Sau khi Hỉ Hoàn rời đi, Liên Ngu Sơn vô lực tựa vào góc tường. Phía sau là vách tường lạnh như băng, hàn ý thấm vào da thịt; trong thoáng chốc, Liên Ngu Sơn cảm thấy hồn phách chính mình như bị hút ra, từ từ bay về Giang Nam, nơi hai người họ tận tình ân ái trước kia…
Không biết ngẩn người trong bao lâu, y lại nghe được tiếng xiềng xích mở ra.
Liên Ngu Sơn tưởng đưa cơm đích ngục tốt, vẫn không nhúc nhích.
“Sơn nhi…”
Liên Ngu Sơn mở mắt ra, mờ mịt nhìn người trước mắt, qua sau một lúc lâu, mới khinh kinh ngạc hỏi, “Nhị thúc…?”
Liên Tĩnh Vũ nâng y dậy, hai mắt ửng đỏ, “Ngươi sao lại gầy như thế?”
Liên Ngu Sơn tựa vào trong lòng ngực của hắn, nhất thời thấy như quay về lúc còn nhỏ, lăng lăng nhìn hắn, hai mắt dần dần đỏ, nức nở khóc, “Nhị thúc, Nhị thúc…” Từ nhỏ y đã cùng Nhị thúc thập phần giao hảo, người nhà y nhà luôn nghiêm cẩn bảo thủ, chỉ có nhị thúc là khác.
Nhị thúc từ nhỏ đã hiểu rõ y nhất, có cơ hội sẽ lén dẫn y đến đường phố chơi đùa, làm y vui vẻ. Gia giáo của nhị thúc và tổ phụ không hợp nhay, nghe nói thời niên thiếu nhị thúc từng rời nhà trốn đi, nhiều năm sau mới trở về. Liên Văn Tương đại khái vì việc này mà không coi trong hắn như nhi tử cả hay trưởng tôn. Hắn không muốn vào triều làm quan, tổ phụ cũng không quản. Hắn chậm chạp không chịu thành thân, tổ phụ cũng không ép hắn.
Liên Ngu Sơn lau nước mắt, “Nhị thúc, sao nhị thúc vào đây được? Trong nhà… cũng khỏe sao?”
Liên Tĩnh Vũ thở dài một tiếng, “Trong nhà… không đề cập tới cũng thế. Ngắn ngủn vài ngày, đã xoay trời chuyển đất. Tổ phụ ngươi lớn tuổi rồi, bị việc này đả kích, hiện tại ốm đau ở giường.”
“… Vậy cha và mẫu thân ta…?”
Liên Tĩnh Vũ nói, “Đã bị áp giải vào kinh, nhốt ở chỗ khác. Ta cũng lực bất tòng tâm.”
Trong lòng Liên Ngu Sơn trầm xuống.
Liên Tĩnh Vũ nói, “Sơn nhi, ngươi có biết thái tử lập tức sẽ đăng cơ không?”
Liên Ngu Sơn gật gật đầu.
Liên Tĩnh Vũ nói, “Chuyện của ngươi cùng thái tử ta cũng nghe nói, nhưng hiện tại phát sinh chuyện như vậy, các ngươi cũng… Thái tử cho dù còn niệm cũ tình, nhưng sau khi đăng cơ sẽ không giống bây giờ. Làm Hoàng Thượng, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỉ. Ngươi hiểu được không?”
Liên Ngu Sơn đạo, “Ta hiểu được. Ta là tội nhân, nên xử lý theo luật pháp Đại Vân.”
Liên Tĩnh Vũ nói, “Vậy ngươi có nghĩ đến đại ca, đại tẩu ngươi không? Có nghĩ đến tổ phụ ngươi đang đau ốm trên giường hay không? Có nghĩ tới trăm người trong tộc hay không?”
Liên Ngu Sơn mờ mịt, nói, “Nhị thúc, ngươi có ý gì?”
Ánh mắt Liên Tĩnh Vũ lộ vẻ vẻ đau xót, lặng yên một lát, cắn răng nói, “Còn có một biện pháp.” Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gấm, chậm rãi mở ra, phóng tới Liên Ngu Sơn trước mặt, nói nhỏ, “Sơn nhi, ngươi xem đây là cái gì.”
Liên Ngu Sơn nhìn kĩ lại, chỉ thấy bên trong hộp gấm là một quả viên thuốc nhỏ màu trắng trong suốt, giống như trân châu bình thường, ở lao phòng tối tăm lóe lên ánh sáng mê người. Liên Ngu Sơn ở Hạo Hãn thần điện sống nhiều năm, sao có thể không biết đây là gì. Y kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chú mai đan dược kia, đôi môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Ngón tay Liên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve hộp gấm, ánh mắt phục tạp, “’Mai Quỳnh Hoa’ đản tử đan là nhiều năm trước ta cầu từ Hạo Hãn thần điện. Đêm qua ta chờ ngoài thiên lao, muốn tìm cơ hội tới thăm ngươi một chút, ai ngờ lại gặp Hỉ công công bến người thái tử. Ta biết thái tử đối với ngươi còn có tình, bằng không sẽ không để cho hắn đến. Khi đó ta bỗng nhiên linh cơ vừa động, nghĩ tới chủ ý này… Sơn nhi, tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng nếu không làm như thế, ngay cả một tia hy vọng ngươi cũng không có.”
Liên Ngu Sơn càng không ngừng lắc đầu, đứt quãng nói, “Không được, Nhị thúc, không được… Không có cơ hội… Ta không thể, ta không thể…”
Liên Tĩnh Vũ dùng sức đè chặt hai vai Liên Ngu Sơn, trầm thanh nói, “Ngươi có thể! Sơn nhi, ngươi có thể! Ngươi là tôn tử duy nhất của Liên gia, là cốt nhục duy nhất của đại ca. Nhị thúc không thể để ngươi mất mạng ở đây!”
Liên Ngu Sơn chỉ cảm thấy bên tai nổ vang, đầu váng mắt hoa.
“Sơn nhi,” Liên Tĩnh Vũ thẳng tắp nhìn Liên Ngu Sơn, kiên định nói, “Ngươi hiểu được ý tứ của Nhị thúc rồi. Ngươi thông minh như thế, nhất định sẽ có biện pháp! Hiện tại, chúng ta chỉ có thể buông tay đánh cuộc!”
…
…
Liên Tĩnh Vũ đi rồi, Liên Ngu Sơn lẳng lặng ngồi một góc, hai mắt đăm đăm, sắc mặt dại ra, giống như một con búp bê đã mất đi linh hồn.
Ngục tốt đưa cơm trưa rồi lại cơm chiều, y vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Màn đêm tiến đến, toàn bộ đại lao yên tĩnh đến đáng sợ.
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên nở nụ cười. Y nâng cánh tay cứng ngắc lên, che mặt mình lại, chất lỏng trong suốt theo khe hở giữa những kẽ tay không ngừng hạ xuống. Tiếng cười của y cao dần đến bén nhọn, lạnh lùng quanh quẩn mãi trong vách tường loang lổ.
Cười đủ rồi, Liên Ngu Sơn buông tay, chậm rãi lau khô nước mắt trên mặt.
Ánh mắt của y thay đổi. Y mân mân môi, ánh mắt như che giấu điều gì đó, hai tròng mắt tối đen như hắc thủy, nhưng dường như lại chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
Ba ngày sau, đại điển đăng cơ được cử hành.
Liên Ngu Sơn đứng trước cửa sổ trên tường cao lao thất, xuyên qua chấn song cửa mà nhìn ra phía ngoài. Cửa sổ nhỏ hẹp, lại hơi cao, tầm nhìn của y cũng chỉ hữu hạn, nhưng vẫn có thể thấy ben ngoài trời nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, mây trắng chầm chậm bay qua.
Liên Ngu Sơn hơi nheo mắt, nghiêng tai lắng nghe. Nhạc lễ cất cao, tựa hồ như có thể xuyên qua tường bao ngăn cách, xuyên vào tai y.
Y nheo mắt, ở trong đầu hiện lên hình ảnh của Vân Lạc, tưởng tượng hắn mặc long bào tuấn mỹ uy nghi, đi từng bước trên đại điện, nhận sự sùng bái của vạn người.
Miệng y gợi lên nụ cười thản nhiên.
Lạc nhi, ta sao có thể bỏ được ngươi…
“Người đâu! Người đâu!” Liên Ngu Sơn bỗng nhiên cao giọng gọi ngục tốt.
Qua thật lâu sau, một ngục tốt mới không tình nguyện lại đây, không kiên nhẫn quát, “Kêu cái gì! Có chuyện gì!?”
Liên Ngu Sơn đối hắn mỉm cười, nói, “Phiền toái ngươi giúp ta kêu giám ngục đến.”
Ngục tốt kia kỳ quái, liếc y một cái. Sau khi người này vào đây đều ngồi ở một góc tường, ngơ ngác ngây ngốc, vừa thấy chính là danh gia vọng tộc, không chịu nổi đả kích này; ngục tốt đối với y có chút khinh thường. Nếu không phả Hỉ công công trongcung cầm lệnh bài đến xem y, sau lại có thân thích y đến thăm, bằng không ngục tốt sẽ không để ý đến y kêu to gọi nhỏ. Nhưng lúc này cũng là lần đầu tiên ngục tốt thấy bộ dáng này của y. Trên người y đã không còn bộ dáng suy sụp như trước, lại thấy rõ dung mạo của người ngày, không ngờ lại thập phần tuấn tú như vậy, ánh mắt cũng thanh dật không giống người thường; tuy quần áo tả tơi nhưng trên người lại tản ra một loại quý khí danh gia.
Trong lòng ngục tốt thấy khó chịu. Quả nhiên là thế gia đệ tử, tuy rơi vào hoàn cảnh này nhưng thứ khí chất này thật đúng là con mẹ nó không giống với người thường.
“Giám ngục là người ngươi có thể tùy tiện kêu đến là đến sao? Ngươi tìm giám ngục có chuyện gì?” Ngục tốt quát.
Liên Ngu Sơn không nhanh không chậm nói, “Phiền toái ngươi đi thông báo, đại nghịch bất đạo, mưu nghịch thứ thượng – tội dân Liên Ngu Sơn, phải nhận tội.”
Ngục tốt phút chốc mở to hai mắt nhìn y.