Tháng năm, thời tiết
sáng sủa. Hoa lựu nở rực rỡ như lửa đỏ, chói lọi cực kỳ. Mấy cành lá màu xanh điểm xuyết, giống như một mỹ nhân vận lên lớp áo đỏ rực. Chập chờn theo gió, phong tình vạn chủng.
Anh em Âu Dương An hồi Phủ tướng quân đã hơn một tháng. Năm ngày trước, Tướng quân Âu Dương Ngự nhận
hoàng mệnh lại rời Lan Quốc, mang binh đi biên quan đóng quân, vì Cảnh
Quốc đang âm mưu xâm lược.
Âu Dương Ngự rời đi, Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng không có dư thừa cảm giác. Dù sao ở chung hơn một tháng, bọn họ cũng không còn cảm giác gì với Âu Dương Ngự nữa. Ngược lại còn hoan
nghênh ông rời đi, ông vừa đi, nàng cũng không cần diễn trò tiếp.
Ngày hôm đó, Âu Dương Tĩnh mang theo Bạch Hổ đi ra ngoài. Bởi vì Vân Khinh
Cuồng nói cho nàng biết, ở Lan Quốc cách rừng Hắc La không xa xuất hiện
Hỏa Linh Hồ chín đuôi trân quý, cho nên hắn tính tự mình đi bắt con hồ
ly chín đuôi này.
Âu Dương An không đi theo Âu Dương Tĩnh, mà một mình ở lại trong phủ. Trong lòng hắn vẫn cất giấu một chuyện, mà ngay
cả em gái thân cận nhất hắn cũng chưa từng nói. Đó là sự thật về cái
chết của mẹ, tuy mọi người đều nói mẫu thân của bọn họ do sinh khó mà
chết. Nhưng lúc hắn năm tuổi lại vô ý nghe được vài tỳ nữ nói chuyện về
cái chết của mẹ, trong chuyện này giống như có điểm nghi hoặc.
"Tứ thiếu gia, ngài có một phong thư." Khi Âu Dương An đang đắm chìm trong ký ức thì một tỳ nữ cầm phong thư đi vào.
Âu Dương An sửng sốt, hắn và Tĩnh nhi từ ngày đó rời đi đến nay đã mấy
năm, gần đây trở về cũng không quen ai. Là ai đã viết thư cho mình? Một
bên nghi ngờ, một bên nhận thư. Mở ra, cũng là sắc mặt đại biến.
"Ai gửi thư?"
Tỳ nữ bị vẻ mặt nóng vội của Âu Dương An làm hoảng sợ, ấp a ấp úng trả lời:
"Tứ thiếu gia, là một đứa trẻ."
Sắc mặt Âu Dương An cứng đờ, xem ra đối phương sợ bị người khác nhận ra mới tìm đứa bé truyền tin.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng" Tỳ nữ rời đi.
Âu Dương An nhìn thư. Trên thư nói muốn biết mẫu thân chết thế nào thì hắn phải đến miếu Sơn Thần ngoài thành để gặp mặt. Có điều rốt cuộc là ai?
Hắn ta làm sao mà biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân, làm sao biết
anh em bọn họ đã trở về đây. Hơn nữa còn chỉ đích danh đem thư gửi cho
mình? Chân mày nhíu chặt suy tư một lát, hắn trở về phòng trên bàn con
để lại một tờ giấy cho Tĩnh Nhi, sau đó rời phủ.
......
"Chủ nhân, người xem người kia không phải Âu Dương An sao?" Vâng chỉ vào một bóng dáng màu trắng ở phố bên kia nói.
Nam tử áo tím vừa thấy, quả nhiên là Âu Dương An. Một tháng trước, Vâng tìm hiểu rõ ràng mấy người gặp ở Trích Tinh lâu hắn mới biết, nữ tử mặc áo
trắng là con gái của Đại tướng quân Âu Dương Ngự của Lan Quốc. Còn ba
nam một nữ kia, bất quá bọn họ cũng là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa
quan hệ cực ác liệt, khó trách sẽ xuất hiện trường hợp đùa giỡn nhau.
"Đi theo xem." Mộc Nguyệt Ly nói, khóe môi nhếch một cái, cùng Vâng đuổi theo Âu Dương An mà đi.
Mộc Nguyệt Ly và Vâng công phu đều rất mạnh, dọc theo đường đi không làm
cho Âu Dương An phát hiện. Vẫn đi theo hắn đến miếu Sơn Thần ngoài
thành. Thấy hắn đi vào, hai người mới nhìn nhau: "Hắn tới nơi này làm
gì?"