"Tiện nha đầu, ngươi dùng yêu pháp gì?"
Âu Dương Tinh bọn họ một mặt chật vật né tránh tấn công của Cự Mãng, một bên trừng mắt oán hận Âu Dương Tĩnh hỏi tới.
Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ dáng vẻ chật vật, trên khuôn mặt xinh đẹp tươi cười phát ra lại càng ngọt. Nàng giơ giơ môi, nói:
"Đại thiếu gia đang nói giỡn sao, chúng ta là cùng một phụ thân sinh ra, ta
biết yêu pháp, chẳng phải thành yêu quái ư. Vậy các ngươi cũng là yêu
quái rồi?"
"Ta khinh, tiện nha đầu này, ngươi đừng ở đây giả bộ
ngớ ngẩn để lừa đảo. Ngươi dám đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta
nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Bạch Phú Niên cũng tức giận mắng,
sau đó ngăn yết hầu rít gào:
"Người chết ở đâu rồi? Muốn nhìn thấy thiếu gia nhà các ngươi chết phải không?"
Lời của hắn vừa dứt, bọn hộ viện Trích Tinh lâu cũng hốt ha hốt hoảng chạy
ra. Nhưng vừa thấy Cự Mãng, ánh mắt đều trừng thẳng. Đây không phải sủng vật thiếu gia nuôi sao? Sao bây giờ lại đuổi theo thiếu gia bọn họ?
"Mau nghĩ biện pháp bắt súc vật này lại đi." Bạch Phú Niên lại gầm thét.
Bọn hộ viện vừa bước tới, Cự Mãng lập tức quay đầu về bọn họ ngoác rộng miệng.
"Má ơi ——" Bọn hộ viện hoảng sợ, mặc kệ hắn cái gì thiếu gia, cả bọn vội vã nhấc chân lên bỏ chạy.
"Mau quay lại đây, một đám phế vật." Bạch Phú Niên cực kỳ tức giận hét lũ hộ vệ, nhưng không một ai quay đầu. Hắn tức tối quyết định dứt khoát phải
tống cổ hết lũ người không biết bảo vệ an nguy của chủ nhân này.
"Bạch công tử, huynh mau nghĩ cách đi." Âu Dương Thấm cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
"Ta có cách gì, súc vật này điên rồi, căn bản không nghe mệnh lệnh của ta." Bạch Phú Niên tức giận đáp: "Hơn nữa tiện nha đầu kia là do các ngươi
trêu chọc, bổn thiếu gia không tìm các ngươi tính sổ thì thôi chứ."
Bọn họ bắt đầu náo loạn đấu tranh nội bộ.
"Bạch huynh, giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, trước hết giải quyết Đại
xà đã rồi nói sau." Âu Dương Thần cũng lo lắng mở miệng.
"Ngươi nói thật dễ dàng, súc vật kia nếu nghe ta, ta còn dài dòng với ngươi làm gì?"
"Vậy......"
"Tĩnh nhi muội muội, muội bảo nó rời đi đi. Nếu phụ thân biết muội đối đãi
với chúng ta như vậy, nhất định sẽ tức giận." Âu Dương Thấm hướng về Âu
Dương Tĩnh mở miệng, tiếng ôn nhu. Nam tử bình thường nghe xong hẳn là
sẽ thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc Âu Dương Tĩnh là nữ.
"Thấm
nhi tỷ tỷ nói vậy là sao? Ta có làm gì đâu?" Âu Dương Tĩnh vô tội nói,
ánh mắt chớp chớp, so với Âu Dương Thấm càng thêm dịu dàng, càng thêm
khiến người ta thương tiếc, đơn giản làm Âu Dương Thấm sửng sốt.
"Ngươi ——"
"Tĩnh nhi, huynh đói rồi. Chúng ta đi thôi." Âu Dương An đột nhiên mở miệng, hôm nay chơi đủ rồi.
“Được.” Âu Dương Tĩnh cười híp mắt gật đầu, sau đó cùng Âu Dương An, phía sau
còn có Bạch Hổ theo đuôi, hai người một Hổ nghênh ngang rời đi.
"Này, các ngươi có đi, cũng đem rắn bắt theo luôn đi chứ." Nhìn thấy bọn Âu
Dương Tĩnh rời đi, bọn người Âu Dương Tinh lúc này mới thật sự hoảng.
Nếu trong chốc lát con rắn kia thú tính đại phát, nuốt tất cả bọn họ vào bụng thì biết làm sao?
Nhưng mặc cho bọn họ gọi, anh em Âu Dương An cũng không quay đầu lại. Chỉ là bọn họ không nói cho bọn Âu Dương
Tinh ngu xuẩn rằng Cự Mãng sẽ không thật sự tấn công bọn chúng. Cho nên
dù có hoảng sợ cũng là bọn họ xứng đáng thôi.
"Thú vị, quả nhiên rất thú vị."
Thấy Âu Dương Tĩnh rời đi, nam tử áo tím mới lấy lại tinh thần. Nhìn mấy
người dưới lầu kia giằng co với Cự Mãng, hắn đã cảm thấy buồn cười. Nữ
tử kia quả nhiên rất thú vị. Làm cho hắn rất muốn nói chuyện với nàng.