế nào có thể vì lệnh thiên kim, công tử mà báo thù." Ma Sát nhắc tới làm
Vương lão gia trong lòng đau đớn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
"Các ngươi vì sao muốn giúp ta?" Ông không tin là vô duyên vô cớ, hai người này chắc chắn có mục đích.
"Bởi vì chúng ta có chung một kẻ thù." Âu Dương Thấm tiếp lời nói.
Vương lão gia không hiểu nhìn nàng, sau đó lại như bừng tỉnh ngẩng đầu lên:
"Nữ tử cưỡi thú cũng là cừu nhân của các ngươi?" Khéo như vậy?
"Đúng thế." Âu Dương Thấm đáp, cừu hận trong lòng không hề che dấu chút nào
phun ra: "Vương lão gia chắc đã nghe được lời đồn gần đây trên giang hồ
về thân thế của Nữ tử cưỡi thú chứ?"
"Con gái của Âu Dương Tướng quân." Vương lão gia dĩ nhiên là có nghe nói, ánh mắt ông sáng ngời,
giật mình nhìn Âu Dương Thấm: "Cô nương mới vừa nói, cô nương tên là Âu
Dương Thấm?" Thật vậy ư? Chẳng lẽ nàng ta và Nữ tử cưỡi thú thật sự quan hệ?
"Đúng vậy, như Vương lão gia suy đoán." Không ngờ Âu Dương
Thấm đáp lại rõ ràng: "Ta chính là con gái thứ hai của Âu Dương Ngự."
"Vậy cô nương và Nữ tử cưỡi thú kia chẳng phải là tỷ muội sao?"
"Nàng ta cũng xứng làm muội muội của ta sao?" Hận ý trong mắt Âu Dương Thấm
càng sâu: "Tiện chủng kia vốn là kẻ đáng chết, nếu không phải vì nàng
ta, mẫu thân của ta cùng hai vị huynh trưởng làm sao lại chết thảm? Ta
há lại rơi xuống kết cục như bây giờ sao?"
"Lão phu cũng có nghe nói, Tướng quân Phu nhân và hai vị công tử chết thảm do côn trùng mãnh
thú tấn công. Nhưng nàng ta cũng là con gái của Âu Dương Tướng quân, sao lại to gan như thế dám làm hại đến Tướng quân Phu nhân?" Kỳ thật Vương
lão gia đã có chút tin. Nhưng sống trong giang hồ, ngay cả người thân có đôi khi cũng không thể tin tưởng, huống chi là người xa lạ?
"Nàng ta có gì mà không dám làm? Nàng ta căn bản chính là yêu nghiệt." Âu
Dương Thấm khẽ rũ xuống mí mắt. Có một số việc không cần nói cho ông ta
biết: "Chuyện đã như vậy, sao Âu Dương tiểu thư không nói cho lệnh tôn
biết. Ta tin là có lời nói của Tướng quân đại nhân, muốn đòi lại công
đạo cho lệnh đường và lệnh huynh hẳn nhiên sẽ là chuyện rất đơn giản."
"Cha ta luôn luôn hi vọng trên hiền dưới thảo, ta không đành lòng để ông ấy
biết. Huống chi ta muốn tự mình vì mẹ, huynh trưởng báo thù." Âu Dương
Thấm không phải ngu ngốc. Tiện chủng kia có Thái tử, công chúa phía sau
làm núi dựa. Dù nàng có nói cho Âu Dương Ngự biết thì thế nào. Chưa kể
đến chuyện ông ấy sẽ không tin lời nàng, mà cho dù có tin, thì cũng đấu
không lại Thái tử và công chúa.
Vương lão gia không nói gì nữa,
xem dáng vẻ dường như còn đang suy tư: "Ta những tưởng nàng ta giết chết người thân của mình đã là nghiệp chướng nặng nề, thật không ngờ nàng ta lại còn hại đến ba mạng người vô tội, thật sự quá tàn nhẫn. Nếu còn có
nàng ta trên đời, chỉ sợ giang hồ, Lan quốc từ nay về sau sẽ gặp sóng
nhiều gió......"
Thấy Vương lão gia còn suy nghĩ, Âu Dương Thấm lại làm bộ đưa lời chính nghĩa: "Đúng vậy."
Ma Sát cũng xen mồm: "Nàng ta ỷ vào bản thân có khả năng cưỡi thú, nên tự
cho mình là vô địch thiên hạ. Không đem các anh hùng hảo hán trong giang hồ để vào mắt, nếu ngày nào đó lại nảy sinh ý nghĩ tàn bạo trong đầu.
Không biết còn có bao nhiêu người bị vạ lây nữa?"
Lời nói của
hai người họ làm sắc mặt Vương lão gia càng trở nên khó xem. Thù, ông
nhất định phải báo. Về phần những người khác chết hay sống mắc mớ gì đến ông, chẳng qua nếu có thể lợi dụng những người khác cùng nhau thu thập
Nữ tử điều khiển thú, đây hẳn là chuyện tốt.
"Chuyện của nàng ta ở Đại hội võ lâm vừa rồi, trên giang hồ đã ồn ào huyên náo. Nhưng hôm
đó, tất cả mọi người đều biết nàng ta và minh chủ võ lâm có quan hệ, hơn nữa yêu thuật điều khiển thú kia thật sự lợi hại, lão phu không nghĩ
người trong võ lâm sẽ ra mặt......" Vương lão gia lắc lắc đầu, nói.
"Vương lão gia nghĩ thế là sai rồi." Âu Dương Thấm lại cười
nói: "Chỉ cần người trong võ lâm thấy được nàng ta nguy hiểm cho bọn họ, tất nhiên không cần ai mời cũng sẽ chủ động đứng ra cùng nhau đối phó
với yêu nữ."
"Ý của Âu Dương tiểu thư là?" Vương lão gia nhìn phía Âu Dương Thấm, nữ tử này rất tâm kế.
"Làm cho bọn họ không thể không ra mặt." Ánh mắt Âu Dương Thấm híp lại, lộ ra vài phần lạnh như băng.
"Xin lắng tai nghe." Vương lão gia không quan tâm dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể vì con gái báo thù, lập tức sẽ làm.
"Như vầy......" Âu Dương Thấm nhỏ giọng thì thầm. Một lát sau, Vương lão gia gật đầu, hài lòng nở nụ cười.