Lại thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong đầu Liên Ngu Sơn bống hiện ra bốn chữ ‘dường như mấy đời’.
Ngọn đèn trong đại đường thẩm vấn của Đại Lý tự tỏa sáng chói lọi, làm y nhất thời không mở mắt nổi. Y ở thiên lao u ám một thời gian, trở lại đây lại thấy thân ảnh ấy, Liên Ngu Sơn hoài nghi có phải mình bị lỗi giác hay không.
Những người khác đều bất tri bất giác lui xuống. Trong mắt Liên Ngu Sơn chỉ có thân ảnh kia. Trước kia luôn mặc áo trắng, nay đã bị màu vàng trang trọng cao quý thay thế. Tóc dài đen bóng được buộc chỉnh tề trên hoàng quan (mũ miện) cao cao.
Liên Ngu Sơn quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới chợt nhớ tới thân phận mình. Y cúi người, run giọng dập đầu nói, “Tội dân Liên Ngu Sơn, khấu kiến Hoàng Thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn…”
Đột nhiên, y bị người nhấc lên, gắt gao ôm vào lòng.
Ánh đèn thật chói mắt, mọi âm thanh như im lìm. Trên đại đường ẩn ẩn chỉ có tiếng hít thở kích động của hai người.
Liên Ngu Sơn bị ôm nhanh, xương cốt phát ra âm thanh kháng nghị, làm người ta lo lắng sẽ làm y gãy xương. Nhưng y vẫn cảm thấy dường như chưa đủ.
Còn chưa đủ nhanh, không đủ nhanh.
Y vươn hai tay, ngón tay dùng sức bắt lấy vai người nọ, dùng sức lại dùng lực, đầu ngón tay đam sâu vào da thịt người nọ.
Bọn họ tàn ngược ôm nhau, hận không thể đem người kia ăn vào bụng.
“Lạc nhi, Lạc nhi…” Sâu trong yết hầu Liên Ngu Sơn thoát ra thanh âm khàn khàn.
Vân Lạc giống như đột nhiên tỉnh táo lại, buông Liên Ngu Sơn ra, đứng dậy lui về sau hai bước.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt gầy yếu của Liên Ngu Sơn nhìn một cái không sót gì. Y một đường từ Tân Châu mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) đuổi tới Thương Lãng, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị bắt vào đại lao, lại ở trong lao ngục nhận hết tra tấn, thân thể càng thêm tiều tụy.
Vân Lạc nhìn mặt y chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy thương tâm, mở lớn miệng mà không nói lên lời. Giờ này khắc này, mọi sự biến đổi lớn, chuyện cũ như khói, hắn cùng với Liên Ngu Sơn còn có gì mà nói với nhau đây.
Liên Ngu Sơn nhìn thấy tất cả thay đổi của hắn ở trong mắt, tâm trầm xuống, đau đớn tận tâm can.
Cuối cùng, Vân Lạc hỏi, “Vì sao phải gánh tất cả tội trạng? Ngươi cho là làm như vậy sẽ cứu được người nhà sao?”
Liên Ngu Sơn đáp, “Hết thảy đều bắt đầu từ ta, gia phụ nhận thức Diêm Chí chính là do ta giới thiệu cũng chính ta đưa gã tiến cử đến Phổ Giang… Tóm lại đều do ta, tội cũng nên là của ta.”
Vân Lạc cười lạnh, “Tội của ngươi? Ngươi có biết người chết đi là ai không? Là phụ hoàng của ta! Là hoàng đế của Vân quốc a!”
Liên Ngu Sơn cúi đầu, “Liên Ngu Sơn tự biết muôn lần chết cũng khó đền hết tội, nguyện ý đền tiên hoàng một mạng.”
Vân Lạc nói, “Đền? Ngươi đền thế nào? Ngươi có biết từ xưa tới nay, chỉ cần là tội liên quan đến mưu đồ phản nghịch phải có bao nhiêu người chôn cùng không? Ngươi có biết ba mươi năm trước khi hoàng tổ phụ của ta băng hà, luận tội không làm tròn trách nhiệm và phản quốc đã ban chết cho bao nhiêu người không? Nói cho ngươi biết, một ngàn ba trăm người, là hơn một ngàn ba trăm người! May mắn lúc ấy phụ hoàng đại nạn không chết, nếu không sẽ không chỉ là con số này đâu!”
Liên Ngu Sơn cả người run rẩy, không nói gì.
Vân Lạc lãnh cười rộ lên, “Lần này phụ hoàng gặp chuyện bỏ mình, toàn bộ người liên quan là 7674 người, là mấy trăm hộ về và người có quan hệ với Diêm Chí thôi đấy. Nếu không phải phụ hoàng niệm tình năm đó hoàng tổ phụ liên lụy đến quá nhiều người, một lần nữa tu chỉnh luật pháp Đại Vân thì những kẻ bị bắt hôm nay không chỉ có chừng đó thôi đâu.”
Vân Lạc đem tội hành thư (giấy nhận tội) ném tới trước mặt y, “Ngươi cho là một mình ngươi có thể nhận hết tội là có thể giải thoát cho phụ thân ngươi? Không cần ngu ngốc như thế. Đền mạng phụ hoàng của ta? Ngươi cho là ngươi chết thì phụ hoàng của ta có thể sống lại sao? Ha ha ha, chê cười, ngu ngốc! Ha ha ha…”
“Hoàng Thượng, ngươi không phải thế này…” Liên Ngu Sơn bổ nhào vào dưới chân Vân Lạc. Thấy Vân Lạc thành cái dạng này làm cho y còn khó chịu hơn cả chết.
“Cút ngay! Không được đụng vào ta!” Vân Lạc nổi giận đẩy y ra.
Liên Ngu Sơn té ngã trên đất, thân thể đập mạnh vào nền đá dưới chân, đau thấu xương.
Vân Lạc lẩm bẩm nói, “Ta không nên tới gặp ngươi, không nên tới gặp ngươi… Ngươi nói rất đúng, chúng ta từ nay về sau đã là người lạ, người xa lạ…” Vân Lạc giống như mất hết khí lực, đờ đẫn ngã ngồi trên thềm đá.
“Không…” Liên Ngu Sơn lắc đầu, nước mắt rơi trên mặt đất bóng loáng. Y giãy dụa đứng lên, chậm rãi leo lên người Vân Lạc, vươn tay ôm lấy hắn, bất luận ra sao cũng không buông tay.
Vân Lạc khó khăn nói, “Ngươi là tên ngu ngốc! Tại sao lại ngốc như thế!? Vốn ta có thể nghĩ biện pháp cứu ngươi một mạng, nhưng hiện tại phải làm sao đây?… Ngươi nhận đại tội như thế, ta còn có lý do gì để bao che cho ngươi… Ngươi tại sao ngốc như thế, tại sao muốn đem hết tội nhận trên người mình? Tại sao…?”
Liên Ngu Sơn khóc nấc, “Vì ta muốn gặp ngươi một lần. Chỉ là muốn gặp ngươi một lần… Bởi vì ta biết, chỉ có như vậy ngươi mới có lý do tới gặp ta…”
Vân Lạc bỗng nhiên cảm thấy tất cả kiên trì đều biến mất. Hắn thống khổ ôm chặt Liên Ngu Sơn, đôi môi trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của y vội vàng tìm kiếm, cuối cùng tìm được môi y, dùng sức hôn xuống.