Vương Phủ, thư phòng.
"Âu Dương tiểu thư thật sự là diệu kế. Hiện giờ đại bộ phận người trong võ
lâm đều đối với Âu Dương Tĩnh có toan tính. Dù có sợ hãi, nhưng vẫn mơ
ước bí kíp trên người nàng ta, tóm lại, nàng ta không thể yên ổn rồi."
Vương lão gia ánh mắt híp lại, ánh nến mông lung, khiến cho vẻ mặt đắc ý dữ tợn chiếu trên mặt ông ta càng rõ ràng.
"Như thế tốt nhất."
Âu Dương Thấm vẫn đeo khăn che mặt: "Một khi đám người ngu ngốc kia đều
phía sau tiếp bước phía trước động thủ với nàng ta, chúng ta chỉ cần
đứng một bên xem cuộc chiến, sau đó đợi đến tàn cuộc mới ra tay."
"Đúng. Bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu." Vương lão gia hận không thể lập tức vì con trai, con gái báo thù.
Âu Dương Thấm và Ma Sát cười, mối thù của bọn họ cũng sẽ mau chóng được báo.
Nhìn vẻ mặt của ba người trong phòng, Vân Khinh Cuồng ẩn thân bên cạnh bĩu
môi. Chỉ bằng mấy người xấu xa này nọ các ngươi mà cũng mơ tưởng hại chủ khế ước của bổn vương ư, thật sự là nghĩ chuyện hoang tưởng. Chờ mà
xem, tuyệt đối sẽ không để các ngươi thực hiện được đâu.
Đôi con
ngươi màu ngọc bích quét đến chiến đèn lồng bên cạnh bao phủ đèn cầy ở
bên trong, khóe miệng hắn khẽ cong, lộ ra một nụ cười đùa dai. Chỉ thấy
tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái, chụp đèn kia lại từ từ đi lên.
Bọn Âu Dương Thấm lơ đãng thấy, nhất thời trợn lớn con mắt, dụi dụi con
ngươi. Nhưng khi thấy chụp đèn bay đến bên cạnh bàn đọc sách phát ra
tiếng, mà vốn ánh nến bên trong rõ ràng không lớn, nhưng bây giờ phút
chốc ngọn lửa bén lên thật cao thì ba người đều bị dọa sợ.
"Chuyện này, sao lại thế này?" Ba người nhìn quanh thư phòng, nhớ tới phòng bọn họ đang ở sát cạnh với phòng của Vương Phong. Không phải là ma quỷ quấy phá chứ?
Âu Dương Thẩm và Ma Sát đều có chút kinh hãi. Tuy rất
muốn tin tưởng trên đời này không có quỷ thần. Nhưng chuyện kỳ quái đang xảy ra ngay trước mắt, trong lòng bọn họ vẫn là rùng mình.
"Phong, Phong nhi, Vân nhi, Yên nhi, là các con sao?" Vương lão gia hiển nhiên
cũng nghĩ tới vài chuyện, nuốt nước miếng, hướng tới ánh nến kia run
giọng gọi.
Vân Khinh Cuồng thấy thế, ở một bên cười lăn lộn. Cố
tình lợi dụng người bên ngoài không nhìn thấy hắn, hắn lại làm cho ghế
dựa phát ra tiếng vang cách cách, càng làm cho không khí trong thư phòng khẩn trương đến cực kỳ.
"Phong nhi, các con đừng gấp gáp. phụ
thân đã nghĩ ra cách báo thù cho ba anh em các con rồi. Các con chờ nhé, chờ phụ thân lấy máu tươi của kẻ thù tế điện các con. Bây giờ các con
trước tiên cứ an tâm đi." Vương lão gia nói với chỗ trống trong phòng.
"Đúng vậy, Vương công tử, Vương tiểu thư, oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta
cũng nhất định sẽ giúp các vị báo thù. Bây giờ các vị cứ rời đi trước
được không?" Âu Dương Thấm mặt cũng tái nhợt nói.
Vân Khinh Cuồng vung tay, ánh nến lại phút chốc bùng lên, sau đó lại buông lỏng trở về trạng thái bình thường.
Vương lão gia bọn họ thấy thế nhẹ nhàng thở ra, nín thở quan sát một lát. Xác định không có hiện tượng kỳ lạ gì, ba người lại càng khẳng định có lẽ
là hồn ma của Vương Phong bọn họ đã trở lại.
"Vương lão gia, xem
ra lệnh công tử, thiên kim quả nhiên chết không nhắm mắt. Chúng ta nhất
định phải giết yêu nữ kia mới được." Ma Sát cũng oán hận mở miệng. Những gì hắn có hôm nay đều là do Âu Dương Tĩnh ban tặng, tuyệt đối sẽ không
buông tha nàng ta. Thống khổ hắn đã trải qua, hắn muốn nàng ta phải gấp
trăm, gấp nghìn lần hoàn lại.
"Đúng." Vương lão gia cũng nặng nề mà gật đầu.
Cuối cùng ba người lại thì thầm thương nghị những điểm quan trọng thêm một lúc nữa, sau đó Âu Dương Thấm và Ma Sát mới rời đi.
Vân Khinh Cuồng thấy bọn họ đi rồi, cũng cùng đi theo. Hôm nay trêu chọc
bọn chúng một phen, chẳng qua là chút xả giận nho nhỏ mà thôi. Chiếu
theo tính tình của hắn ắt hẳn đã sớm đem cả đám bọn chúng trực tiếp đi
gặp Diêm La Vương rồi, nhưng không vội. Tĩnh nhi đã nói đối với lũ bại
hoại này, một đao giải quyết ngược lại sẽ quá tiện nghi cho chúng. Chỉ
có chậm rãi tra tấn mới chân chính làm cho bọn chúng thống khổ.
......
Vân Khinh Cuồng trở lại quán trọ, đem tất cả những chuyện ở Vương Phủ nghe
được, chứng kiến được kể hết cho Âu Dương Tĩnh bọn họ nghe.
"Quả
nhiên là nàng ta, mạng cũng lớn thật." Âu Dương Tĩnh vuốt vuốt trâm
ngọc, đột nhiên nhếch môi cười, trâm ngọc theo đó lập tức gãy: "Chỉ là
nàng ta ngàn không nên, vạn không nên xuất hiện lần nữa, lần này vận may của nàng ta cũng sẽ mau chóng dùng hết thôi."
"Đúng vậy." Sở Ly
La cũng gật đầu: "Nếu cô ta đủ thông minh, thì nên trốn đi mới phải. Nói không chừng còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ, bây giờ lại tự mình đưa
tới cửa." Đôi mắt xinh đẹp cũng thoáng hiện vẻ lạnh như băng. Âu Dương
Thấm, ngươi quả nhiên không thông minh.
"Nhưng, Cuồng à, ngươi
trêu đùa bọn chúng như thế, thật sự rất buồn cười." Sở Ly La nói với Vân Khinh Cuồng, vừa nghĩ tới hình ảnh lũ người muốn hãm hại Tĩnh nhi hoảng sợ khi nhìn thấy ‘quỷ’, nàng đã cảm thấy rất thú vị.
"Đáng tiếc, chuyện vui như vậy, mình lại không được xem." Lắc lắc đầu, dáng vẻ tiếc hận.
"Dẹp, thế đã là gì. Nếu ta muốn, còn có thể khiến bọn chúng tinh thần điên
đảo, muốn chết cũng chết không được. Tươi sống tra tấn bọn chúng." Đôi
con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Nếu hắn muốn hại người, tất nhiên sẽ khiến đối phương so với xuống Địa
ngục còn đau khổ hơn.
"Nam tử đeo mặt nạ kia là ai?" Âu Dương An
nghe trong lời nói của Vân Khinh Cuồng đối với nam tử đeo mặt nạ kia rất nghi hoặc: "Lúc trước Âu Dương Thấm mất tích, liệu có phải do hắn ta
giở trò quỷ không?"
"Không sao, mặc kệ hắn là ai cũng chẳng có gì phải sợ. Bây giờ hắn đối với chúng ta chỉ có một thân phận, là kẻ
địch." Âu Dương Tĩnh đối với bạn bè của mình luôn rất hết lòng, nhưng
đối với kẻ địch cũng là vô cùng tàn khốc.
"Chúng ta cứ vươn cao
cổ lên chờ đi, để xem bọn chúng có thể dựa vào mấy trò vớ vẩn này lấy
đầu chúng ta xuống được không." Đầu của nàng trừ mình ra, ai cũng đừng
mong thương nhớ.
“Ừ.”
Hôm sau, Âu Dương Tĩnh bọn họ rời
quán trọ. Ba người một hổ, chuẩn bị tiếp tục hành trình du sơn ngoạn
thủy. Hơn nữa nếu bọn họ không ra khỏi cửa, chỉ sợ những người kia không có nhiều cơ hội ra tay.
Âu Dương An thuê một chiếc xe ngựa, Âu
Dương Tĩnh, Sở Ly La hai nữ tử mang theo Bạch Hổ ngồi trong xe, còn Âu
Dương An làm xa phu ở bên ngoài điều khiển.
Xe ngựa vừa đi vào rừng thì phía trước xuất hiện một hàng người áo đen, đứng nơi đó, yên lặng nhìn hắn.
Âu Dương An kéo dây cương, cho xe ngựa dừng ở ven đường.
Trong xe ngựa Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện hào quang thần bí: Đến đây đi.
Âu Dương Tĩnh bàn tay mềm đẩy cửa xe ngựa ra, hào phóng mà bình tĩnh nhìn đám người lai giả bất thiện kia.
"Các vị muốn gì?"
"Để lại bí kíp điều khiển thú." người áo đen cầm đầu lạnh giọng đáp.
Cả bọn Âu Dương An lập tức rõ ràng, quả nhiên những người này đều vì bí kíp mà đến.
"Ta không muốn đưa đấy!" Âu Dương Tĩnh không sợ, ngược lại hướng tới đám
người áo đen kia tươi cười. Nụ cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, giọng
nói mềm mại. Nhưng lời kia đã khiến đám người áo đen nổi giận.
"Không để lại bí kíp, người cũng đừng mong rời đi."
Dứt lời, vung tay lên. Tên áo đen phía sau tay cầm kiếm, lướt đi như gió
bước nhanh phóng tới chỗ Âu Dương Tĩnh bọn họ. Hiển nhiên, đám người này là kiên quyết muốn đoạt lấy.
Âu Dương Tĩnh cười nhạo một tiếng, duỗi tay ra, ngọc tiêu lập tức rơi xuống trong tay nàng. Sau đó chấp ở bên môi.
Những người áo đen kia thấy thế đều dừng chân, lui về phía sau mấy bước. Bọn
họ đã sớm biết tiêu kia của Âu Dương Tĩnh có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa
hiện giờ đang ở trong rừng cây, ai biết tiếng tiêu của nàng sẽ gọi ra
bao nhiêu mãnh hổ dã thú?
"Lão đại, làm sao bây giờ?"