"Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho chúng con. Hai tên tiện chủng kia quả thực đã hại chết chúng con."
Ba anh em Âu Dương Tinh rốt cục cùng Đại xà giằng co nửa canh giờ, đến khi chịu không nổi thì Cự Mãng đột nhiên ngừng lại. Nhìn bọn họ vài lần,
rồi tự mình bỏ đi. Bọn họ nhẹ nhàng thở ra ngã ngồi trên mặt đất, nghĩ
mà hoảng sợ. Đương nhiên, quan trọng hơn là bọn họ nuốt không trôi cục
tức này rồi.
Trở lại phủ, ba người Âu Dương Tinh trước tiên tìm
mẫu thân. Yêu cầu mụ vì bọn họ làm chủ, tuy là bây giờ phụ thân ở nhà,
có điều bọn họ lại không thân thiết với phụ thân. Càng lo lắng hơn là
ông ấy sẽ bênh vực hai tiểu tiện chủng kia.
"Cái gì? Bọn chúng
lại dám làm vậy!" Tô Thanh Liên nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Sau đó lại nhìn con gái nhỏ yêu quý của mụ, chứng thực.
"Thấm nhi, hai đại ca của con nói thật chứ. Bọn chúng thật sự dùng Cự Mãng cắn các con?"
"Hai đại ca nói đúng đó." Âu Dương Thấm gật đầu: "Huynh muội bọn nó dường
như biết yêu thuật, có thể khống chế Cự Mãng." Nàng lại không nói chính
bọn họ đối với anh em Âu Dương An lòng mang ác ý mới gặp phải quả báo
này.
"Hai tiểu tiện chủng kia thật to gan." Tô Thanh Liên giận
dữ, từ đầu mụ đã không chào đón anh em Âu Dương An. Bây giờ nghe con gái nói hai người kia lại dám đối với con mình gây bất lợi, thì càng thêm
phẫn nộ.
"Mẫu thân, con lo lắng hai tiểu tiện chủng kia không
biết ở đâu học được công phu phòng thân, bọn chúng lần này trở về nhất
định là muốn báo thù." Âu Dương Tinh nhìn thấy mẫu thân vẻ mặt phẫn nộ,
lại đổ thêm một câu.
"Đúng đó. Trước kia chúng ta khi dễ bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ không chịu để yên." Âu Dương Thần cũng nói.
"Nếu bọn chúng ở trước mặt phụ thân thêm mắm thêm muối, vậy thì......"
Âu Dương Thấm lời còn nói chưa hết, nhưng vẻ mặt của nàng so với Âu
Dương Tinh, Âu Dương Thần lại càng thêm có sức thuyết phục.
Lòng
Tô Thanh Liên đột nhiên trầm xuống, nếu hai tiểu tiện chủng ở trước mặt
Tướng quân thêm mắm thêm muối. Chính bà, Tướng quân Phu nhân chỉ sợ cũng chấm dứt. Nhớ tới ngày ấy hai tiểu tiện chủng kia vừa trở về, Tướng
quân cũng vì bọn chúng mà trách cứ mình. Lòng của bà lại càng thêm thống hận.
"Không thể để bọn chúng sống trên đời." Tô Thanh Liên âm trầm nói.
Ba anh em Âu Dương Tinh nhìn nhau, khóe môi đều tươi cười đắc ý. Hai tiểu
tiện chủng kia, xem bọn họ làm thế nào đáp lễ bọn chúng.
"Mẫu thân, chúng ta nên làm thế nào?"
Tô Thanh Liên mím môi nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói:
"Hai tiểu tiện chủng kia không biết đã được ai cưu mang. Là ai nhiều chuyện
như vậy, cứu bọn chúng ra khỏi bãi tha ma, lại còn dạy chúng võ công
chứ."
"Hai người bọn chúng mạng lớn. Có điều rất nhanh thôi, mạng của chúng cũng sẽ chấm dứt." hai anh em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần
cũng oán hận nói.
"Mẫu thân, bọn chúng không chỉ biết võ công, Âu Dương Tĩnh còn có yêu thuật." Âu Dương Thấm hợp thời nhắc nhở.
"Đúng đó, mẫu thân." Nhớ tới Âu Dương Tĩnh làm thế nào khống chế Cự Mãng, Âu Dương Tinh bọn họ trong lòng còn sợ hãi.
"Biết yêu thuật thì sao?" Tô Thanh Liên lại cười âm độc: "Tiểu tiện nhân kia
từ nhỏ đã che chở đại ca như cây non, chúng ta sẽ từ tên đó mà xuống tay đi."
"Tốt thì tốt, nhưng hắn ta cũng có võ công." Âu Dương Tinh
nói: "Lại còn luôn luôn có Bạch Hổ đi theo bên người." Nói tới đây, hắn
không khỏi đố kỵ. Vì sao hai người này lại tốt số như thế.
"Sợ cái gì, ta đã có cách." Tô Thanh Liên lại cười như đã định liệu trước.